Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dù cho có bao nhiêu không muốn đối mặt, điều gì đến sẽ phải đến. Không lâu sau khi nhìn thấy tin tức, Đoạn Hành Dạ đã nhận được lịch trình tiếp theo của mình - trong ba ngày lễ kỉ niệm, chồng chồng nguyên soái sẽ đến một hành tinh trong đế quốc gọi là " Đề Trạch " để nghỉ dưỡng.

Tuy nói là “nghỉ dưỡng” nhưng thực chất chuyến đi này không phải là việc riêng theo nghĩa chung. Là những nhân vật đứng đầu đế quốc, Mạnh Cẩm Hoài và Đoạn Hành Dạ cũng mang những thuộc tính chính trị không thể bỏ qua.

Đề Trạch tinh là vùng đất đã mất mà đế quốc chỉ mới phục hồi được trong những năm gần đây, kỳ nghỉ lần này của họ cũng là chuyến thăm đầu tiên của đế quốc cấp cao sau khi nó được thu hồi. Vô luận đó là cư dân của Đề Trạch tinh hay công dân của các hành tinh khác trong đế quốc, tất cả mọi người đều mong chờ sự kiện này, hơn nữa toàn bộ sự kiện sẽ được truyền thông dõi theo

Điều đó có nghĩa là, Đoạn Hành Dạ không chỉ phải tiếp xúc với cư dân của ngôi sao Đề Trạch tinh mà còn phải thể hiện tình cảm của mình với Mạnh Cẩm Hoài trước mặt toàn tinh hệ...

Cậu thực sự không giỏi chuyện này!

Đời trước Đoạn gia tuy là một trong ba đại gia tộc võ thuật cổ truyền, nhưng trong nhà huynh đệ tỷ muội không phân tranh như hai gia tộc kia. Sự hòa hợp như vậy là do "không làm việc đàng hoàng" của những người thừa kế khác do Đoạn Hành Dạ làm đại diện, cũng như sự tự nghi ngờ của họ về việc liệu họ có thể trở thành một người có năng lực nắm quyền hay không. Nhưng giờ đây, Đoạn Hành Dạ, người đời trước luôn ru rú trong nhà, đành phải đứng ở đầu sóng ngọn gió.

Phủ nguyên soái và trụ sở quân sự ở Nam Chư tinh có diện tích rất lớn và có hàng chục tỷ cư dân.

...

Bộ vest đen thắt eo càng làm tôn lên chiếc eo nhỏ của Đoạn Hành Dạ cùng đôi dài của cậu. Bởi vì là kỷ niệm ngày cưới, Đoạn Hành Dạ đeo trước ngực một chiếc kim cài áo hình con rắn được chạm khắc từ đá quý màu đỏ sậm, cùng với chiếc nhẫn mà cậu chưa từng đeo sau hôn lễ.

Nhìn chung, Diệp Thiên đến quốc tôn trọng cái đẹp, nhưng Mạnh Cẩm Hoài lịa không thích phong cách phổ biến ngày nay. Điều này có thể thấy rõ qua kiến trúc ở phủ nguyên soái. Mặc dù Đoạn Hành Dạ không ăn mặc sang trọng như hầu hết bạn đời của giới quý tộc đế quốc, nhưng phong cách đơn giản này càng làm nổi bật khí chất được gọi là " Cao lãnh chi hoa".

Vào lúc mười giờ sáng, một chiếc phi cơ phóng ra khỏi phủ nguyên soái. Trong tích tắc, những người đã chờ đợi bên ngoài phủ nguyên soái cả ngày liền bật lên tiếng reo hò chói tai — theo truyền thống của Diệp Thiên đế quốc,

nguyên soái trước tiên phải ở tinh cầu của mình bay một vòng trước khi đến các hành tinh khác.

Có rất nhiều tinh cầu trong Diệp Thiên đế quốc, không giống như những người cai trị các hành tinh khác đi dạo ba ngày một lần, đây là lần đầu tiên Mạnh Cẩm Hoài, người luôn bận rộn chiến sự, tiến hành các hoạt động như vậy.

