"Hình xăm này tôi xăm năm tốt nghiệp cấp ba, có vấn đề gì sao?"
Tô Tứ Phương chấp trước ngực, miệng niệm Phật, Tang Đồng hiểu ý, nói: "Tiểu Huyên tiểu thư, cô gái quấn lấy bạn trai cô là do hình xăm biến thành đấy."
Bảo Tiểu Huyên nắm lấy quần áo che người, không thể tin nổi, hỏi: "Không thể nào, tôi xăm hình này bảy năm rồi đâu có chuyện gì?"
Tang Đồng nhíu mày: Chính xác, bảy năm so với thứ này mà nói quá sức ngắn ngủi.
Cho dù ngày đêm hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, bảy năm không đủ để một cái hoạ hồn so cấp còn thấp hơn động vật tu thành yêu được, huống chi hoạ yêu này còn trú lên thân người?
Hách Giải Phóng xuyên tường vào: "Cô hỏi xem hình này ở đâu ra, ai xăm cho cô ấy."
Tang Đồng lập lại, Bảo Tiểu Huyên trả lời: "Hình xăm trên lưng là bức cổ hoạ của cha tôi, nghe nói là từ giữa thời Minh triều lưu lại, tuy không phải báu vật trân quý gì nhưng do được bảo quản tốt, hơn nữa còn được vẽ đến đặc sắc tinh mỹ nên cha tôi rất thích. Lúc ông còn sống vẫn luôn treo nó ở trong phòng sách, sau đó...ông đột ngột qua đời khi tôi đang học lớp mười hai, vì muốn tưởng niệm ông nên tôi đem bức hoạ ông yêu thích nhất xăm lên lưng, vì muốn giữ nguyên phong thái nên đặc biệt mời thợ xăm chuyên nghiệp nhất."
Đến bây giờ, mọi người cuối cùng cũng hiểu được tường tận sự tình. Bảo Tiểu Huyên vì thương nhớ cha làm ra việc này không đáng trách, có trách thì chỉ trách con người ngày nay phớt lờ quá nhiều điều kiêng kỵ
Tang Đồng thở dài, để Bảo Tiểu Huyên mặc lại đồ, giọng nói nghiêm túc: "Tiểu Huyên tiểu thư, chuyện tôi sắp nói không biết cô hiểu được bao nhiêu, nhưng tôi vẫn muốn giải thích với cô một chút."
"Tang đại sư cứ nói!"
Tang Đồng lấy đào mộc kiếm từ trong valy ra, cầm trên tay: "Vạn vật trên đời này đều có linh tính, vậy nên mới có người tin vào thuyết tiến hoá, dùng góc độ khoa học mà giải thích, vì chúng ta có trí tuệ, có tình cảm, mới có thể trở thành kẻ thống trị thế giới này, nhưng 'có được tất mất', tuổi thọ nhân loại cao lắm chỉ có trăm năm, không có nghĩa là những giống loài khác không có linh tính, một cành cây ngọn cỏ hay một viên đá đều có linh tính của mình, nhưng mà nếu bọn chúng muốn có được suy nghĩ hay trí tuệ giống như nhân loại, phải cần thời gian hàng trăm hàng ngàn, thậm chí là hơn hàng vạn năm, lập luận như vậy cô hiểu được không?"
"Ừm...hiểu."
"Tốt, vậy chúng ta vào chủ đề chính, hi vọng cô cũng có thể hiểu được."
"Ừm."
"Lệnh tôn cất giữ bức cổ hoạ này, nếu đúng thật là từ giữa thời Minh triều thì tính đến bây giờ có đó gần ngàn năm lịch sử, loại hoạ lấy người làm chủ đề, so với ẩn ý trong tranh sơn thủy còn mãnh liệt hơn, tình cảm của người hoạ ra nó, càng làm nó dễ thành tinh hơn tranh sơn thủy."
"Ý cô là ...bức hoạ cha tôi để lại đã thành tinh? Là nó hại Gia Minh?"
Tang Đồng gật đầu: "Tiểu Huyên tiểu thư thật thấu đáo."
"Nhưng mà...nếu nói như Tang đại sư thì trên đời này còn thiếu gì mấy bức hoạ tuổi đời còn lớn hơn bức hoạ này, vì sao chỉ có nó là thành tĩnh?"
Tang Đồng cười cười, đáp: "Thứ nhất, yêu hoạ thành tinh đâu có nói cho cô biết, thứ hai, thiên thời địa lợi nhân hòa là cực kỳ quan trọng, thời gian sáng tác ra bức hoạ này, sáng tác vì mục đích gì, nó đã trải qua những gì, người hoạ nó có ý gì, người trong bức hoạ là ai, mọi nhân tố đều rất quan trọng. Nói thật, loại yêu hoạ như này thật sự rất hiếm thấy, điều kiện để nó hình thành tri giác cực kỳ khắc nghiệt, phải gặp được đại cơ duyên, thứ hai, sau khi kiến quốc...cô phải hiểu là, muốn gặp được loại này ít nhất phải từ Tổ Sư Gia đời thứ năm trở lên mới có người từng nhìn thấy nó."
(Kiến quốc: xây dựng đất nước. Đang lẽ chương trước phải giải thích mà quên mất.)
"Tang đại sư, tôi còn một chuyện."
"Mời nói."
"Nếu quả thật hình xăm sau lưng tôi thành tinh, thì tại sao trong mơ Gia Minh không nhận ra nó?"
"Đây mới là chỗ đáng sợ, điều này chứng tỏ hoạ yêu đã có pháp lực mê mẩn tâm trí người ta, kịp thời ứng phó."
"Vậy hai vị đại sư muốn làm gì?"
"A Di Đà Phật, nếu thí chủ tin có thể đưa cho Tứ Phương, để Tứ Phương đem về chùa siêu độ cảm hoá."
Tang Đồng không thương lượng, đáp: "Đốt ngay tại chỗ!"
"Đồng sư tỷ..."
Tang Đồng hừ lạnh, không chút khách sáo mỉa mai: "Cảm hoá? Nếu như nó đã chọn con đường tà đạo hấp thụ dương khí người thì cảm hoá kiểu gì? Với cả hoạ yêu sống trong thân thể người nhiều năm như vậy, được tinh huyết tẩm bổ không ít, cô đem nó đi, tùy tiện lúc nào nó cũng có thể quay về hình xăm bên này, cô có biết nó đã hút dương khí được bốn mươi ba ngày rồi không? Tích đủ thất tuần, mệnh của Lý Gia Minh có gảy hay không, sẽ trở thành ẩn số!"
Mặt Lý Gia Minh vốn tiều tụy nay càng thêm tái nhợt, thân thể run rẩy, đặt mông xuống giường.
Bảo Tiểu Huyên bắt lấy tay Tang Đồng: "Tang đại sư ngài đừng làm tôi sợ, ngài nói là thật sao?"
Tang Đồng nghiêm túc gật đầu: "Tiểu Huyên tiểu thư, tôi giải thích rõ ràng với cô là vì tôi nghĩ bức hoạ này đối với cô rất quan trọng, nhưng cô nhất định phải hiểu cho rõ, nếu đây chỉ là bức hoạ yêu bình thường thì chỉ cần đốt đi là được, nhưng sau lưng của cô vẫn còn một cái, ả ta lúc nào cũng có thể trốn vào thân thể của cô."
"Hả...vậy tôi đi xoá hình xăm được không?"
"Không được, xoá hình cũng chỉ là bề nổi thôi, hình xăm này đã dung nhập vào cơ thể của cô rồi, lấy ví dụ như, nếu bức hoạ là nhà của hoạ yêu, thì hình xăm sau lưng là cửa sau của nó, chỉ còn cách đốt hết những gì thuộc về nó mới được!"
Tang Đồng đột nhiên nâng đào mộc kiếm trên tay lên, quát: "Nếu ngươi dám chạy, ta lập tức trảm ngươi!"
Bảo Tiểu Huyên rùn mình, quay đầu nhìn, phía sau không có ai, nghe Tang Đồng nói kiểu này làm cô đứng ngồi không yên, chỉ cần nghĩ đến tự cô xăm yêu tinh lên người đã doạ cô rét run. Bảo Tiểu Huyên nhìn Lý Gia Minh, mới mấy ngày mà hắn gầy đến đau lòng, mặt mày trắng bệch như người bệnh lâu mới khỏi.
"Đại sư...Gia Minh không qua nổi sao?"
Tang Đồng tỉ mỉ quan sát Lý Gia Minh: "Dùng tay nào viết chữ?"
"Tay trái."
"Đưa tay trái của anh cho tôi xem."
"Ừm...."
"Lý tiên sinh không phải người đoản mệnh, nếu lần này vượt qua, thì có thể mạnh khoẻ sống rất nhiều năm."
Bảo Tiểu Huyên cắn cắn môi dưới: "Tang đại sư, tôi tin ngài, mặc kệ thứ đó quý giá cỡ nào cũng không quan trọng bằng tính mạng của Gia Minh, tôi tin cha tôi sẽ hiểu cho tôi, bức hoạ ở thư phòng của ông, phiền mấy vị theo tôi một chuyến."
"Được."
