Đình Nghi nghiêm nghị nhìn Lâm Khả, nói "Cậu đừng thích tôi nữa, được không?". Lâm Khả phản ứng không kịp, đừng im bất động, cả gương mặt cũng không thể hiện một cảm xúc gì.
Đình Nghi nói xong, trong lòng quả thật có chút áy náy, nhìn sắc thái trên gương mặt Lâm Khả từ không cảm xúc dần dần thành buồn rười rượi, Đình Nghi có chút ngập ngừng không dám nói tiếp. Lâm Khả là một chàng trai ấm áp, ôn nhu, hiền lành, nói chung là rất tốt lại bị một người con gái không có một khía cạnh nào tốt đẹp từ chối, đáng tiếc quá. Nhưng chắc chắn Đình Nghi sẽ không hối hận!
Lâm Thức núp sau đám cây cũng rối bời những suy nghĩ. Nghĩ lung tung cũng chẳng được gì, Lâm Thức lại chọn cách quan sát tiếp tình hình.
Lâm Khả cứ im lặng, đôi mắt cậu rũ xuống, trong lòng đau thắt lại. Cũng không phải lần đầu, tại sao lại đau lòng như vậy? Có phải do bản thân quá hy vọng không? Lâm Khả ngước lên nhìn Đình Nghi. Đình Nghi đang định mở miệng an ủi, Lâm Khả lại đưa đôi mắt u sầu nhìn cô, cô liền trở nên bối rối. "Cậu.....cậu....." Không thể nào nói lưu loát được. Lâm Khả vẫn giương đôi mắt đượm buồn nhìn Đình Nghi. Đình Nghi liền cúi đầu, hét lớn "Tôi xin lỗi."
Lâm Khả liền đỡ Đình Nghi "Cậu làm gì vậy?". Đình Nghi nghe thấy Lâm Khả cất tiếng nói, trong lòng ổn định hơn một chút. Hạ giọng xuống, Đình Nghi nói nhẹ nhàng "Rất cảm kích tình cảm của cậu dành cho tôi, nhưng thật sự tôi không thể nào nhận được. Tôi không có chỗ nào tốt hết, không thể xứng với cậu, nên cậu có thể đừng buồn như vậy không? Cậu thật sự rất rất rất tốt." Đình Nghi chợt cười nói "Do tôi không tốt. Do tôi không tốt, không xứng đáng với cậu. Thật đấy!"
Lâm Khả nhìn Đình Nghi, đưa tay lên xoa nhẹ đầu Đình Nghi, mỉm cười ngượng "Cậu rất tốt! Đối với tôi, cậu là hoàn hảo nhất." Cánh tay lưu luyến không muốn buông xuống, nhưng cũng phải buông xuống. Lâm Khả thở dài. "Thật sự không còn cơ hội nào sao?" Giọng Lâm Khả khá bé, dường như là không thoát ra khỏi vòm họng. Đình Nghi thấy Lâm Khả bẩm lẩm liền hỏi "Cậu nói gì?"
Lâm Khả lắc đầu "Không có gì." Đình Nghi gật gù "ừ", rồi mỉm cười nói "Trễ rồi, tôi....". Chợt Đình Nghi bị ôm chầm vào lòng, hơi bất ngờ Đình Nghi cử động nhẹ. Lâm Khả ôm chặt hơn "Đứng yên. Cho tôi năm giây thôi." Đình Nghi liền đứng yên mà không hó hé gì. Thân thể chợt lại được thả lỏng, Đình Nghi ngại ngùng không dám nhìn đâu ngoài mặt đất. Lâm Khả vỗ vai "Về thôi."
Hai người đó đi ngang qua chỗ Lâm Thức, anh đã nấp sâu vào một chút, hé mắt đợi bọn họ đi qua. Miệng lẩm bẩm, tay gãi gãi, mặt nhăn lại "Nhanh lên. Nhanh lên. Đi nhanh lên xem." Bọn họ cách khá xa, Lâm Thức liền một bước nhảy khỏi bụi cây, cả người cứ nhảy tưng tưng lên, mắt vẫn nhìn phía trước sợ bị phát hiện. Trong lúc nghe chuyện đại sự, trốn ngay tổ kiến nên phải nhảy như vậy. Thấy bọn họ đi xa, anh ba chân bốn cẳng chạy đường khác về nhà.
Tình cảm phải thẳng thắn, không được lương ương không dứt. Nói ra hết với đối phương vẫn tốt nhất. Vì thế Đình Nghi không bao giờ hối hận vì đã nói câu từ chối. Làm người yêu không được, chẳng lẽ bạn bè cũng không? Họ vẫn có thể trở thành bạn tốt.
Đình Nghi chào tạm biệt Lâm Khả trước con hẻm, rồi đi vào. Chưa tới cửa nhà thì có cuộc gọi đến. "Đình Nghi đúng không? Dì Du hiện đang ở bệnh viện. Em đến nhanh đi." Là giọng Triệu Minh rất hốt hoảng. Đình Nghi nghe xong cuộc gọi với nội dung ngắn ngủi đó, Đình Nghi cũng hốt hoảng không kém Triệu Minh chạy nhanh đến bệnh viện.
Trên đường đi, Đình Nghi cố trấn an bản thân không được khóc, phải tỉnh táo, hai bàn tay cô xiết chặt vào nhau đến không còn một chút máu. Trấn an bản thân cỡ nào thì với tốc độ của chiếc taxi lúc này cũng làm mặt Đình Nghi nóng bừng, gắt lên "Chạy nhanh lên đi." Chiếc taxi chạy nhanh hơn một chút. Lòng Đình Nghi thầm cầu nguyện "Dì Du nhất định phải cố lên. Con sắp đến rồi." Nghĩ đến dì Du, cảm xúc trong Đình Nghi không tài nào ổn định được, nước mắt sắp tuông ra rồi.
Chiếc taxi dừng lại trước cửa bệnh viện lớn của thành phố, Đình Nghi loạng choạng chạy vào. Tâm trạng của cô thật sự không thể bình tĩnh nữa rồi. Đình Nghi nói như gắt lên với y tá ở quầy "Vân Du ở đâu ạ? Vân Du ở đâu?" Giọng điệu của Đình Nghi làm cô y tá cũng tán loạn. Triệu Minh đứng trước phòng cấp cứu nghe thoáng tiếng của Đình Nghi chạy lại. Vịn lấy vai Đình Nghi kéo sang phòng cấp cứu "Đình Nghi em bình tĩnh đi. Dì đang được cấp cứu rồi."
Đình Nghi quay sang liền thấy gương mặt thân quen đó, nước mắt lại không kiềm chế được liền tuông ra. "Dì Du sao rồi anh? Dì Du sao rồi? Tại sao dì lại như vậy?" Gương mặt nhanh chóng bị những dòng nước mắt làm cho ướt nhòa, giọng nói nghẹn ngào thảm thương. Triệu Minh xót xa ôm Đình Nghi vào lòng, vỗ về "Không sao. Sẽ không sao đâu. Em bình tĩnh đi"
Đình Nghi tựa vào lòng ngực Triệu Minh khóc rất nhiều. Ở thế gian này chỉ còn dì Du là người thân thuộc nhất với Đình Nghi. Nếu dì Du có chuyện gì Đình Nghi biết phải làm sao?