Rạng sáng hơn bốn giờ Mục Dung trở về
Tang Du nằm trên ghế sofa, mặt quay vào trong. Nàng và A Miêu sau một buổi thảo luận đã quyết định, tránh cho tình hình theo căng đét cũng như ngay lúc này Mục Dung vẫn chưa rõ tình huống giấu nhẹm việc nàng sở hữu mắt âm dương.
"Cô về rồi."
A Miêu như thói quen đi ra nghênh đón, nhưng cách ba bước trước mặt Mục Dung, lại thấy ánh mắt lạnh lùng của cô mà lùi thêm nửa bước. Mục Dung nhẹ gật đầu, nhìn qua phòng khách đã được dọn sạch một lần, cuối cùng dừng lại ở bóng lưng Tang Du.
A Miêu rụt rè nhìn Mục Dung, bản năng thôi thúc cô tới gần người này nhưng lý trí lại bắt nàng dừng bước loại cảm giác này thật không dễ chịu.
"Ngươi đến đây lúc nào?"
"Hôm nay... Lúc tôi đang lượn lờ trên đường thì gặp được cô, trên người có có loại khí tràng rất thoải mái nên tôi đi theo về."
"Ngươi tên gì?"
"A Miêu."
"Tên thật!"
"Tôi quên rồi."
Thấy Mục Dung nhíu mày A Miêu cuống quít giải thích nói: "Tôi không nói dối đâu, cái gì tôi cũng nhớ không rõ, cô nhìn thân thể tôi nè..."
Linh thể của A Miêu đã cực kỳ bất ổn rồi, đầu tiên là bị pháp trận trong phòng Mục Dung làm kinh sợ, sau đó lại bị thân phận Âm sai của Mục Dung doạ thêm lần nữa, lúc này linh thể của cô đã có vài chỗ trống không, giống như miếng vải rách vá tùm lum chỗ, bất kỳ lúc nào cũng có thể biến mất.
Mục Dung thả lỏng ánh nhìn, chậm rãi nói: "Loại như ngươi không thuộc sự quản lý của Địa Phủ, nhưng nếu ngươi từng hại người, ta có quyền lập tức xử trí ngươi ngay tại chỗ."
"Không có...tôi chưa từng hại ai!" A Miêu liên tục xua tay, trong mắt toàn vẻ mờ mịt.
Ánh mắt Mục Dung sắt như lưỡi kiếm, nhìn thẳng vào lồng ngực A Miêu, lúc cô xuất hồn cũng là lúc hàn ý trong cô toát ra kinh khủng nhất, A Miêu thấy vậy sợ quay đầu đi không đối mặt với Mục Dung.
"Ngươi có dám để ta dùng Nghịch Luân gương soi qua một lần?" Mục Dung mở bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái gương nho nhỏ.
"Đây là cái gì?"
"Đây là mảnh vỡ ở Nghịch Luân đài, trước Nghịch Luân đài không ai có thể chế giấu việc gì, mặc kệ ngươi có ký ức hay không, chỉ cần từng hãm hại người khác đều không thể giấu được."
Mục Dung nhìn sắc mặt A Miêu tái nhợt lại nói: "Ngươi suy nghĩ kỹ, nếu Nghịch Luân đài nói ngươi có tội, ta lập tức xữ ngươi."
Tang Du co quắp thân thể, nắm chặt góc chăn, mặc dù nàng không nhìn thấy sau lưng xảy ra tình huống gì, nhưng chỉ cần nghe giọng điệu băng lãnh của Mục Dung nàng cũng có thể tưởng tượng ra được thần sắc của cô.
Lúc này Tang Du thật hận không thể quay đầu ngồi dậy mang A Miêu rời đi, cũng giống như A Miêu có nói qua: Tìm ký ức nghe thì dễ nhưng thời gian của tớ đã không còn nhiều Mục Dung là cơ hội cuối cùng.
Bầu không khí có chút ngột ngạt, kỳ lạ là Mục Dung không mở miệng thúc giục, càng không cưỡng ép A Miêu dùng Nghịch Luân, cô chỉ như cũ đứng yên một chỗ nhìn A Miêu, chờ đợi.
A Miêu suy nghĩ thật lâu, đột nhiên thông suốt: Mục Dung là đang cho cô cơ hội.
Nghĩ thông suốt rồi, cô cảm giác Mục Dung cũng không quá đáng sợ.
"Cô chiếu đi." A Miêu nhắm hai mắt, bước lên phía trước đem chính mình giao cho Mục Dung, thân thể Tang Du lập tức căng thẳng, đến cả hô hấp cũng khó khăn. Thật ra Tang Du suy nghĩ rất nhiều, nếu Nghịch Luân đài phán A Miêu có tội thì nàng phải làm sao?
Nếu Mục Dung muốn xử A Miêu ngày tại chỗ thì nàng nên làm gì? Cán cân công bằng lập tức nghiêng về phía A Miêu, tuy đã có quyết tâm như vậy nhưng nàng vẫn xoắn xúyt, người trần mắt thịt làm sao từ tay âm sai đoạt đi linh hồn yếu nhớt?
Mục Dung lấy Nghịch Luân gương giơ lên trước mặt A Miêu, miệng đọc nhỏ chú ngữ tiếng Phạn, "ùm" một tiếng gương nhỏ run run, ánh sáng vàng nhạt bao quanh A Miêu, ánh sáng này ấm áp như nắng vàng.
Mục Dung thu tay, Nghịch Luân gương biến mất.
"Nghịch Luân phán ngươi vô tội." Thân thể Tang Du mềm nhũn, sau lưng đã rịn tầng tầng mồ hôi.
"Ngươi làm gì?"
Giọng Mục Dung vang lên, Tang Du lại dửng lỗ tai lên nghe, rất muốn quay đầu lại nhìn một cái nhưng vẫn nhịn xuống.
"Người ta ban ngày bị đồ trong phòng cô đánh một cái, ban đêm lại bị cô doạ thành cái dạng này. Bây giờ cả người đều có lỗ rách lởm chởm rồi nè, cho người ta bồi bổ chút đi mà."
Mặt Mục Dung hiện ra vài phần hàn ý, không nghĩ tới A Miêu lại trực tiếp bổ nhào vào lòng cô, hơn nữa còn làm tư thế "ôm kiểu công chúa": là ôm chặt cổ cô, còn nửa nằm nửa ngồi đu lấy, tuy Mục Dung đứng thẳng nhưng cái tư thế quái quỷ này A Miêu làm rất dễ.
"Xuống!"
"Ai nhaaa, đừng keo kiệt vậy mà. Cô nhìn linh thể tàn tạ của tôi xem, buông cô ra lỡ như tan biến thì phải làm sao? Tôi không muốn tan biến đâu, huhu. Âm sai đại nhân, ngài thương xót chút xíu đi mà!"
Mục Dung cúi đầu thoáng nhìn, cau mày suy tư một lát, cô lật tay đem tấm bùa màu đen dán lên trán A Miêu, sau đó cưỡng chế đẩy A Miêu ra.
"Đây là Định Hồn phù của Địa Phủ, ít nhất cũng bảo đảm được cho ngươi ba ngày, ngày kia theo ta đến cửa tiệm."
Nói xong Mục Dung lách khỏi A Miêu xuyên tường vào phòng.
A Miêu sờ lá bùa, nhắm mắt đuổi theo sau đứng ở ngoài cửa nói: "Người ta nhận bùa của cô, về sau là quỷ của cô! Cô không thể mặc kệ tôi được đâuuu!"
Mục Dung không trả lời mà A Miêu vẫn cứ ở ngoài tiếp tục ồn ào, Tang Du bên này nở nụ cười. A Miêu bay đến trước mặt Tang Du, trên trán vẫn dán là bùa đen, khoa tay múa chân
Tang Du cười càng thêm tươi, A Miêu nhịn không được liền nhảy lên thật cao, dùng lực quá đà liền xuyên qua trần nhà vọt lên nhà , từ trên trần nhà thò đầu xuống nhăn mặt nhìn Tang Du. Tang Du nằm gối tay cùng A Miêu nhìn nhau im lặng cười, khẩn trương lo sợ trước đó bị quét sạch.
A Miêu cao hứng, ở trong phòng khách bay tới bay lui, Tang Du quay đầu nhìn về cửa phòng Mục Dung, lòng tràn ngập cảm khái. Nàng tới tận bây giờ chưa từng gặp một người như vậy, có thể trông một ngày ngắn ngủi, vừa đập vừa xây ấn tượng của nàng.
Một phương thức quảng cáo kỳ cục không theo lẽ thường, ánh mắt lạnh lùng, khí chất băng lãnh lại có thể chủ động giúp người ta xách vali. Thái độ làm việc tốt lại chiếu cố người khác, tuy luôn mồm muốn bắt A Miêu "hồn tiêu phách lạc" nhưng lại vì A Miêu dán lên tấm bùa giữ mạng.
"Mục Dung..."
Nhìn bộ dáng A Miêu vui vẻ Tang Du nhịn không được gọi tên Mục Dung, sau đó chậm rãi nhắm mắt.
~~~~
Sáng sớm Tang Du bị mùi thơm đồ ăn đánh thức, nàng tỉnh dậy nhìn thấy điểm tâm nóng hổi trên bàn, Tang Du duỗi lưng, đập vào con mắt ngái ngủ một màn xuân sắc.
Mục Dung đứng cạnh bồn nước, rửa đồ dùng trong bếp, thần thái rạng rỡ, cửa thông gió nhỏ hé mở đưa vào từng vạt nắng lên mặt cô, Tang Du nhìn đến ngây dại, tay lại ngứa ngáy. Mục Dung này tựa như một tạo vật hoàn mỹ, ánh nắng phản phất lên ngũ quan của cô tạo thành một bức ảnh sống động mỹ miều, nếu có bút vẽ trong tay Tang Du nhất định sẽ vẽ ra một bức tranh thật đẹp.
Chỉ là...
"Trên người anh là mùi nước hoa của cô ấy~ là mũi của tôi đã phạm sai lầm, không nên ngửi thấy cái đẹp của cô ấy~ Cái đã theo anh vào cùng giấc ngủ a ~"
Phía sau Mục Dung giống như linh hồn của gấu túi, A Miêu cả ngày dán lên Mục Dung, hai tay ôm lấy cổ cô, hai chân vòng qua eo Mục Dung, trên trán còn dán lá bùa màu đen, một mặt say mê hát
Mục Dung lau tay, quay lại thấy Tang Du đã tỉnh đang ngồi trên ghế, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, hình như...có chút ghét bỏ?
Mục Dung cúi đầu nhìn chính mình, đâu có chỗ không ổn, liền nén xuống nghi hoặc nói: "Rửa mặt ăn sáng, tôi dẫn cô đi mua đồ dùng, đem tất cả mọi thứ muốn mua mua một lần."
"Được." Tang Du vốn định cho Mục Dung một nụ cười lễ phép, lại thành ra chỉ hơi kéo khoé miệng.
"Cuộc đời tôi khoảnh khắc đẹp nhất chính là~ chính là gặp được người~ Người đã có ai chưa? Cho tôi nhìn người một chút được không? Biển người mênh mông như vậy, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ngắm nhìn người, lạ lẫm là thế ~ lại quen thuộc như vậy~"
A Miêu đột nhiên đổi bài hát kém thơ ca, vừa hát vừa múa tay múa chân, làm ra hình trái tim, một cái cho Tang Du, một cái cho người đang không biết gì Mục Dung...
Nhìn A Miêu như vậy Tang Du thấy không ổn: Đông Bắc nhân kiệt địa linh hẳn là có gì đó thần kỳ. Lúc A Miêu ở Tứ Xuyên không có như vậy.!
Ăn xong bữa sáng, ba người cùng ra ngoài, A Miêu một khắc cũng không rời Mục Dung...
Đi vào trung tâm thương mại, Mục Dung hỏi: "Cô ngủ giường đơn hay đôi?"
"Giường đơn được rồi."
"Vậy chúng ta lên lầu hai."
"Ừm."
Lúc Tang Du và Mục Dung đang chọn giường thì có bóng đen lướt qua, tiếp đó là tiếng hét lớn, dưới lầu truyền đến âm thanh cảnh báo của xe ô tô và tiếng thét chói tai của người đi đường.
"Có người nhảy lầu!"
"Cái gì?"
Mục Dung và Tang Du bị đám người phía sau đẩy đến bên cạnh cửa sổ, lúc hai người nhìn xuống thấy một người phụ nữ nằm trên nóc xe ô tô, máu tươi tung toé dưới đất, nóc xe lõm xuống thành một cái hố nhỏ, tiếng xe cảnh báo không ngừng vang...
Tang Du sắc mặt liền kém, nàng nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy ngủ trắng, từ trong thân thể người nhảy lầu trồi lên...
"Chết rồi..."
~~~~~