... Thật là muốn mệnh! Bởi vì phi cơ không có cách âm, nên ngay sau khi ra ngoài, Đoạn Hành Dạ đã giật mình vì tiếng reo hò từ phía dưới. Không quá lời khi nói rằng, là một trạch nam không thích tham gia các cuộc vui, cậu chưa từng gặp nhiều người như vậy trong cuộc đời mình.

Phản ứng bản năng của con người là không thể che giấu. Khoảnh khắc nghe thấy tiếng hoan hô, Đoạn Hành Dạ không khỏi lùi lại một bước, sau đó nhanh chóng đứng lên như không có chuyện gì xảy ra. Hành động của cậu có thể che giấu những người đang phấn khích bên dưới, nhưng lại không thể che giấu trước camera truyền hình trực tiếp và Mạnh Cẩm Hoài đang đứng bên cạnh.

Vì vậy, những người đang xem chương trình truyền hình trực tiếp phát hiện ra rằng, nguyên lai luôn cao lãnh, không gì không làm được, Đoạn giáo sư vẫn sẽ bị dọa sợ bởi tiếng reo hò cổ vũ. Ngay sau hành động của cậu, Mạnh Cẩm Hoài đang đứng một bên bất ngờ đưa tay ra nắm lấy tay Đoạn Hành Dạ.

Cặp chồng chồng nguyên soái tuy không phải là minh tinh, nhưng cũng có lượng fan CP trên toàn tinh hệ. Đang nỗ lực lấy lại bình tĩnh, Đoạn Hành Dạ không biết rằng vào lúc cậu và Mạnh Cẩm Hoài nắm tay nhau, phòng phát sóng trực tiếp tin tức buổi sáng của Diệp Thiên đế quốc đã bị đóng băng vài giây vì điều này – phải biết rằng đây là hệ thống internet chính của tinh hệ.

Nói là “du ngoạn”, nhưng Nam Chư tinh diện tích rộng lớn, việc duy trì tốc độ thấp để thực sự “du ngoạn” là một điều phi thực tế. Theo sắp xếp trước đó, Mạnh Cẩm Hoài và Đoạn Hành Dạ sẽ chỉ giao lưu với mọi người ở lối vào phủ của Nguyên soái, sau đó họ sẽ chuyển sang một phi thuyền và đi vòng quanh tinh cầu một cách tượng trưng.

Đoạn Hành Dạ phát hiện... Trong khoảng thời gian tương tác ngắn ngủi mười phút này, ánh mắt của ảnh đế Mạnh Cẩm Hoài vốn dĩ rất dịu dàng, lại tiến hóa, trực tiếp tiến đến "tràn ngập tình yêu". Những người ủng hộ nguyên soái đang xem truyền hình trực tiếp bắt đầu điên cuồng chụp ảnh màn hình khi nhìn thấy ánh mắt này, nhưng Đoạn Hành Dạ trong lòng như gặp quỷ, lại có chút hoảng hốt.

Dư Quang liếc nhìn sườn mặt của người bên cạnh, Đoạn Hành Dạ trong lòng thầm than, với tài diễn xuất của Mạnh Cẩm Hoài, cho dù không phải nguyên soái, đời này hắn cũng sẽ không bao giờ chết đói...

Có lẽ là ánh mắt dò xét của Đoạn Hành Dạ chưa đủ che giấu, Mạnh Cẩm Hoài đã đi tới, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy?” Lúc này, hai người họ đã dựa vào cực gần, Đoạn Hành Dạ thậm chí còn có ảo giác rằng đối phương sắp hôn mình.

