Bạn Đời Và Súng

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cùng ngày, khi chuyến bay trễ nhất cất cánh, Tạ Chinh tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn ánh đèn thành thị càng ngày càng xa, sao điểm điểm, cực giống sơ đồ Đột Kích năm đó Trình Cố vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cậu nhắm mắt lại, để mặc mình chìm trong cuộc đối thoại vào buổi chiều kia.

Tề giáo sư nói cho cậu biết rất nhiều chuyện, có liên quan đến Trình Cố, cũng có liên quan đến chứng bệnh kích thích tố sinh dục dị thường hiếm thấy này.

“Cậu ta là chiến sĩ ưu tú nhất của tổ hành động đặc thù, cấp trên bảo tôi và ekip toàn lực bảo vệ cậu ta và đứa con trong bụng.” Tề giáo sư nói: “Trước khi cậu ta được đưa tới, tôi có hẹn một vị bác sĩ tâm lý nổi danh cho cậu ta. Khi đó tôi chỉ nghe nói đến Trình Cố, còn cho là mang thai xuất ngũ đối với cậu ta mà nói nhất định là đả kích nặng nề, tôi và ekip của mình nhất trí cho rằng cậu ấy cần thiết phải phụ đạo tâm lý.”

“Nhưng trên thực tế chúng tôi lo xa rồi, hoặc là nói chúng tôi coi thường cậu ta.” Tề giáo sư dừng một chút: “Cậu ta lạc quan rộng rãi, kiên định rất mạnh, đứa con đối với cậu ta mà nói giống như lễ vật mà không phải gánh nặng. Chuyên gia tâm lý gặp cậu ta hàn huyên khoảng chừng một tiếng đồng hồ, đi ra nói với tôi, cậu ta căn bản không cần thiết tâm lý phụ đạo.”

“Tại sao?” Tạ Chinh hỏi.

“Tại sao.” Tề giáo sư nói: “Cái vấn đề này lúc đó tôi cũng hỏi. Lão Tiếu —— đúng rồi, lão Tiếu chính là vị chuyên gia tâm lý kia, lão Tiếu nói, trạng thái tâm lý của Trình Cố rất khỏe mạnh, căng thẳng, sợ hãi, tâm tình tiêu cực đều trong phạm vi bình thường, không có những vấn đề như tôi từng lo lắng. Nhưng tôi không quá tin tưởng, chứng bệnh này quá hiếm thấy, Trình Cố ở trong quân lại ưu tú như vậy, tôi sợ cậu ta sẽ hỏng mất. Lão Tiếu lại nói, tôi nghĩ như vậy là tôi không biết rõ nội tâm của Trình Cố cường đại đến cỡ nào mà thôi.”

“Cậu có thể tra được đến tôi thì chắc chắn đã biết chuyện Trình Cố khi còn bé.” Tề giáo sư nhìn về phía Tạ Chinh, thấy ánh mắt Tạ Chinh lạnh lẽo âm trầm: “Đúng.”

“Ngày đó lão Tiếu nói với tôi, ông ấy và Trình Cố hàn huyên chuyện đã qua. Trình Cố rất bình tĩnh, không có oán giận gia đình, không nói mình sẽ không tha thứ cho bọn họ.” Tề giáo sư hỏi: “Cậu biết đây là ý gì không?”

Tạ Chinh nói: “Anh ấy buông xuống.”

“Đúng, ‘Không oán giận’ hay ‘Không tha thứ’, đâu mới thật sự là thả xuống.” Tề giáo sư nói: “Nếu như cậu ấy nói với lão Tiếu mình có thể tha thứ những chuyện người trong gia đình đã làm với mình, đó mới là chưa vượt qua oán trách trong lòng, cũng như nỗ lực che giấu. Tuổi ấu thơ đau đớn không dễ xóa đi như vậy, dưới cái nhìn của tôi, cha mẹ, anh em của cậu ấy không xứng được tha thứ. Không tha thứ hay không nhớ mới bình thường thoải mái.”

“Nói tới chỗ này, tôi muốn nhắc nhở cậu một câu.” Tề giáo sư hỏi: “Bằng gốc gác và năng lực của cậu làm bất cứ chuyện gì với Trình gia đều dễ như trở bàn tay, đúng không?”

Tạ Chinh vẫn chưa lập tức trả lời.

Trên thực tế, trải qua mấy ngày nay, cậu không chỉ khơi thông quan hệ với bên quân đội còn điều tra được hiện trạng của Trình gia. Cuộc sống của cha, mẹ Trình trải qua không xấu, con trai đã cưới vợ sinh con, “Trình Cố” cái tên này là một từ cấm kỵ ở Trình gia.

Cậu không lập tức động thủ, dự định sau khi nói chuyện thẳng thắn với Trình Cố mới xử lý cả nhà ác độc này.

“Những lời tôi nói ra sẽ không dùng thân phận bác sĩ cũng không dùng thân phận quân nhân, Vậy thì.. Đứng ở góc độ bạn bè của Trình Cố mà nói đi.” Trong mắt Tề giáo sư xẹt qua một luồng ánh sáng tối tăm: “”Nhất định cậu sẽ động thủ với Trình gia.”

Hỏi câu trở thành câu trần thuật, đuôi lông mày của Tạ Chinh khẽ nhúc nhích, khí chất ép người vẫn luôn thu liễm nhất thời phóng ra, lạnh lùng nói: “Đúng vậy.”

“Như vậy tôi kiến nghị với cậu đừng cho Trình Cố biết được.” Tề giáo sư nói: “Đám người kia không có đủ tư cách ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ của Trình Cố, cậu muốn làm thì lặng lẽ làm. Hiểu chưa?”

Tạ Chinh mím môi môi, nửa ngày mới nói: “Tôi có chừng mực. Ngược lại là Tề giáo sư ngài…”

“Tôi nói những lời này là đứng ở góc độ bạn bè Trình Cố nói cho cậu nghe, đừng coi tôi là một bác sĩ hay quân nhân.”

Tạ Chinh gật đầu: “Tôi hiểu được, ngài tiếp tục.”

Tề giáo sư uống một hớp trà, biểu tình khẽ biến, cười nói: “Chúng ta không cần dùng vẻ mặt âm u nói chuyện về Trình Cố.”

Tạ Chinh thả lỏng cơ bắp, căng thẳng tựa lưng về phía sau ghế ngồi, giả vờ buông lỏng nói: “Thật không tiện.”

Cậu không thể thoải mái nhưng cũng không nên âm trầm như vậy.

“Nói tiếp nhé! ” Tề giáo sư nói: “Tôi rất thưởng thức lời này của Trình Cố, lời này là cậu ta nói với lão Tiếu, lão Tiếu thuật lại cho tôi, tôi sẽ thuật lại cho cậu, có thể sẽ có chút sai lệch, cậu nghe cũng được, nếu muốn nghe nguyên văn thì trở về bảo Trình Cố nói cho cậu nghe.”

“Lão Tiếu hỏi cậu ta, lúc nào thì triệt để thả xuống? Cậu ấy nói, không thể nói được là lúc nào, chỉ không nghĩ suy nghĩ nữa. Trước tuổi xác thực gặp cực khổ, thế nhưng sau tuổi gặp phải đều là người tốt. Thầy giáo ở Hương trấn, bạn học, cha mẹ của bạn học, ông chủ nhà hàng và những người khách, quân nhân thường đến trong trấn… Nếu như không có họ, tôi không có cách nào đứng ở chỗ này, chớ nói chi là mang thai con mình. Kỳ thực họ có thể không giúp tôi, nhưng họ lại giúp. Trước tuổi gặp nhiều người ác ý, từ tuổi đến tuổi, đến khi tôi nhập ngũ gặp nhiều người thiện ý, ngài nói tôi nên nhớ kỹ kia bên nào? Là những người sau này, không phải sao? Kỳ thực trước khi nhập ngũ tôi cũng rất ít nghĩ đến gia đình của mình, tôi sẽ không tha thứ những chuyện bọn họ đối xử với tôi, cũng lười suy nghĩ. Những năm tôi đi bộ đội càng không cần phải nói, người tốt với tôi quá nhiều, tôi lo lắng cho đồng đội của mình còn không kịp, nơi nào có thể phân tâm nhớ đến cực khổ lúc đó. Hôm nay ngài hỏi, tôi cũng suy nghĩ một chút, cảm thấy bọn họ cũng không xứng để tôi nghĩ đến.”

“Anh ấy nói ‘Không xứng’?” Tạ Chinh hỏi.

Tề giáo sư cười: “Thật bất ngờ sao?”

“Không.” Tạ Chinh chống đỡ lông mày, che khuất đôi mắt: “Đây mới thật là phong cách của anh ấy.”

Máy bay gặp khí lưu trái phải lắc lư, Tạ Chinh hoàn hồn, lúc nhìn ra bên ngoài cửa sổ phía dưới đã không có ánh đèn.

Cửa sổ đen kịt phản chiếu đôi mắt lạnh lùng nhưng nóng bỏng của cậu.

Tề giáo sư báo cho cậu một chuyện quan trọng nhất, không thể nghi ngờ là Trình Cố đã trở thành người bình thường.

Rất nhiều người bình thường muốn có tài năng xuất chúng, Trình Cố lại chỉ muốn một cuộc đời bình thường.

“Kích thích tố sinh dục dị thường dẫn đến mang thai là một triệu chứng hiếm thấy, nhưng tình huống của Trình Cố là hiếm thấy trong cực kỳ hiếm thấy. Cá thể hoóc-môn của cậu ấy không giống như đại bộ phận những người bị bệnh tương tự, loại phổ biến hơn gọi là loại A, mà cậu ấy thuộc loại B, toàn thế giới chỉ có ba người là loại B.” Tề giáo sư nói: “Một ít chuyên gia đặt cho loại hoóc-môn này một nhũ danh, cậu đoán xem tên gì?”

Tạ Chinh mờ mịt: “Đoán không được.”

“Kết hợp biểu hiện của Trình Cố và tính cách đặc biệt của cậu ấy, hãy đoán xem.” Tề giáo sư bẻ ngón tay: “So với những nam giới bình thường thì tuấn mỹ hơn, vẻ đẹp mỹ thậm chí khiến người nghĩ đến tư thế oai hùng hiên ngang của nữ tướng; sức chiến đấu rất mạnh mẽ, là chiến sĩ lợi hại nhất trong tổ hành động đặc thù; dũng cảm không sợ, nội tâm mạnh mẽ, thiện lương… Còn không có đoán được?”

Tạ Chinh vẫn không có manh mối.

“Các cậu đều là lính mà, đầu óc không có một chút lãng mạn, vừa mộc vừa qua.” Tề giáo sư nói rồi cười rộ lên: “Đúng rồi, cậu có biết Trình Cố đánh giá cậu là ‘Vừa mộc vừa qua’?”

Mí mắt Tạ Chinh hơi nhảy: “Tề giáo sư, hay là ngài nói về nhũ danh của loại hoóc-môn B trước đi.”

“Uh..được.” Tề giáo sư cầm bút lên, trên giấy viết ba chữ, đẩy đến trước mặt Tạ Chinh: “Ầy, chính là cái này.”

“Nữ… Võ thần?” Tạ Chinh kinh ngạc: “Chuyện này…”

“Nói tới nữ giới, rất nhiều người sẽ nghĩ tới một ít từ không tốt đẹp như: nhu nhược, do dự thiếu quyết đoán, yếu đuối. Trên thực tế, loại A người bệnh cũng có những biểu hiện đặc thù, trong bọn họ có mấy người cử chỉ tính tình thậm chí còn nữ tính hơn cả phụ nữ.” Tề giáo sư nói: “Chúng ta rất dễ dàng lơ là những tính cách khác của phụ nữ, nhưng những tính cách đó phản ánh tính cách của người mang gen bệnh loại B trên người.”

“Mạnh mẽ, thiện lương, kiên cường, bao dung…” Tạ Chinh âm thanh run rẩy: “Vậy.. Cũng giống như …”

Tề giáo sư trầm giọng nói: “Rất giống tính cách của Trình Cố.”

Văn phòng an tĩnh một hồi lâu, Tề giáo sư đứng dậy rót cho Tạ Chinh một ly nước: “Tôi là người đứng xem, tôi không có cách nào nói loại hooc-môn B cực kỳ hiếm thấy dị thường này là trời cao cho Trình Cố kiếp nạn, hay là cho lễ vật. Tôi chỉ biết là cậu ấy toàn bộ tiếp nhận, lúc đem trao trả ‘Thiên phú’ khác với người thường cũng không có trù trừ. Mang thai và sinh sản phá vỡ sự sự cân bằng của hoóc-môn dị thường làm hoóc-môn của cậu ấy trở lại như người bình thường. Bây giờ cậu ấy giống như cậu, giống như chúng ta, không bị hoóc-môn dị thường quấy nhiễu, trở thành người bình thường. Cùng lúc đó, tính chất ‘Nữ võ thần’ đặc biệt cũng biến mất, kỳ thực chỉ từ tố chất thân thể mà nói, cậu ấy không đủ trình độ tiêu chuẩn là thành viên của tổ hành động đặc thù, sau khi sinh sản coi như cậu ấy muốn trở lại cũng không cách nào đảm nhiệm bất kỳ vị trí nào trong tổ.”

Tạ Chinh lặng im hồi lâu, hỏi: “Anh ấy có biết không?”

“Biết, sau khi sinh con hoóc-môn cân bằng bị phá vỡ có không ít tiền lệ.” Tề giáo sư nói: “Từ khi quyết định sinh con cậu ấy đã biết mình sẽ không thích hợp trở về tổ hành động đặc thù nữa.”

Tạ Chinh hít sâu một hơi, âm thanh mang theo vài phần nghẹn ngào: “Anh ấy xem quân đội là nhà, anh ấy yêu nơi này.”

“Nhưng cậu ấy cũng yêu đứa con trong bụng.” Tề giáo sư nói: “Hiện tại cậu đã biết rõ chưa? Nội tâm của phụ nữ nhiều khi còn mạnh mẽ hơn đàn ông chúng ta, còn có phụ nữ kiên cường và cũng rất thiện lương. Những tính chất đặc biệt đó đều phản ánh trên con người Trình Cố.”

“Cậu ấy, bởi vì đã yêu nên chịu trách nhiệm những chuyện mình làm.”

Khi chuyến bay hạ cánh xuống sân bay thì trời đã khuya. Theo kế hoạch ban đầu Tạ Chinh sẽ trở về biệt thự ở một đêm, sửa sang tâm tình mới đi gặp Trình Cố.

Nhưng bây giờ, cậu muốn ôm chặt Trình Cố lại vạn phần bức thiết.

Rốt cuộc cậu không quản được chính mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio