Khi Dư Dương biết bệnh tình của Dư Lan Lan thì bốn năm đã trôi qua, một buổi chiều bốn năm sau, tại một cái ghế dài trong sân học viện âm nhạc Viên, Dư Dương nhận được cuộc điện thoại đầu tiền sau bốn năm, anh nói, mẹ bị bệnh, đang ở bệnh viện, em hãy trở về đi.
Giọng nói nhỏ nhẹ, ngữ khí hời hợt, nhưng Dư Dương biết chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
“Rất nghiêm trọng sao? Đây cũng là nguyên nhân anh không ra nước ngoài sao?” Nếu đã ra nước ngoài, chắc chắn anh sẽ đến tìm cậu mà.
Dương Hạo im lặng trong chốc lá : “Đặt được vé máy bay thì gọi cho anh, anh đi đón em.”
Ngày Dư Dương về mưa rơi đã lâu rốt cuộc cũng dừng, mặt trời ló ra khỏi mây chiếu xuống ấm áp, buổi sáng Dư Lan Lan làm hóa trị nên tinh thần có vẻ không tồi, cô để Dương Hạo đẩy đi quanh viện thật lâu. Dùng bữa trưa xong nhân lúc cô đi ngủ Dương Hạo lái xe đến sân bay đón Dư Dương, anh đã rất nhiều lần tưởng tượng đến cái cảnh mình gặp lại Dư Dương, phải nói cái gì, vẻ mặt như thế nào, động tác ra sao, chỉ có một điều duy nhất anh không nghĩ tới, gặp lại Dư Dương, cậu đã không còn một mình, người ở bên cạnh cậu, là Thẩm Tịch.
Khi bọn họ đi từ cửa ra, Dương Hạo hơi nhíu mày một cái, lập tức trở lại vẻ mặt bình thản, nhận lấy đồ trong tay Dư Dương xong liền gật đầu với Thẩm Tịch, “Đàn anh, đã lâu không gặp.”
Thẩm Tịch vô cùng kinh ngạc sau đó cười nói, “Phải nói là em có trí nhớ tốt hay ánh mắt tinh đây nhỉ?”
Hơn bảy năm không gặp tóc Thẩm Tịch đã sắp dài đến thắt lưng, dùng dây buộc tóc màu xanh lam đậm buộc lại gọn gàng, khuôn mặt đã không còn nét trẻ con, lại càng thêm tuấn tú.
Dương Hạo đẩy đẩy kính mắt, “Cảm ơn đã khen.” Anh không nhìn Dư Dương, anh không biết, liệu mình có thể kiềm chế ý muốn ôm lấy cậu ngay ở đây, không buông tay ra nữa hay không. “Xe ở bên kia.” Xoay người đi trước ra ngoài.
Dư Dương cùng Thẩm Tịch đi theo, cùng ngồi ở ghế sau, Dương Hạo tập trung lái xe, không nói chuyện hay tâm sự bất cứ gì cả.
Đưa Dư Dương và Thẩm Tịch đến bệnh viện rồi, Dương Hạo mang đồ của Dư Dương về nhà sau đó đến công ty, anh không những phải trông coi mấy cửa hàng của Dư Lan Lan, việc ở công ty Phương Kình cũng gửi qua mạng cho anh, những lúc vội vàng ba ngày anh cũng không được chợp mắt.
Dư Lan Lan tỉnh dậy thấy Dư Dương, có chút bất mãn lẩm bẩm, “Dương Hạo, không phải đã nói chiều con cứ đến công ty không cần ở đây rồi, còn có Tiểu Cầm nữa mà.”
“Mẹ, là con đây.” Dư Dương ngồi bên giường cầm tay cô.
“Dương, Dương Dương?” Dư Lan Lan trợn trừng mắt, “Sao con đã về rồi?” Tay vô thức sờ lên mũ trên đầu.
“Mẹ còn muốn gạt con bao lâu nữa? Mẹ muốn để con áy náy cả đời sao?” Dư Dương cầm tay cô run rẩy, phải cố gắng lắm mới có thể đè nén cái mũi cay cay cùng hốc mắt ửng đỏ.
“Thằng ngốc này, mẹ chỉ là không muốn con lo lắng thôi.” Dư Lan Lan sờ sờ đầu cậu, liếc mắt thấy Thẩm Tịch liền nói sang chuyện khác, “Cậu này là ai vậy?”
“Con chào dì, con là Thẩm Tịch, học cùng học viện với Dư Dương.” Thẩm Tịch tiến lên, khoác tay lên vai Dư Dương.
“Chào con, Dư Dương nhà dì nhờ con chăm sóc rồi.”
“Vâng ạ, bọn con vẫn chăm sóc cho nhau.” Thẩm Tịch cúi đầu nhìn Dư Dương một cái.
“Con đã hẹn với bác sĩ ngày mai đi kiểm tra xem tủy có phù hợp không.” Dư Dương không để ý đến anh nói với Dư Lan Lan.
“Con cũng sẽ đi kiểm tra.” Thẩm Tịch nói tiếp.
“Vậy làm phiền con quá.”
“Dì không cần khách khí đâu ạ.” Thẩm Tịch cười đến vô cùng dịu dàng, mắt nhìn Dư Dương.
Dư Lan Lan có chút đăm chiêu.
Dương Hạo đến bệnh viện lúc tám giờ tối, Dư Dương đang ăn cơm cùng Dư Lan Lan, không thấy Thẩm Tịch.
“Dương Hạo, đã ăn cơm chưa?” Dư Lan Lan hỏi, “Ăn cùng mẹ đi?”
“Con không đói bụng, hai người cứ ăn đi, con đi tìm bác sĩ.” Dương Hạo sờ trán Dư Lan Lan thấy không sốt rồi mới đi khỏi phòng bệnh.
Một lát sau Dư Dương cũng đi theo.
“Ăn no rồi à?”
“Em cũng có quyền biết về bệnh của mẹ.”
“Anh cứ nghĩ ban ngày em đã hỏi rồi.”
Dư Dương mím môi không nói gì.
Dương Hạo thở dài, ở trong góc nắm cổ tay Dư Dương kéo cậu vào lòng, Dư Dương định giãy ra.
“Đừng động đậy, để anh ôm một lúc.” Dương Hạo ghé vào tai cậu nói nhỏ.
Dư Dương không động đậy nữa, mặc cho anh ôm, tựa như đã trở về bốn năm trước tại sân thượng trường học. Hành lang thật im ắng, cóthể nghe thấy tiếng tim của người kia đập cùng một nhịp với mình, thời gian bỗng nhiên trở nên dài đằng đẵng, cứ như thể đã qua một đời người. Câu nói đó cũng không phải chỉ có trong tiểu thuyết, ở một số hoàn cảnh đặc biệt, có thể cảm nhận được nó một cách rõ ràng.
Tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất truyền tới từ xa, Dương Hạo buông Dư Dương ra, vỗ vỗ vai cậu, “Đi thôi, đến phòng chủ nhiệm.”
Dư Dương không nhìn được rõ vẻ mặt của anh, cũng không nhìn được ưu tư trong đôi mắt anh. Dương Hạo vẫn là Dương Hạo, chỉ là làm cho người ta càng thêm khó nắm bắt.
Dương Hạo ở lại trông đêm, Dư Dương bị anh bắt về nghỉ ngơi. Giúp Dư Lan Lan nằm xuống, sửa lại góc chăn, tắt đèn, ngồi ở trên ghế đối diện giường bệnh mở máy tính tiếp tục làm việc, khuôn mặt ở sau màn hình lúc sáng lúc tối, Dư Lan Lan nằm trên giường nhìn anh, “Dương Hạo, con có hận mẹ hay không?”
Dương Hạo ngừng tay đứng dậy đi qua, “Mẹ lại nghĩ linh tinh gì vậy? Đi ngủ sớm chút, bác sĩ nói nghỉ ngơi rất quan trọng.”
“Không phải là mẹ không thể chấp nhận chuyện các con là đồng tính, cái này có di truyền mẹ đã biết từ lâu. Nhưng mà hai con là anh em ruột, có huyết thống giống nhau, là con ruột của mẹ, con bảo làm sao mẹ có thể chấp nhận hai đứa con chính mình đẻ ra yêu nhau được?” Dư Lan Lan nói xong lại kích động, nhắm mắt thở dốc.
