Tân Đàm không nhớ rõ mình đã hôn mê bao lâu, chỉ nhớ khi cô bò từ dưới đất dậy thì hai chân bủn rủn. Cô vươn tay đè lên tường, nghỉ một lúc mới khôi phục chút sức lực, sau đó, cô nhìn ra bên ngoài, đi ra khỏi sở nghiên cứu.
Tân Đàm dạo một vòng xung quanh, phát hiện sau sở nghiên cứu là một ngọn núi cao. Cô đội nắng gắt bò lên trên đỉnh núi, nhận ra vị trí này có thể dễ dàng quan sát sở nghiên cứu bên dưới, càng có thể nhìn rõ cả thành phố.
Đây là một vị trí rất tốt, Tân Đàm quyết định chôn cất Lương Thiên ở chỗ này, cô tốn rất nhiều tinh lực mới đào ra được một cái hố có thể chứa được Lương Thiên để an táng cô ta. Đợi đến chạng vạng tối, Tân Đàm đắp nắm đất cuối cùng lên trên nấm mồ hơi thấp, sau đó đặt một bó hoa dại màu sắc rực rỡ trước mộ Lương Thiên.
Tân Đàm ngắm nhìn nơi dừng chân cuối cùng của Lương Thiên, cô hạ thấp giọng dịu dàng nói: "Mùa xuân năm sau khắp nơi này sẽ nở đầy hoa tươi, cô sẽ có được giấc ngủ dài yên tĩnh nhất. Kiếp sau đừng làm Lương Thiên như này nữa nhé."
Ánh nắng chiều chậm rãi rút đi trong sự làm bạn dịu dàng của Tân Đàm. Khi bầu trời đen kịt, Tân Đàm rời khỏi nơi này, bước về phía thành phố. Cô cũng không tính tìm nơi nghỉ ngơi, cô cần tìm được Phương Dã.
Theo như Lương Thiên nói, có thể Phương Dã vẫn một mực quanh quẩn trong thành phố này muốn tìm được tung tích của Lương Thiên, cho nên Tân Đàm cũng phải đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành phố này.
Lại không ngờ khi Tân Đàm vừa mới xuống núi đi vòng ra đằng trước sở nghiên cứu, bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng còn tính là quen thuộc đang đứng bên ngoài. Dường như hắn ta đang ngơ ngác nhìn công trình kiến trúc trước mặt, Tân Đàm đi tới.
"Phương Dã."
Phương Dã nghe thấy giọng Tân Đàm thì quay đầu lại, hắn ta trông thấy Tân Đàm, lập tức nói: "Cô ở chỗ này, vậy thì Lương Thiên đâu? Cô ấy ở đâu?"
Tân Đàm phát hiện trải qua lần tiến hóa thứ hai, làn da zombie Phương Dã trước mặt đã không còn trắng xanh nữa mà biến thành màu trắng lạnh, trắng hơn làn da con người nhiều. Màu da có khác biệt rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nói là vẻ ngoài của zombie càng ngày càng có xu hướng trở nên giống con người.
Cô nghe thấy câu hỏi của Phương Dã, không nhịn được im lặng một thoáng. Phương Dã có quyền biết sự thật, nhưng nếu hắn ta biết tin Lương Thiên chết ắt sẽ khó lòng chấp nhận, thậm chí sẽ một mực ở lại nơi này. Đây không phải là điều Lương Thiên muốn nhìn thấy.
Cho nên Tân Đàm quyết định, cô cần nói với Phương Dã một lời nói dối thiện ý.
"Tôi không biết, nhưng ngày mai tôi sẽ tới Vân Thành. Anh có thể đi cùng tôi, chúng ta cùng nhau tìm Lương Thiên. Lực lượng của hai người lớn hơn, đúng không?"
Phương Dã im lặng một chớp mắt.
Tân Đàm tiếp tục nói: "Anh có thời gian một đêm để suy nghĩ xem có đi cùng tôi không, hiện tại anh tìm một chỗ nghỉ ngơi với tôi trước đi."
Cuối cùng bọn họ nghỉ tạm trong một công trình kiến trúc đổ nát một buổi tối. Vào đêm yên tĩnh, Phương Dã buồn bã nhìn về phía bầu trời tối tăm bên ngoài.
"Tại sao cô không ở cùng với con người kia?" Phương Dã đột nhiên hỏi cô.
Hàng mi Tân Đàm khẽ run, trả lời: "Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, tôi và A Xán chia tay rồi."
"Cô đúng là không biết quý trọng." Phương Dã uể oải nói: "Tôi biết quý trọng, nhưng tôi không có cơ hội."
"Sao anh biết tôi không muốn quý trọng chứ?" Trong khoảng thời gian này Tân Đàm vẫn luôn tránh khiến bản thân nhớ tới Kỳ Xán, bởi vì điều này sẽ khiến cô khó chịu, nhưng giờ phút này Phương Dã bất thình lình nhắc tới, khiến Tân Đàm cũng bắt đầu ủ rũ.
Chủ đề này cứ thế kết thúc, sáng sớm ngày hôm sau nhanh chóng tiến đến, Phương Dã đã đi khắp mỗi một tấc đất trong thành phố này nhưng đều không tìm được Lương Thiên, cho nên hắn ta cũng rời đi nơi này với Tân Đàm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng Phương Dã không chọn đi cùng Tân Đàm.
"Vân Thành là quê hương của tôi và Lương Thiên, chờ tôi tìm được cô ấy, tôi và cô ấy sẽ đến Vân Thành tìm cô." Dường như Phương Dã tin chắc rằng hắn ta có thể tìm được Lương Thiên, hắn ta còn nói với Tân Đàm: "Hi vọng đến lúc đó có thể nhìn thấy cô và con người kia, ở bên nhau một lần nữa."
Tân Đàm lại nghe Phương Dã nhắc tới Kỳ Xán, cô khẽ mím môi, nghĩ, mặc dù hiện tại tính mạng cô đã thoát ly nguy hiểm, nhưng cô vẫn không thể nối lại tình xưa với Kỳ Xán. Giữa bọn họ vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề.
Ví như việc sau này Tân Đàm sẽ ngừng chân ở Vân Thành, Kỳ Xán chọn bảo vệ Thịnh Thành.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Tân Đàm im lặng một lúc lâu rồi mới khẽ gật đầu với Phương Dã, nói: "Có lẽ bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, tôi cũng sẽ không thể ở bên cậu ấy nữa."
"Cô có thể! Tôi cũng có thể!" Có lẽ Phương Dã đã nhận ra gì đó, hắn ta nói gần như cố chấp.
Tân Đàm không muốn lại lừa dối bản thân, lừa dối Phương Dã, cho nên cô không lên tiếng.
Phương Dã đợi rất lâu, hắn ta hơi thất vọng vì sự im lặng của cô, bèn xoay người đi xa.
Tân Đàm đi lên trước hai bước, cô thấp giọng nói: "Phương Dã, chúc anh may mắn."
Phương Dã không quay đầu lại, cũng không trả lời. Hắn ta cứ thế đạp khắp trăm núi ngàn sông, đi tìm một người mãi mãi cũng không thể tìm thấy.
...
Trước đó bọn họ dựa vào máy bay trực thăng nhanh chóng đi qua đoạn đường từ trấn Vĩnh Ninh đến Thịnh Thành. khi Tân Đàm chỉ dựa vào một đôi chân đi khắp nơi, cô mới giật mình phát hiện hóa ra khoảng cách giữa hai nơi lại xa xôi đến vậy. Giữa Vân Thành và Thịnh Thành, cách rất xa.
Theo thời gian, nỗi buồn của Tân Đàm cũng dần tan vào những phong cảnh tươi đẹp cô từng đi qua. Cô từng ngừng chân ở trấn Vĩnh Ninh trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhìn trấn Vĩnh Ninh đã được xây dựng cực tốt, dẫn tới Tô Thành cũng có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Úc Gia Trí và Sầm Lê trông thấy cô bình yên vô sự thì vui vẻ không thôi, có điều câu đầu tiên Úc Gia Trí hỏi là tại sao Kỳ Xán không về cùng cô.
Tân Đàm lại một lần nữa nói ra câu nói kia: "Tôi với cậu ấy chia tay rồi. Cho nên chỉ có tôi trở về."
Kỳ Xán và Tân Đàm đã cùng nhau trải qua rất nhiều, Úc Gia Trí làm người đứng xem đều nhìn hết ở trong mắt, anh ta không ngờ chỉ đi Thịnh Thành một chuyến mà bọn họ lại chia tay.
"Thế anh ta sẽ trở về chứ?"
"Trấn Vĩnh Ninh không phải chốn về của cậu ấy, cũng không phải chốn về của tôi." Tân Đàm nói như vậy: "Tôi muốn về Vân Thành. Anh biết tình huống hiện tại của Vân Thành không?"
Bởi vì nửa câu đầu của Tân Đàm mà Úc Gia Trí im lặng rất lâu, hóa ra cho tới nay cũng chỉ có anh ta và Sầm Lê muốn ở lại trấn Vĩnh Ninh mà thôi. Qua một lúc lâu, anh ta nói: "Vân thành không tốt, nơi đó có vua zombie, zombie ở đó đều rất hung dữ!"
Tân Đàm cũng không thèm để ý đồng loại hung dữ cỡ nào, cho nên cô cũng không ở lại trấn Vĩnh Ninh quá lâu, lại lần nữa đi về hướng Vân Thành.
...
Ngày Tân Đàm tới gần Vân Thành đã là đầu thu, nhiệt độ ngày hè chưa rút đi, mặt đất đã nhuộm màu khô héo, thành phố quen thuộc trong trí nhớ của cô đứng sừng sững giữa một mảnh vàng rộm.
Trên khuôn mặt lạnh lẽo nhiều ngày của Tân Đàm cuối cùng cũng có nụ cười. Cô giơ chân lên, từ từ đi về phía thành phố này. Từ nhỏ đến lớn cô đều sống ở đây, trừ những lúc đi tham gia thi đấu, cô chưa từng rời đi, cô thật sự vô cùng thích Vân Thành.
Nhất là nơi này, là nơi bắt đầu đầu tiên của cô và Kỳ Xán, đựng đầy kỷ niệm giữa cô và anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tân Đàm bước nhanh hơn, đi vào thành phố này. Vân Thành có rất nhiều lối ra vào, cổng vào cô đi vừa lúc là khu an toàn bị thất thủ lần trước.
Nơi này từng nằm đầy xác zombie và con người, bốn phía là một mảnh tan hoang, mà bây giờ nơi này lại trồng đầy cúc dại trắng tinh. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang đến một mùi hương thơm ngát.
Tân Đàm lại nhìn về phương xa, thứ chiếu vào ánh mắt không còn là một mảnh hoang tàn, mà là một miếng đất hoang, thi thoảng lại có thể nhìn thấy đồng ruộng. Hiển nhiên zombie nơi này đang gập ghềnh tự cấp tự túc.
Cô hơi kinh ngạc vì sự thay đổi của Vân Thành, mãi đến khi zombie trốn trong bụi cúc dại cảm nhận được sự tồn tại của cô, chậm rãi tụ lại quanh cô.
"Zombie từ ngoài tới!"
"Ra ngoài! Nơi này không chào đón kẻ từ ngoài tới!"
Tân Đàm hỏi: "Tại sao?"
"Zombie từ ngoài tới suốt ngày tìm chúng tôi! Đánh nhau! Đại ca của chúng tôi không thích đánh nhau! Yêu hòa bình!"
Tân Đàm không nhịn được cười, cô nói: "Tôi cũng không thích đánh nhau, yêu hòa bình. Tôi có thể trồng hoa với mọi người không?"
"Cô biết à?"
"Đương nhiên. Nhưng tại sao lại muốn trồng nhiều hoa ở đây thế?"
"Bởi vì nơi này nằm đầy thi thể! Của đồng loại! Chúng tôi muốn bọn họ được yên bình!"
Thật tốt. Tân Đàm chưa từng nghĩ khi mình trở lại Vân Thành nơi này không phải một vùng phế tích, mà là đủ loại hoa tươi.
Cô vô cùng tò mò về tình huống ở Vân Thành, cứ thế trò chuyện với đồng loại, mãi đến khi một tiếng bước chân truyền tới, đám zombie nghe thấy âm thanh, không hẹn mà cùng tránh ra một lối đi.
"Đại ca! Mau tới nghe cô ấy kể chuyện!"
Tân Đàm tò mò ngước mắt nhìn, muốn nhìn "vua zombie" dẫn dắt zombie rất hung dữ trong miệng Úc Gia Trí sẽ là dáng vẻ gì, khi cô nhìn thấy lại không nhịn được sửng sốt.
"Vua zombie" mặc quần áo sạch sẽ, ngũ quan anh tuấn, màu da trắng lạnh, nhưng từ hai bên khóe miệng kéo ra ngoài lại có một vết sẹo rất nhỏ, mới nhìn thoáng qua thì thấy hơi mất cân đối, nhưng nhìn lâu cũng thấy thuận mắt.
Tân Đàm chợt nhớ tới trước khi cô đi từng khâu miệng cho một con Zombie Miệng Rộng, không ngờ vậy mà Zombie Miệng Rộng lại có tiền đồ như vậy. Cô không nhận nhầm zombie chứ?
Dường như để chứng minh suy đoán của Tân Đàm, vào giây phút Zombie Miệng Rộng nhìn thấy cô, anh ta lập tức rút hai sợi chỉ mỏng ra khỏi túi, lặng lẽ đưa cho Tân Đàm.
"Cô về rồi à!" Zombie Miệng Rộng vui vẻ nói: "Tôi có nghe lời cô! Không đánh nhau! Còn sống chung hòa bình với đồng loại!"
Tân Đàm đã không nhớ rõ mình từng nói như vậy, cô hơi kinh ngạc vì Zombie Miệng Rộng có thể nghe lọt và nghiêm túc làm theo mỗi lời cô nói. Cô khẽ mím môi, trên hai gò má lộ ra núm đồng tiền ngọt ngào: "Tốt quá, vậy xin hỏi sau này tôi có thể sống cùng mọi người ở nơi này không?"
Zombie Miệng Rộng lập tức gật đầu, đồng thời hào hứng muốn dẫn Tân Đàm đi thăm quan thành phố của anh ta. Tân Đàm cũng muốn nhìn xem sự thay đổi hiện tại của Vân Thành nên đi theo.
Bởi vì Vân Thành từng thất thủ nên rất nhiều công trình kiến trúc đều bị hư hỏng trên diện tích lớn, dưới mệnh lệnh của Zombie Miệng Rộng, đám zombie đạp đổ những công trình kiến trúc đổ nát cũ.
Lúc Tân Đàm đi qua vẫn chỉ nhìn thấy một mảnh đất trống bỏ hoang, nhưng Zombie Miệng Rộng lại vô cùng kích động nói với cô: "Nơi này! Vân Thành muốn xây dựng lại!"
"Anh muốn biến Vân Thành thành dáng vẻ gì?"
"Trở nên tốt!" Hai mắt Zombie Miệng Rộng sáng rực nhìn cô: "Cùng nhau!"
Tân Đàm buồn cười: "Được."