Tô Tứ Phương chậm rãi đi đến bên cạnh Tang Đồng, nhỏ giọng hỏi: "Đồng sư tỷ, vạn vật vốn nên bình đẳng, yêu hoạ trải qua ngàn năm mới có được tri giác, quả thật không dễ dàng gì, chị cần gì phải đuổi cùng giết tận như vậy?"
Tang Đồng bực bội nói: "Cô dám dùng một cái mạng và lòng từ bi của cô đặt cược à?"
Tang Đồng dừng bước, nhìn chằm chằm Tô Tứ Phương, thấp giọng nói: "Yêu hoạ tích đủ thất tuần, Lý Gia Minh nhất định phải chết, đến lúc đó nếu nhục thân của Bảo Tiểu Huyên cũng bị chiếm thì thành hai cái mạng, tối nay cũng là ngày bốn mươi bốn, cô không muốn tham dự có thể đi!"
Tô Tứ Phương khép hờ hai mắt: "A Di Đà Phật."
Đến nhà cha mẹ của Bảo Tiểu Huyên, mẹ Bảo không có bên trong, bảo mẫu ở phòng khách nói: "Tiểu Huyên về rồi à, mẹ con đến nhà dì Ngô đánh bài rồi, tối nay ăn canh xương hầm, có cần dì chuẩn bị thêm để mọi người ở lại cùng ăn không?"
"Không cần đâu dì Trương, dì cứ nấu như bình thường là được rồi, con dẫn bạn vào phòng sách của cha tham quan một chút."
"Được, vậy dì đi pha trà cho mọi người."
"Không cần đâu, tụi con nhìn cái đi liền à."
Phòng sách rộng rãi không một hạt bụi, nhìn khi ra chủ nhân của căn phòng này đã qua đời, trong phòng sách trưng bày vô số cổ vật, tranh chữ, bình sứ Thanh Hóa, ngọc lưu ly, cổ hoạ, và vô số cổ tịch.
Bảo Tiểu Huyên nhấc giá đỡ lên, lấy ra chiếc hộp dài: "Bức hoạ ở trong này.".
"Cô chắc không? Nếu chắc thì không cần mở ra, tôi thấy mấy món đồ trong đây đếu rất quý giá, nếu đốt sai tôi đền không nổi đâu."
"Chắc mà mẹ tôi đối với mấy cái này không thích lắm, từ hồi cha to qua đời bà đã bán không ít rổi, chỉ có bức hoạ này là tôi cố ý giấu ở đây."
"Tốt, vậy phiền cô cầm chậu đến đây, tôi có thể mượn dùng bàn làm việc của cha cô không?"
"Có thể."
Tang Đồng mở valy, lấy ra vải vàng, lư hương và một sấp bùa đủ loại. Cô trải vải vàng lên bàn, đặt lên lư hương, đốt ba nén nhang, chậu đặt dưới bàn. Mục Dung và Hách Giải Phóng tay siết chặt dsar hồn bổng, chia ra canh giữ ở cửa sổ và cửa chính sách, Tô Tứ Phương đứng bên cạnh Tang Du, tay cầm phật châu.
Tang Đồng nâng ba nén nhang lên giữa trán, lạy một lạy, cắm nhang vào lư hương.
Cô giữ cổ hoạ bên tay phải, tay trái cầm cái bật lửa, chân bước bộ pháp, lớn giọng nói: "Yêu Hoạ ngàn năm, hút dương khí người, sa vào tà đạo, suýt nữa hại chết người. Nay đệ tử Tang Đồng cung thỉnh Tổ Sư Gia ban cho Ly Hoả, thiêu đốt Yêu Hoạ, chấn chỉnh đạo phái."
Dứt lời cô ấn bật lửa 'phốc' một cái, ngọn lửa nhảy cao đến mười mấy centimet. Ngọn lửa vừa chạm đến, cổ hoạ liền cháy!
"Á!"
Bảo Tiểu Huyên lấy hai tay sờ lưng, đau đớn ngồi xổm xuống, ngay tại thời điểm Tang Đồng đốt cổ hoạ, phía sau lưng của cô cũng có cảm giác như bị đốt theo!
"Tiểu Huyên!"
Lý Gia Minh chạy đến ôm lấy Bảo Tiểu Huyên, lời quan tâm còn chưa kịp nói liền trợn mắt, ngã xuống đất.
"Gia Minh!!".
"Đồng sư tỷ, lập tức dừng tay!"
~~~~~
Tác giả có lời muốn: chương sau sẽ có một hí cảnh đẹp tựa trong tranh, các người hi vọng ai là nhân vật chính?
Mục Dung hay Tang Đồng?
Yêu Hoạ ngàn năm này có làm các người kích thích không? Hê hê, hồi sâu sẽ càng thêm đặc sắc nha~~~
Mị: Quần hoè xú lão Tiếu!!!!