Là nam thần quốc dân được miêu tả nhiều lần trong sách, không ai có thể cưỡng lại câu hỏi của Mạnh Cẩm Hoài, và Đoạn Hành Dạ cũng không ngoại lệ. Sau khi nghe Mạnh Cẩm Hoài hỏi, nửa khuôn mặt đang kề sát bên kia của Đoạn Hành Dạ theo phản xạ mà chuyển sang màu hồng…..Phản ứng này cũng được phát sóng trực tiếp ghi lại.

Nơi đại học Anro tọa lạc cũng thuộc tinh cầu của nguyên soái, xuất phát từ sự sùng bái nguyên soái nên nhiều người vẫn dậy sớm vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ để xem chương trình truyền hình trực tiếp. Kí túc xá ở đây có một phòng đơn, cứ bốn người ở chung một phòng khách nhỏ, lúc này trong phòng khách nọ có mấy sinh viên vừa ăn sáng vừa xem truyền hình trực tiếp.

“Tình cảm giữa nguyên soái và giáo sư Đoạn thật tốt.” Một nam sinh mặc áo khoác xám đang nhấm nháp miếng bánh mì kích động cảm thán nói, “Giáo sư Đoạn khi còn độc thân là nam thần của tôi!”

“Đừng nói nữa, tôi đã là fan của CP rồi, ánh mắt của nguyên soái tuyệt đối là chân ái!” Một người khác cảm xúc còn phấn khích hơn, thở dài một hơi, dùng cùi chỏ đụng vào người bạn cùng phòng vẫn đang vùi đầu ăn cơm, không để ý phát sóng trực tiếp, " Tịnh Trì sao cậu lại không xem? Không phải cậu vẫn luôn ngưỡng mộ giáo sư Đoạn à?" Mặc dù chuyên ngành khác nhau nhưng sau một thời gian thân thiết, tình cảm giữa mọi người đều phát triển tốt đẹp, họ thường xuyên cùng nhau trò chuyện.

Bị hỏi, nam sinh trước tiên “Ân” một tiếng, sau đó cậu ta đột ngột đứng dậy khỏi ghế sô pha, dọn dẹp đồ ăn trên bàn và đi về phía cửa, “Tôi đi làm thí nghiệm.” Hắn có chút có lệ nói.

“Ách… vậy cậu đi đi” Nhìn thấy Lam Tịnh Trì rời đi, ba người còn lại có chút xấu hổ ngồi xuống. Im lặng một hồi, cuối cùng cũng có người hỏi: “Này, cậu nói… Hôm nay Tịnh Trì có phải hơi kì lạ không?”

“Quả thật ” Nghi ngờ trong đầu ba người hồi lâu không tiêu tan. Lam Tịnh Trì chẳng lẽ là biết tin đồn gì về phủ nguyên soái? Tất cả không hẹn mà nghĩ đến khả năng này, nhưng không ai nói ra.

......

Kết thúc cuộc tuần du, Đoạn Hành Dạ cuối cùng cũng được lên phi thuyền quân sự, mặc dù đó là hoạt động chính trị, nhưng chuyến đi hôm nay vẫn được xếp vào hành trình riêng của Đoạn Hành Dạ. Vì vậy, rất hiếm thấy, hai vị thượng tướng vẫn luôn theo sát Đoạn Hành Dạ không có đi theo. Chắc từ lúc phi thuyền này được đưa vào sử dụng đến giờ, trên nó ít có những giây phút nhàn rỗi như vậy.

Ngay khi Đoạn Hành Dạ lên phi thuyền, trợ lý riêng của cậu đã nhanh chóng bước tới.

“ Đoạn tiên sinh, đây là quà của hoàng thất vừa rồi.” Nói xong, trợ lý lấy ra một chiếc hộp gỗ to bằng lòng bàn tay đặt trước mặt Đoạn Hành Dạ. Theo truyền thống, vào những lễ hội lớn và những ngày kỷ niệm nhất định, hoàng thất thường gửi những món quà đến các quý tộc khác hoặc các thành viên quan trọng của đế quốc, mà nguyên chủ đã nhận được vài lần trước đó.

Mặc dù có trực giác mách bảo trong hộp gỗ nhỏ này nhất định phải có thứ gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc hộp trong tay trợ lý, trên mặt Đoạn Hành Dạ không hề lộ ra một chút cảm xúc khác thường.

“Cảm ơn.” Đoạn Hành Dạ nhận lấy hộp từ tay trợ lý. Thấy vậy, Mạnh Cẩm Hoài vẫn luôn im lặng, mỉm cười nói với trợ lý: “ Đợi lát nữa nhớ gửi thư cảm ơn của A Hành tới hoàng thất.”

“ Vâng, nguyên soái.” Trợ lý gật, nhớ kĩ lời phân phó.

“Ân.” Mạnh Cẩm Hoài có vẻ không quan tâm đến đồ trong hộp, quay lại và nói với Đoạn Hành Dạ, “A Hành, em nên đi nghỉ ngơi một chút đi. Quân đội có một số việc vẫn chưa giải quyết xong, lát nữa tôi sẽ quay lại. "Nghe được lời nói rời đi của Mạnh Cẩm Hoài,trong lòng Đoạn Hành Dạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, anh gật đầu với Mạnh Cẩm Hoài, sau đó mang hộp gỗ tiến về phía phòng khách.

......

Phòng vệ sinh trong phòng khách là một điểm mù mà giám sát khó phát hiện, lúc này, ánh đèn lạnh lẽo từ bên cạnh chiếu vào, khiến ngón tay Đoạn Hành Dạ càng tái nhợt. Lại nhìn về phía cửa phòng chờ, Đoạn Hành Dạ do dự, cuối cùng nhẹ nhàng mở nắp hộp màu gỗ.

Bởi vì không biết bên trong là gì, Đoạn Hành Dạ không khỏi có chút lo lắng. Mặc dù vậy, nhưng cậu cũng không thả chậm tốc độ.

ấm bìa màu gỗ sẫm hiện lên, và một chiếc vòng cổ ngọc bích nằm lặng lẽ dưới đáy hộp gỗ.

Đoạn Hành Dạ khẽ cau mày, sau đó lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp gỗ. Gần như ngay sau khi lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp, cậu lập tức nhận ra vấn đề - trọng lượng của sợi dây chuyền bị sai!

Mặc dù không biết chất liệu của sợi dây chuyền trên tay, nhưng nguyên chủ có thói quen đeo trâm mỗi khi tham dự những dịp quan trọng, thậm chí kim cài áo trên một số bộ tây trang của cậu cũng được làm bằng đá quý. So với những phụ kiện trước đây, chiếc vòng cổ trên tay cậu lúc này thực sự quá nhẹ.

Đoạn Hành Dạ cẩn thận đặt viên ngọc bích vào lòng bàn tay, sau khi quan sát một lúc, cuối cùng cậu cũng tìm thấy một vết nứt nhỏ trên viên ngọc. Không chút do dự, Đoạn Hành Dạ lập tức duỗi ngón tay mở ra hai bên dọc theo khe hở. Chắc chắn, có một cái gì đó trong chiếc vòng cổ bằng đá quý này!

Sau khi chiếc vòng cổ được mở ra, chỉ thấy một viên nhỏ màu đen đang lặng lẽ nằm trong lỗ nhỏ bị lõm bên trong viên ngọc. Trí nhớ của nguyên chủ nói với Đoạn Hành Dạ rằng thứ mà cậu đang cầm trên tay chính là thuốc khống chế của hoàng thất.

Trước khi cậu có thể tiếp tục làm bất cứ điều gì, một màn hình sáng có kích thước bằng lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện trên viên ngọc.

“Giáo sư Đoạn, đây là quà kỷ niệm của cậu.”

Nhìn thấy dòng chữ xa lạ này, bàn tay đang cầm sợi dây chuyền của Đoạn Hành Dạ khẽ run lên. Nếu cậu nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên hoàng đế của Diệp Thiên đế quốc để lại lời nhắn cho cậu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio