Đến giữa khuya, sau khi Diệp Mộng Vy mệt mỏi thiếp đi, Hoắc Vũ mới lặng lẽ nhắn tin cho Điệp Mộng.
Cô ta bận xem tin tức biến động thế nào, cũng không để ý thời gian đã gần một giờ sáng.
Đến khi tin nhắn của Hoắc Vũ bất ngờ hiện lên, cô ta mới chú ý giờ giấc hiện tại.
_ "Đến dinh thự một đêm đi, Vy Vy đã ngủ rồi!"
Điệp Mộng bất giác nở nụ cười hạnh phúc, trực tiếp lái xe đến dinh thự nương nhờ một đêm! Dù sao cũng được lệnh của chủ dinh thự, ngại gì mà không tá túc ở nơi cao sang thế này?
...
Hoắc Vũ đi đến cầm lấy quả cầu tuyết quăng mạnh ra cửa ban công, thành công khiến nó bay thẳng xuống đường, bể tan tành.
Sau khi giải quyết xong vấn đề, anh nhẹ nhàng bế Diệp Mộng Vy vào phòng tắm, nước ấm khiến cô thoải mái đến tỉnh giấc.
Cô nằm gọn trong bồn tắm, từ từ mở mắt nhìn người đàn ông trần tru.ồng trước mắt, không những không ngại mà còn lên tiếng trêu chọc, khiến anh càng lúc càng cưng chiều cô hơn.
_ Hoắc Vũ, có phải anh đến mùa động d.ục không, ra sức mạnh như vậy, muốn em cầu xin anh sao?
Hoắc Vũ ngồi cạnh bồn tắm, hai tay đặt lên thành bồn, hùa theo cô mà đáp trả:
_ Không thì sao? Vừa rồi em cũng rất chủ động còn gì? Sao đây? Bị anh làm khuất phục rồi à? Hay là..."kĩ năng" khiến em mất lí trí rồi?
_ Cái gì chứ? Nếu không phải anh trêu chọc em, thì chúng ta có cơ hội chơi đùa với nhau sao? Mà em nói này, chuyện này không được để lộ ra ngoài, Bảo Bảo vẫn quan trọng nhất!
_ Chuyện này là chuyện nào? Cái gì mà không được để lộ? Em nói anh chẳng hiểu gì cả!
Diệp Mộng Vy chòm người lại gần Hoắc Vũ, chủ động hôn anh một cái, rồi dịu dàng đáp:
_ Chuyện chúng ta quay lại, đã vừa lòng Hoắc tổng rồi chứ?
_ Vừa, đã vừa rồi! Nhưng Vy Vy, khi đó ngoài chuyện uy hiếp em, mẹ anh còn nói gì không?
Diệp Mộng Vy tròn mắt nhìn anh, qua một lúc liền đứng lên ra khỏi bồn tắm, lấy đại chiếc áo khoác vào rồi đi ra phòng ngủ.
Hoắc Vũ cũng làm theo rồi đi sau cô, một đêm mây mưa khiến cuộc tình đã chết nay sống lại, mọi chuyện cũng nên làm sáng tỏ rồi!
Diệp Mộng Vy đi đến bàn làm việc, tay vừa chạm vào chuột máy tính, cô liền cảm thấy trên bàn có chút trống vắng.
Cô quan sát một chút liền để ý quả cầu tuyết không cánh mà bay.
Cô quay đầu nhìn Hoắc Vũ, dùng ánh mắt thân thương liếc nhẹ anh một cái, rồi tiếp tục mở máy tính.
Hoắc Vũ làm chuyện xấu, lại giả vờ như không biết gì, còn cưng chiều ôm lấy cô, hoàn toàn không để ý đến chuyện nhỏ nhặt đó!
Diệp Mộng Vy mở ra một đoạn ghi âm, thời gian là của bốn năm trước, cái ngày kỉ niệm sáu năm bên nhau của cả hai.
Hoắc Vũ chăm chú nghe, ghi âm chỉ toàn là giọng nói đầy ác ý của Lâm Chi Ái, giận dữ có, uy hiếp có, không gì là bà ta không dám làm.
_ "Diệp Mộng Vy, cô nhìn lại mình đi, cũng chỉ là con nhỏ nhà quê nổi tiếng nhờ vào con trai tôi thôi! Cô nghĩ mình làm được gì ở cái thành phố này, nếu không có ai chống lưng, cô chắc gì có thể trụ lại lâu trong cái xã hội tàn khóc này?"
_ "Diệp Mộng Vy, chỉ cần cô rời xa con trai tôi, tiền cô muốn bao nhiêu cũng có.
Nhưng nếu như rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, không những cô và Hoắc Vũ gặp chuyện, đến Tĩnh Vụ cũng không yên đâu!"
Không phải Diệp Mộng Vy sợ mình và Hoắc Vũ gặp chuyện, cái quan trọng ở đây là cô không muốn vì mình mà tất cả đều bị liên lụy.
Cô chỉ sợ bản thân ích kỷ, sẽ khiến những người xung quanh phải bị vạ lây.
Đoạn ghi âm được ngắt quãng, Diệp Mộng Vy bấm tiếp đoạn ghi âm gần đây nhất, chính là cái ngày Diệp Hoắc Ảnh Quân bị Lâm Chi Ái bắt đi! Bà ta đã không ngại nói ra kế hoạch của mình, chỉ vì không muốn đợi thêm vài tuần ngắn ngủi.
_ "Vốn dĩ tôi chỉ muốn lợi dụng Hoắc Vũ, chỉ khi nó triệu hồi được thứ tôi muốn, Diệp Hoắc Ảnh Quân sẽ là con mồi khiến nó giao lại quyền triệu hồi."
_ "Nhưng chẳng phải sau tám năm, ai có được tấm thẻ sẽ triệu hồi được sao?"
_ "Cô cũng biết đến tấm thẻ bài triệu hồi?"
_ "Tôi biết rõ luôn là đằng khác! Lâm Chi Ái, bà ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân và quyền lực, bà xứng làm mẹ sao? Tôi nghĩ, với một vài mánh khóe của bà, Hoắc Vũ sẽ không triệu hồi bây giờ đâu! Nhưng chẳng phải bà có cơ hội tốt sao? Lại để nó vụt mất, bây giờ còn muốn Bảo Bảo phải gánh thay bà, đúng là bệnh hết thuốc chữa!"
_ "Im ngay! Diệp Mộng Vy, cô thì biết cái gì? Cho dù tôi có cơ hội nắm giữ thẻ bài, thì cũng không biết được trụ sở chính của thế lực ngầm nằm ở nơi nào trên đất nước Philippines.
Tôi không làm được, nên mới mượn tay Hoắc Vũ đấy! Chỉ có gia chủ Hoắc gia mới biết được nó nằm ở đâu, cách triệu hồi thế nào!"
...
Diệp Mộng Vy tắt máy, cảm giác tranh đấu gia tộc này, chẳng khác nào chốn hậu cung đầy rẫy cạm bẫy.
Cô ngước nhìn Hoắc Vũ, nhẹ nhàng đặt tay lên má anh, nhỏ giọng an ủi:
_ Đừng suy nghĩ nữa, tuy em không hiểu chuyện ở thế giới ngầm, cũng không hiểu quy tắc của tấm thẻ bài triệu hồi của anh, nhưng em biết, nó rất nhiều nguy hiểm.
Em không nghĩ, đến cả người mẹ ruột của mình, cũng ra tay hãm hại và tính kế anh.
Đừng buồn, còn em ở đây, Hoắc Duệ Thần và cả Liên Dạ Nguyệt nữa, không ai bỏ rơi anh.
Hoắc Vũ mỉm cười, nụ cười dần mất đi nhân tính, anh cúi người bế bổng cô lên, nhíu mày hỏi nhỏ:
_ Vy Vy, anh không muốn em an ủi kiểu này, chúng ta dùng kiểu khác đi!
_ Không muốn, em buồn ngủ, ngủ đây!
_ Giả vờ cái gì? Cho em chủ động, tùy ý em muốn làm gì thì làm! Nhanh lên, bắt nạt anh đi!
_ A...!cái tên lưu manh nhà anh, không muốn mà, không muốn...!Khoan đã, Điệp Mộng, Điệp Mộng con bé đâu rồi?
_ Anh nói này, em vô lương tâm thật đó! Em đê mê vừa thôi, đến quản lý thân cận cũng không nhớ là sao?
_ Điệp Mộng, em gọi điện đã!
Hoắc Vũ cầm lấy điện thoại vứt xuống tấm thảm lông bên dưới, sau đó ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng nói:
_ Anh bảo cô ta đến nhà anh rồi, không phải lo.
_ Dừng, em hình như bị tính kế thì phải! Anh và Điệp Mộng...
_ Anh và cô ta thế nào? Nhìn anh giống kẻ tiểu nhân lắm sao? Giống như người mua chuộc người khác sao?
_ Rất giống.
Anh không phải kẻ tiểu nhân, vậy là tên nào dụ dỗ em rồi lòi ra Bảo Bảo hả? Kẻ nào lợi dụng điểm yếu của em, bắt em phải hầu hạ anh cả buổi tối hôm đó hả? Có phải anh tính cả rồi không?
_ Anh không có, chẳng phải hôm đó em cũng rất hợp tác sao? Cái gì mà, Vũ...em không chịu được nữa...!rồi cái gì mà, Vũ...anh đừng trêu em nữa, em khó chịu...
_ A...anh đừng nói nữa, là anh dụ dỗ em trước, là anh...anh vô liêm sỉ, anh không biết xấu hổ sao, lại dám nói như vậy!
Hoắc Vũ bật cười, đúng là chuyện quá khứ luôn khiến anh không thể quên.
Diệp Mộng Vy nằm trong lòng anh, cảm giác hơi ấm của anh khiến cô vừa lo vừa hạnh phúc.
Tuy không có cảm giác an toàn tuyệt đối, nhưng cô hoàn toàn tin tưởng Hoắc Vũ.
Hoắc Vũ giữ chặt lấy Diệp Mộng Vy, đùa nghịch mái tóc của cô, miệng không ngừng nói lời yêu thương, khiến cô phải chủ động với anh lần nữa!
_ Vy Vy, em chính là bảo bối mà anh luôn yêu thương và muốn bảo vệ, em là vật vô giá không ai có thể sánh bằng được! Vy Vy tin anh lần này đi, anh nhất định sẽ không khiến em phải thất vọng.
Đợi anh giải quyết xong mọi chuyện, khi đó anh sẽ danh chính ngôn thuận đón em và Bảo Bảo về mái nhà của chúng ta.
Diệp Mộng Vy ngước nhìn, mỉm cười hạnh phúc, đây có lẽ là ngày hạnh phúc nhất mà cả hai từng trải qua.
Có lẽ, cùng nhau vượt qua khó khăn, mới chính là tình yêu thật sự.
Không trốn tránh, không để đối phương phải hiểu lầm, không để đối phương hận người này lây sang người khác!
Bởi vì, Hoắc Vũ chưa từng muốn để Diệp Mộng Vy gả vào Hoắc gia, với tư cách là con dâu của Lâm Chi Ái.
Cái anh muốn, là đích danh chủ mẫu mà anh đã định sẵn.
Cảnh mẹ chồng nàng dâu cũng sẽ không bao giờ xuất hiện.