Lâm Thức cảm thấy được Đình Nghi vẫn đang mò mẫn để cắt một cái hoa tuyết như mẫu, và vấn đề mò mãi vẫn chưa ra, liền dừng công việc của mình lại, quay sang Đình Nghi Tôi chỉ em!. Phản ứng đầu tiên của cô gái kia là ngạc nhiên rồi chuyển dần sang ngại ngùng. Bản thân là con gái lại chẳng khéo như một người con trai. Lâm Thức giật lấy mẫu giấy trên tay Đình Nghi vừa gấp lại vừa nói Em phải gấp thế này, này....
Đình Nghi chăm chú nhìn những ngón tay ấy gấp mẫu giấy hình vuông kia thành một hình tam giác, một hình tam giác nhỏ hơn, một hình tam giác nhỏ hơn nữa. Sau đó, bàn tay phải cầm kéo lên, cắt thật điêu luyện. Hắn cứ cắt, lại cắt, lại cắt nữa, dừng lại. Lâm Thức nhìn Đình Nghi mắt mở to chú ý từng cử chỉ của tay mình, không dám chớp mắt, cười khẽ. Cắt xong, hắn mở thành quả của mình ra. Đình Nghi trố mắt. Cắt xong rồi kìa, y như cái mẫu. Tài thật! Đình Nghi liếc mắt lên nhìn gương mặt đang cười tươi kia, chớp chớp mắt. Lâm Thức nhìn cô, cũng chớp chớp mắt, lại với một mẫu giấy nguyên vẹn, đưa cho Đình Nghi. Sao? Học được rồi chứ? Lại mỉm cười. Đình Nghi chợt tỉnh mộng, gật đầu khẽ, cầm lấy mẫu giấy. Mặc dù không khéo tay lắm nhưng ghi nhớ cách làm cũng cho là nhanh. Đình Nghi từ từ làm lại từng bước.
Vừa hoàn thành phần gấp lại, Đình Nghi hí hửng giơ lên trước mắt Lâm Thức. Lâm Thức nhìn, khẽ cười gật đầu. Đình Nghi vô cùng mãn nguyện, cười tít cả mắt. Đến khâu quan trọng là cắt. Nghe Tư Viên than cắt vừa khó, vừa hại mắt, không biết có đúng hay không như cuối cùng cũng đến lượt mình tự kiểm chứng rồi. Đình Nghi cầm cây kéo lên, đưa mẫu giấy sát vào mắt, vừa cắt vừa nhớ Lâm Thức bày thế nào. Đưa nó gần vào mắt như thế, có khi chọt thẳng vào mắt. Lâm Thức nắm tay Đình Nghi đẩy ra xa Em định làm gì vậy?. Đình Nghi mặt tỉnh bơ đáp Thì cắt hoa tuyết chứ gì? Lâm Thức nhái lại hành động của Đình Nghi, nói Em làm thế này muốn tự móc mắt ra à? Đình Nghi đơ đi À thì... chợt cau mày Tôi làm gì mặc kệ tôi, miễn là ra được cái hoa. Anh xen vào làm gì?
Anh xen vào làm gì? Sao anh cứ thích xen vào chuyện của tôi vậy hả? Hai câu nói thật sự làm đau lòng Lâm Thức nhất từ trước đến giờ. Lâm Thức chợt im lặng. Bản thân thật chẳng nhớ được mình đã từng nói Tôi thích em, hay từng dùng hành động thể hiện điều đó bao nhiêu lần, kể cả quan tâm cô ấy như vậy, quan tâm hơn cả bản thân mình. Cô ấy chỉ luôn nghĩ mình phiền phức thôi sao? Quan tâm thật sự quá lố sao? Lâm Thức quay đi, làm tiếp công việc, mặt lạnh tanh.
Đình Nghi trông thấy thái độ Lâm Thức thay đổi nhưng chong chóng, trề môi quay đi, không thèm quan tâm. Mò mẫn mãi cắt cũng xong một cái hoa. Lần này tự bản thân so với hình mẫu, không thèm đưa hắn coi nữa. Hai cái coi như cũng na ná giống nhau. Cái mẫu vẫn đẹp hơn một chút nhưng như thế cũng tốt rồi. Đình Nghi tự thầm khen bản thân. Tôi bây giờ tự làm được rồi nhé. Không cần anh chỉ nữa. Plè. Đình Nghi liếc mắt qua Lâm Thức, còn nghịch ngợm lè lưỡi.
