Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi kết thúc yến hội lại trải qua mấy ngày “tĩnh dưỡng”, Đoạn Hành Dạ cuối cùng cũng chờ được tới ngày quay lại Anro dạy học. Bởi vì lý do “thân thể không khỏe”, cậu chỉ có thể ngồi ngốc một ngày ở Anro. Sau đó phải quay lại Nam Chư tinh để tiếp tục chỉnh sửa. Tuy nhiên, nếu cẩn thận quan sát vẫn sẽ phát hiện, ở thời điểm bước lên phi thuyền rời khỏi Nam Chư tinh, giáo sư Đoạn- người luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, ở thời khắc đó khóe miệng lại dâng lên một vòng cung nhàn nhạt --- Tốt thật.! Cuối cùng có thể tạm thời rời xa Mạnh Cẩm Hoài.

Sự việc Đoạn Hành Dạ ngất xỉu ở Trân Thúy tinh đã lan truyền toàn bộ tinh hệ.

Trong giờ học, Đoạn Hành Dạ đứng trên giảng đường nhìn xung quanh, chỉ thấy tất cả các học sinh đều nhìn mình bằng hai mắt sáng ngời, có vài phần ngưỡng mộ, tán thưởng còn có vẻ bi thương như nhìn một người liệt sĩ. Bất quá này cũng là lỗi của cậu hôm nay đi dạy không soi gương … haizz…

Thể lực của nguyên chủ quả thực không tốt, hoàn toàn không chịu nổi lăn lộn. Từ phủ nguyên soái đi Anro, phi thuyền vừa lúc đi ngang qua một tiểu hành tinh, Đoạn Hành Dạ si mê thưởng thức phong cảnh làng quê, đến mức quên mất nghỉ ngơi. Đến khi đi dạy, sắc mặt của Đoạn Hành Dạ mắt thường có thể thấy được là mệt mỏi cùng tái nhợt.

Dù sao cũng có biệt danh là “ cao lãnh chi hoa”, mọi người đều lo lắng cho sức khỏe của Đoạn Hành Dạ, nhưng những sinh viên chưa tiếp xúc riêng với giáo sư Đoạn vẫn có chút sợ hãi. Vì vậy, trải qua một hồi do dự, mọi người vẫn quyết định không đi quấy rầy giáo sư Đoạn, mà để cậu một mình yên tĩnh nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, có một ngoại lệ.

...

Không được nghỉ ngơi thường xuyên hơn nữa qua vài giờ làm việc, Đoạn Hành Dạ kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Sau Khi trở lại phòng nghỉ, cậu ngồi trên ghế không hề giữ hình tượng ngáp một cái. Thời đại này khoa học công nghệ phát triển vượt bậc, mọi người càng biết cách hưởng thụ hơn, ví dụ như chiếc ghế da văn phòng này cực kỳ tiện lợi. Đoạn Hành Dạ đầu tiên chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng một lúc sau liền cảm thấy buồn ngủ.

Lo lắng sẽ có người tìm mình giải đáp thắc mắc, bởi vậy vừa rồi Đoạn Hành Dạ không có đóng cửa phòng nghỉ. Nên khi Lam Tịnh Trì mở cửa bước vào, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng như vậy---

Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi dựa trên ghế da đen, kết hợp với không gian cùng ánh đèn càng lộ rõ sắc mặt tái nhợt. Không biết vì sao, đầu của Đoạn Hành Dạ hơi hướng ra sau, một giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên má trái.

Đoạn... Đoạn Hành Dạ đang khóc?

Cảnh tượng trước mắt thực sự khiến Lam Tịnh Trì bị sốc.

Mặc dù sức khỏe của Đoạn Hành Dạ không tốt, thậm chí mấy ngày trước còn bị ngất xỉu, nhưng trong lòng của đại đa số mọi người, nam nhân trước mắt tuyệt đối là cường đại. Lúc này, Diệp Thiên đế quốc đang trong thời kì chiến tranh loạn lạc, việc chế tạo ra kiểu cơ giáp mới của Đoạn Hành Dạ ở trong lòng bọn họ không thể nghi ngờ chính là_ người bảo hộ của đế quốc.

Đặc biệt trong mắt Lam Tịnh Trì, Đoạn Hành Dạ ngoài việc là một vị viện trưởng cao cao tại thượng thì cũng chính là người ngày đó đã kéo mình khỏi thung lũng tối tăm..

Nhưng hiện tại, vị cứu tinh trong lòng Lam Tịnh Trì thế nhưng lại khóc?

Là một sinh viên chuyên ngành dược, Lam Tịnh Trì không phải là một người hay tưởng tượng. Bắt đầu từ hôm nay, chỉ vài giây sau khi nhìn thấy bộ dáng lúc này của Đoạn Hành Dạ, trong lòng Lam Tịnh Trì tự bổ não.

Chẳng lẽ Đoạn Hành Dạ bị bệnh nặng vậy sao? Không đúng, đáy lòng Lam Tịnh Trì phủ nhận phỏng đoán này.

Chờ Một Chút...nguyên soái? Lam Tịnh Trì chậm rãi nhăn mi lại.

Địa vị của Đoạn Hành Dạ ở Diệp Thiên đế quốc rất cao. Lam Tịnh Trì không biết quan hệ phức tạp giữa cậu và hoàng thất nên tự bổ não, có thể khiến Đoạn Hành Dạ thương tâm đến nỗi ở trong phòng lặng lẽ rơi lệ…Chỉ có thể là nguyên soái Mạnh Cẩm Hoài.

Không sai biệt lắm thì đã tiến vào mộng đẹp Đoạn Hành Dạ không biết rằng, chỉ vì giọt lệ sinh ra khi ngáp ngủ của cậu đã khiến Lam Tịnh Trì tự bổ não không ít. Chờ cậu nghe được bên cạnh có tiếng bước chân, những gì cậu thấy là Lam Tịnh Trì đứng đối diện với vẻ ngoài sầu thảm, còn đối phương thì nắm chặt tay buông thõng của cậu.

Nhìn thấy dáng vẻ của Lam Tịnh Trì, Đoạn Hành Dạ không khỏi khẩn trương. Chẳng lẽ ở Anro lại có người không có mắt trêu chọc nam phụ thiên tài tương lai sao? Nghĩ vậy, Đoạn Hành Dạ từ trên ghế đứng lên, "Làm sao vậy?" cậu cau mày hỏi Lam Tịnh Trì.

Lam Tịnh Trì chỉ có thể nhìn thấy giọt nước mắt mới vừa rồi còn đọng lại trên má của Đoạn Hành Dạ đã lướt về phía sau theo tác động của cậu, sau đó hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một vệt nước nhạt, không quan sát kĩ sẽ không thể nhìn thấy.

Rõ ràng không phải là người thích quan tâm đến đời tư của người khác, nhưng sau khi Lam Tịnh Trì nhìn thấy giọt nước mắt kia, do dự một chút liền quyết đoán hỏi "Giáo sư Đoạn... Thầy... Thầy... Thầy gần đây gặp phải chuyện gì sao?”

Thầy gần đây gặp chuyện gì sao?

Từ lần trước ở Anro để lại phương thức liên lạc, Lam Tịnh Trì ngẫu nhiên sẽ gửi một số tin nhắn cho Đoạn Hành Dạ.Tuy nhiên, theo quan điểm của Đoạn Hành Dạ, những tin nhắn mà Lam Tịnh Trì gửi cho cậu rất giống với những sinh viên nghèo gửi đến các nhà tài trợ một vài sinh hoạt vắn tắt- đơn giản là nói một chút trạng thái học tập, còn có sự tiến bộ. Ngoại trừ lần cậu bị ngất bị đưa lên tinh võng, Lam Tịnh Trì tự hồ cũng không quá quan tâm đến sinh hoạt của Đoạn Hành Dạ.

Cho nên sao tự nhiên hắn lại quan tâm đến chuyện này? Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng Đoạn Hành Dạ vẫn lắc đầu hỏi: " Sao vậy?"

Là một nhân vật vừa thiện vừa ác Trong "Khuynh đảo tinh cầu, trên người Lam Tịnh Trì cũng mang theo vài phần ngang tàn. Hắn tựa hồ đã nhận định Đoạn Hành Dạ “trộm” ở phòng nghỉ rơi lệ có liên quan gì đến Mạnh Cẩm Hoài, trầm mặc vài giây, Lam Tịnh Trì cắn răng hít sâu nói: "Giáo Sư Đoạn... xin lỗi, là một người ngoài cuộc, em thật sự không nên quan tâm đến tình cảm cá nhân của thầy, tuy Mạnh nguyên soái chiến thần, nhưng trong lòng em thầy còn vĩ đại hơn nguyên soái rất nhiều", Ngữ khí vô cùng nghiêm túc.

Trong những tình huống bình thường, bản thân Đoạn Hành Dạ cũng thừa nhận rằng EQ của mình chỉ miễn cưỡng ở tầm chung. Nhưng hôm nay không biết vì lý do gì mà cậu thực sự hiểu được tứ trong lời nói của Lam Tịnh Trì... Xem ra Lam Tịnh Trì cảm nhận được tình cảm của cậu và Mạnh Cẩm Hoài xảy ra vấn đề.

Mặc dù không biết điều gì khiến Lam Tịnh Trì có ảo giác này, nhưng Đoạn Hành Dạ đối với sự chân thành vừa rồi của rất cảm động. Fanboy nào có thể đặt mình lên hàng đầu.

Lúc này, nam phụ pháo hôi Lam Tịnh Trì vẫn còn là dáng vẻ thiếu niên, từ trong người hắn căn bản không thể nhìn ra được bộ dạng “ác độc” trong tương lai được mô tả trong sách. Có lẽ vừa mới rời lớp học, trên người Lam Tịnh Trì còn mặc chiếc áo trắng của phòng thí nghiệm, thoạt nhìn dị thường ngây thơ, thuần lương.

Đời trước, Đoạn Hành Dạ có bốn vị ca ca, có lẽ là con út trong gia đình nên từ nhỏ Đoạn Hành Dạ luôn muốn có một em trai hoặc em gái dễ thương. Không thể không thừa nhận là, hiện tại trước mắt Lam Tịnh Trì còn chưa có hắc hóa, rất phù hợp với hình ảnh một người em tốt trong tưởng tượng của Đoạn Hành Dạ.

Sau khi tự tưởng tượng ra cảnh Lam Tịnh Trì đi theo hướng sau mình gọi "Ca ca", Đoạn Hành Dạ liền làm bộ đứng đắn đi đến cạnh đối phương, tiếp theo lại tùy ý sờ sờ tóc đối phương.

“Hảo” Đoạn Hành Dạ một bên yên lặng hưởng thụ cảm giác làm ca ca, một bên nói.

Chỉ là trong lòng đang cảm thán "cảm giác không tồi". Đoạn Hành Dạ không nhìn đến, thời điểm cậu chạm vào đầu Lam Tịnh Trì, lỗ tai của vị thiếu niên này bỗng nhiên đỏ lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio