Phó Hi coi Lâm Lang trở thành một vật dễ vỡ mà nâng trong lòng bàn tay, trừ lúc ngẫu nhiên ôm hôn ra, hắn hầu như không dám vượt quá giới hạn. Trước mặt Lâm Lang, hắn luôn sắm vai một người bạn trai hoàn hảo, ưu nhã, khéo léo, lý trí lại thành thục, không dám có một tia phóng túng.
Thú vị chính là, ở trước mặt nữ chủ Dương Lộ, thái độ của Phó Hi rõ ràng càng nhẹ nhàng hơn, sẽ thỉnh thoảng cốc vào trán cô ta nói tiểu đồ ngốc, vẻ mặt cưng chiều vô cùng.
Có một loại không khí vi diệu lưu chuyển giữa hai người.
Một ít nữ đồng sự thấy thế, sẽ ở trước mặt Lâm Lang cố ý vô tình nói lên chuyện này.
Lâm Lang thoải mái hào phóng tỏ vẻ cô tuyệt đối tin tưởng bạn trai nhà mình, làm cho một ít đồng sự đối với cô quan cảm không tốt dần dần thay đổi thái độ.
Người vây quanh bên người cô trò chuyện ngày càng nhiều.
Và tấg nhiên, cũng có trước sau xem cô không vừa mắt.
Tạ Như Hoa vẫn như cũ ôm một thái độ cảnh giác với cô, tuy rằng rất nhiều anh em bên mình đã đứng về phe của Lâm Lang, nhưng hắn vẫn không nóng không lạnh, nên trào phúng thì trào phúng, nên nhăn mặt thì nhăn mặt, ngay thẳng vô cùng.
Phó Hi đã mịt mờ nói với hắn rất nhiều lần, hy vọng hắn có thể cùng bạn gái mình chung sống hài hoà với nhau.
Tạ Diêu Hoa trả lời ra sao?
Hắn nói, "Lão đại, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Tôi cảm thấy Kế Lâm Lang cô ta khẳng định là có mục đích mới tiếp cận anh, anh ngẫm lại đi, lấy lý lịch ưu tú của cô ta, công ty lớn nào mà tìm không được? Còn thế nào cũng phải tới nơi này của chúng ta, nhận lời làm trợ lý của anh. Tóm lại, tôi sẽ không thích cái loại phụ nữ chỉ biết hiệu quả và lợi ích như này!"
Thấy thái độ kiên quyết của hắn, Phó Hi đành phải đi làm công tác tư tưởng cho Lâm Lang.
"Anh nói Tạ Diêu Hoa? Hmm, một cậu nhóc rất đáng yêu lại rất có tài năng nha."
Đáng yêu lại chính trực, làm cô nhịn không được muốn nổi lên trêu đùa.
Thái độ của Lâm Lang lại là tán thưởng.
Chẳng những là ở trước mặt Phó Hi, mà thời điểm xã giao cùng những người khác, Lâm Lang cũng không chút nào bủn xỉn ca ngợi hắn.
Tạ Diêu Hoa cho rằng cô quá dối trá, có một lần hai người đi công tác giáp mặt liền nói, "Cô không đáng ghê tởm tôi như vậy. Nếu lão đại thích cô, tôi cũng không đê tiện muốn nhúng tay. Chẳng qua có một chút việc cô phải chú ý, nếu cô dám thương tổn lão đại lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!"
Nhìn một khuôn mặt hơi trẻ con nhăn thành bánh bao kia, Lâm Lang nhịn không được duỗi tay nhéo hai cái, quả nhiên vừa mềm vừa có tính co dãn.
"Cô, cô làm gì?"
Tạ Diêu Hoa sợ tới mức trực tiếp té ngã một cái, rất giống một cô vợ nhỏ bị cưỡng bách.
"Đùa cậu chơi mà thôi."
Lâm Lang khom lưng vươn tay, vài sợi tóc bên tai đua nhau chảy xuống đến gương mặt, nhu mỹ như mặt hồ bên cạnh.
"Tiểu tử làm gì khẩn trương như vậy, bạn gái cháu cũng sẽ không ăn cháu."
Mọi người đi ngang qua thuận miệng nói một câu.
"Cô ta mới không phải bạn gái của cháu!!" Tạ Diêu Hoa nghẹn đỏ một khuôn mặt.
"Vậy đó là vợ rồi! Đầu giường đánh nhau cuối giường hòa mà, cậu là đàn ông, không cần tính toán chi li như vậy làm gì!" Mọi người có lòng nhiệt tình thao thao bất tuyệt bắt đầu truyền thụ tuyệt chiêu, "Giữa vợ chồng với nhau quan trọng nhất chính là hài hòa ở chung, còn phải chặt lỏng có độ......"
Tạ Diêu Hoa da mặt mỏng không có cách nào tiếp tục ở lại, liền lôi kéo Lâm Lang chạy.
"Ai, tiểu tử, này thì đúng rồi đó!" Giọng nói của mọi người ở trong gió trở nên mơ hồ.
Đúng rồi? Đúng rồi cái gì?
Tạ Diêu Hoa mờ mịt đầy đầu, căn bản không ý thức được bản thân đang nắm tay của con gái người ta, chờ hắn lấy lại tinh thần, ngốc thành người gỗ, một câu cũng không nói ra được.
"Cầm thú."
Cặp mắt sáng trong rực rỡ kia đang lên án mà nói, "Tôi muốn nói cho Phó Hi, cậu hôm nay dắt tay tôi."
"Đừng đừng đừng! Ai da, bà cô của tôi, có việc gì từ từ thương lượng từ từ thương lượng!" Tạ Diêu Hoa theo bản năng liền ôm lấy cái người phải rời khỏi, cơ thể mềm mại và mùi hương sâu kín của cô gái làm đại não của hắn trống rỗng.
Lâm Lang cúi đầu nhịn cười, "Tôi còn muốn nói cho Phó Hi, cậu còn ôm tôi."
Tạ Diêu Hoa sắp khóc, hắn mẹ nó thật đâu phải cố ý!
Đến tận đây, đoàn anh em của nam chủ đã bị Lâm Lang hoàn toàn thu phục.
Cùng lúc đó, cảm tình của Lâm Lang và Phó Hi trở nên ấm áp tốt đẹp.
Phó Hi cũng không hề trông chặt Lâm Lang nữa, hắn chuyên tâm vào việc nghiên cứu phát minh trò chơi, thường xuyên vài ngày cũng không thấy bóng người.
Người đàn ông vì đền bù cho bạn gái, lúc cuối tuần sẽ đi ra ngoài hẹn hò cùng cô, chỉ là còn chưa đi được vài bước, điện thoại lại reo lên.
"Xin lỗi, Lâm Lang, công ty bên kia xảy ra chút việc, anh phải trở về gấp." Phó Hi cúi đầu hôn vào trán Lâm Lang, "Anh bảo A Hoa tới đây dẫn em đi chơi."
"Vâng, công tác quan trọng, anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi." Lâm Lang rất rộng lượng, chờ bóng dáng của người đàn ông biến mất ở góc đường, cô nâng tay lên, nhẹ nhàng sửa lại tóc dài bị gió thổi loạn.
Ai gọi cuộc điện thoại kia, trong lòng cô biết rõ ràng.
Trò chơi càng ngày càng thú vị rồi.
Đôi tình nhân hẹn hò ban đầu, biến thành Lâm Lang và Tạ Diêu Hoa.
Trời dần chập tối, hai người vẫn luôn đi dọc theo bờ sông, ngọn đèn dầu lập loè nơi xa, ảnh ngược dưới nước sông, phiếm cẩm lân chờn vờn tia sáng.
"Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được anh ấy." Lâm Lang sâu kín mà nói.
"Ờmm, công ty chỉ vừa ra mắt thị trường, lão đại anh ấy rất vội." Tạ Diêu Hoa khô cằn mà giải thích. Công ty gần nhất lời đồn đãi cũng bay đầy trời, thật sự là Phó Hi và bí thư của hắn là Dương Lộ quá mức thân cận, tuy rằng nói là bởi vì phương diện nghiệp vụ, nhưng khó tránh khỏi làm người ta suy đoán lung tung.
Nghe nhiều, Tạ Diêu Hoa cũng đối với lão đại có chút ý kiến.
Nữ bí thư kiều tiếu khả nhân, kiều kiều mềm mại dựa vào bên người chàng trai tuấn mỹ, thỉnh thoảng sửa sang lại quần áo thay hắn, cái loại tươi cười hạnh phúc thấy thế nào đều đặc biệt chói mắt.
Lâm Lang thật đúng là bội phục dũng khí của nữ chủ, dưới ánh mắt oán giận của toàn công ty, cô ta còn có thể trưng ra vẻ mặt "thiên chân vô tội", dường như không có việc gì mà đi "câu dẫn" nam chủ.
Cô ta chẳng lẽ không biết, ba mẹ và anh em của Phó Hi đều đã đứng về phe của cô rồi sao?
Lúc Dương Lộ dùng ra mọi chiêu số muốn bắt lấy Phó Hi, Lâm Lang tới cửa bái phỏng trưởng bối Phó gia. Sự kiện Phó Hi tự sát kia, cũng chỉ có mấy anh em tốt của hắn biết, bảo mật kỹ lưỡng canh phòng nghiêm ngặt, điều này cho cô tiện nghi rất lớn.
Đối với vấn đề làm sao để có được niềm vui của trưởng bối, Lâm Lang ngựa quen đường cũ, rất nhanh đã cùng mẹ Phó trở thành "anh em kết nghĩa".
Mỗi khi Phó Hi thả bồ câu (thất hứa, cho leo cây…) Lâm Lang, cô liền hẹn mẹ Phó ra ngoài cùng nói chuyện phiếm cũng như đi dạo phố, có khi thịnh tình không thể chối từ ở lại Phó gia ăn cơm, bị Phó lão gia tử lôi kéo chơi cờ, còn ngược lão gia tử khóc kêu thảm thiết, nhanh chóng huy động cha Phó xuất trận cứu vãn tình thế, kết quả một lão một hán tiếp tục cuộc bi kịch.
Lâm Lang thành công giành được hảo cảm của Phó gia.
Tình cảnh của Dương Lộ có thể nói là tràn ngập nguy cơ, nếu cô ta còn không thể đem Phó Hi bắt lấy chặt chẽ, ngày sau liền tính thành công thượng vị, chỉ sợ cũng không tránh được rất nhiều phê bình và chỉ trích.
Vậy thì có trò hay xem rồi.
Làm sao để không dấu vết đào hố, cũng là một môn kỹ thuật sống.
Rốt cuộc làm cái nghề nữ phụ này, không lưu mấy tay sao được?
..