Làm tiếp cái hoa thứ hai, thứ ba, thứ tư... chợt cơn buồn ngủ ùa về. Đình Nghi ngáp liên tục, mắt muốn sụp xuống rồi vẫn cố ép mình tỉnh táo. Không thể để bọn họ thì mở to mắt làm việc, mình lại ngủ được. Chị chủ thấy nghị lực kiên cường của Đình Nghi, cô ấy ôm hết tất cả công việc lau dọn vào mình, làm không ngừng nghỉ, đến tận bây giờ lại tiếp tục mở to mắt cắt mấy cái hoa cầu kì này, bèn khuyên Nghi à, em mệt thì chợp mắt chút đi!. Đình Nghi nhìn chị chủ mỉm cười nhẹ, ngoan cố đáp Em không sao!.
Chị thấy em mệt lắm rồi đó. Mấy thứ này cứ để bọn chị. Em không bị trừ lương mà lo. Chị chủ trêu đùa một câu. Đình Nghi vẫn cười, lắc đầu rồi làm tiếp. Chị chủ cũng chẳng thể nói gì.
Lần này, thật sự không còn sức mở mắt ra nữa, Đình Nghi lờ đờ, lảo đảo, ngã lên vai Lâm Thức, thiếp đi. Khi cái đầu vừa ngã lên vai mình, Lâm Thức cảm thấy hơi nặng, nhìn sang thì Đình Nghi đã ngủ yên giấc. Chị chủ lắc đầu Bảo ngủ thì không chịu. Tư Viên đùa Người ta không thích nằm ngủ yên, thích như vậy cơ. hấc hấc cằm về phía Lâm Thức. Ừ phải.
Lâm Thức ngắm nhìn gương mặt kia một lúc, cảm nhận hơi thở đều đều, đôi lông mi cong dài không một cử động. Chợt vui trong lòng, hóa thành một nụ cười mỉm. Trông kìa, hạnh phúc chưa kìa! Bị chị chủ bắt gặp, Lâm Thức hơi bối rối nhìn chỉ. Chỉnh tư thế một chút, nâng mặt Đình Nghi lên, nghiêng vào lòng, Lâm Thức bế Đình Nghi sang hàng ghế đệm, đặt cô ấy xuống nhẹ nhàng. Trong cơn mê man, Đình Nghi tự đổi tư thế, nhấm máy môi rồi ngủ tiếp. Lâm Thức lại đứng nhìn một lúc rồi quay lại chỗ cắt hoa tuyết.
Cứ nghĩ mình ngủ rất nhanh, tầm......nửa tiếng thì tỉnh lại. Đình Nghi mở mắt ra, từ lúc thiếp đi thì trời vẫn nắng rất to, đến khi tỉnh dậy thì phố đã lên đèn rồi. Cô bất ngờ bật người dậy, hơi lớn tiếng Mấy giờ rồi?. Trong quán chỉ còn hai người là chị chủ và Lâm Thức. Chị chủ nghe câu hốt hoảng của Đình Nghi, thở dài rồi đáp Gần chín giờ rồi. Tư Viên con bé về trước.
Chín giờ rồi ư? Đình Nghi chợt cảm thấy có lỗi, cột lại tóc rồi chạy sang chỗ hai người kia, ngại ngùng nói câu Em xin lỗi rồi nhanh chân nhanh tay ngồi xuống cắt hoa mới. Chị chủ nhìn Đình Nghi cười Em mớ ngủ đó à?. Đình Nghi ngây ngô không biết chuyện gì, nhìn sang Lâm Thức, anh cũng đang nở nụ cười nửa miệng quyến rũ. Là sao? Đình Nghi cau mày.
Chị chủ tiếp tục nói Em nhìn đồng hồ đi. Mới có sáu giờ thôi. Đình Nghi quay ngoắc nhìn đồng hồ. Đúng thật là sáu giờ. Đình Nghi chợt yên lòng. Mình ngủ cũng không quá nhiều.
Không thấy Tư Viên, Đình Nghi ngạc nhiên hỏi Chị Tư Viên đâu ạ? Thường ngày chị ấy không phải rất chăm sao? Hôm nay lại....
Chưa nói hết câu, Lâm Thức đáp. Đi mua thức ăn rồi.
Đình Nghi gật gù, đúng là nghe đến ăn Tư Viên vẫn nhanh chân làm tiên phong. Không khí lại trở nên yên lặng. Một lúc sau...
Đình Nghi, em ngủ đã mơ gì? Đình Nghi ngạc nhiên nhìn Lâm Thức.