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ gì cả, bây giờ mẹ chỉ cần chắm sóc mình thật tốt là được rồi.”
“Thẩm Tịch là một chàng trai không tệ, con cũng có thể chọn những người khác.”
Dương Hạo chỉ vỗ nhẹ cô, không trả lời gì.
Dư Lan Lan thở dài dần ngủ thiếp đi.
Tủy của Dư Dương không phù hợp, Thẩm Tịch cũng vậy, Dư Lan Lan lại an ủi họ nói tình huống này cơ hội phù hợp của anh chị em cao hơn.
Dư Lan Lan là con một, mẹ cô khó sinh, sinh cô xong thì qua đời, cha cô không lấy vợ nữa, năm Dư Lan Lan năm tuổi nhà họ nhận nuôi Dương Tử Tân, cha cô đến tuổi thì qua đời, nguyện vọng của ông là để Dương Tử Tân cưới Dư Lan Lan.
Dư Lan Lan có đôi lúc cũng nghĩ liệu có nên nhân lúc này bắt Dư Dương kết hôn không, nhưng cô lại nghĩ, nếu vậy thì lại chỉ có thêm một Dư Lan Lan nữa trên đời mà thôi.
Mãi về sau này Dư Dương cũng không hiểu vì sao cuối cùng mẹ cũng không bắt cậu kết hôn, mẹ phải biết là chỉ cần mẹ nói chắc chắn cậu sẽ làm theo. Dương Hạo lại có thể hiểu được tâm tư của cô, cho nên anh kiên trì không đồng ý với Dư Lan Lan, buông tha cho Dư Dương đi tìm một người khác. Dương Hạo nghĩ thật ra cuối cùng Dư Lan Lan cũng chẳng buồn quản anh, bởi vì cô nghĩ Dư Dương đã có một người là Thẩm Tịch.
Ngày thứ ba Dư Dương trở về Dương Hạo đi công tác ở Bắc Kinh, chuyện kinh doanh của công ty Phương Kình vẫn đều phải qua tay anh, vốn đã sớm phải đi ký kết, nhưng Dương Hạo không yên tâm về Dư Lan Lan vì thế còn chưa đi.
Lúc đi anh nói với Dư Dương sẽ lập tức quay về, nhiều nhất là hai ngày thôi. Cũng không để cậu đi tiễn, từ bệnh viện về nhà đổi bộ quần áo là lên xe ra sân bay luôn. Mà đêm trước ở bệnh viện anh còn vội nên đến buổi sáng mới chợp mắt được một lúc.
Dư Lan Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, Dư Dương đang gọt táo cho cô, cô bỗng thì thầm như tự nói với mình, “Có lúc bận rộn Dương Hạo đến ba bốn ngày cũng không được chợp mắt.”
Động tác tay của Dư Dương ngừng một lúc rồi tiếp tục.
Dương Hạo vẫn không hỏi cậu với Thẩm Tịch có chuyện gì xảy ra, anh vốn có cơ hội nhưng lại không nói gì. Mỗi ngày Thẩm Tịch đều đến bệnh viện thăm Dư Lan Lan một lúc, có thể gặp Dương Hạo, cũng chỉ khách khí chào hỏi. Dư Dương không biết là anh đã đồng ý với Dư Lan Lan buông tha cho cậu, hay là chắc chắn giữa cậu và Thẩm Tịch không hề có chuyện gì nữa.
Sau khi Dương Hạo đi một ngày bệnh tình của Dư Lan Lan chuyển biến xấu, Dư Dương ngồi ngoài phòng cấp cứu vô cùng lo lắng bất an, nhưng cậu vẫn cố kiềm chế không gọi cho Dương Hạo. Buổi trưa Dương Hạo gọi điện về, hỏi tình trạng của Dư Lan Lan, Dư Dương cuối cùng không thể chịu được, Dư Lan Lan đã ở trong phòng cấp cứu tám tiếng rồi, đã đổi nhóm bác sĩ thứ hai đi vào.
Dương Hạo ngồi báy may tối đó về, đến bệnh viện đã là hai giờ sáng. Dư Dương ghé vào giường Dư Lan Lan ngủ, Dương Hạo thở ra một hơi dài, ngã xuống ghế sô pha.