Trước Phượng Nghi cung vẫn chưa thấy bóng dáng màu đỏ kia.
Gần đây Hoàng hậu càng ngày càng kiêu ngạo.
Triệu Hoài Cẩn lại không cảm thấy ngạc nhiên, hắn sắc mặt như thường đi vào nội thất.
Dưới ánh nến leo lắt, rèm che buông xuống mấy lần, đám cung nữ im lặng đứng ở một bên, thấy hắn đi tới, nét mặt có chút khiếp đảm.
Giỏi, thật sự rất giỏi, vậy mà dám ngủ trước cả hắn.
Triệu Hoài Cẩn hơi mím môi mỏng, nhìn chằm chằm rèm che vài lần rồi xoay người đi tắm.
Sau khi thay đổi một thân trung y thoải mái, hắn mới đi vào giường, vén bức mành mỏng lên, người nọ đưa lưng về phía hắn ngủ bên trong cùng, tóc dài trút xuống giường, như một đoá sen trắng mới nở.
Rõ ràng vẫn chưa ngủ.
Hắn leo lên nằm, yên lặng nhìn nóc giường một lúc lâu.
Sau đó, vươn cánh tay mạnh mẽ kéo người về phía mình.
Thân là một vị Đế vương văn võ song toàn, sức lực của hắn ngay cả vài tên tráng hán cũng khó lòng địch nổi, huống chi là một nữ nhân? Cho nên dù Lâm Lang có không tình nguyện cỡ nào cũng chỉ đành ngoan ngoãn nằm vào trong lòng đối phương.
Nhưng ngươi trông cậy vào nàng sẽ dễ dàng nghe lời?
"Bệ hạ tự xưng là minh quân, minh quân sẽ cậy mạnh để cưỡng bách kẻ yếu như người sao?"
Khi nàng cười rộ lên thật ngọt ngào, chỉ là kèm theo nọc độc trí mạng.
"Hoàng hậu, nàng cứ thích cùng trẫm đối nghịch đến thế sao?" Hắn cúi đầu, trán của hai người chạm vào nhau, ngay cả hơi thở ấm áp phả vào mặt cũng trở nên ám muội.
"Không dám, Bệ hạ một tay che trời, ta sợ bản thân làm thế thì mạng của mình cũng không còn."
Tuy nói như vậy, nhưng trên mặt nàng lại không có nửa phần sợ hãi.
Đế vương trầm mặc một lúc lâu, rồi đặt tay gác qua eo nàng, nhắm mắt lại, "Ngủ đi. Ngày mai trẫm còn phải vào triều sớm."
Còn Lâm Lang lại duỗi tay muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn, nào ngờ đối phương còn có loại quyết tâm 'thề không bỏ cuộc' này, cứ túm nàng không buông.
Dám chắc ngày mai eo nàng sẽ bị bầm tím.
Có lẽ là sức lực giãy dụa đã vượt qua mức chịu đựng của hắn, chỉ cảm thấy bên cạnh nhẹ đi, sau đó một bóng đen cao lớn khiến người ta hít thở không thông từ phía trên áp xuống.
Hai tay hắn chống ở bên tai nàng, tròng mắt u ám như đêm, "Hoàng hậu, kiên nhẫn của trẫm đã cạn."
"Thế nên Bệ hạ muốn cưỡng bách?"
Nụ cười của nữ tử dưới thân hơi giảm xuống, ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo tận xương, "Mạng của ba hài tử, vẫn còn không đủ để Bệ hạ tận hưởng sao?"
"Nàng --"
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng làm sao dám, làm sao dám năm lần bảy lượt......?
"Hoàng hậu, trẫm không muốn lại nghe lời này lần nữa, nàng tự giải quyết cho tốt đi!"
Cuối cùng, đế vương đóng sầm cửa rời đi.
Lâm Lang lười biếng ngáp một cái.
Đi thì tốt, không tiễn.
Kể từ buổi tối Triệu Hoài Cẩn tức giận rời đi, hắn đã nửa tháng không bước vào Phượng Nghi cung, nhưng vinh sủng của Phượng Nghi cung lại khiến vô số người ghen tị, ban thưởng cứ như nước chảy, cuồn cuộn không ngừng.
"Hoàng hậu nương nương, đêm nay Bệ hạ muốn ngủ lại Phượng Nghi cung." Thị nữ cúi thấp đầu, nhỏ giọng mà nói, thái độ vô cùng cung kính.
Mà ở trước mặt nàng đứng một đôi nam nữ, đen và trắng đan xen, dưới ánh chiều tà hiện thêm vài phần đẹp đẽ.
"Đã biết, lui xuống đi."
Tuy lời nói thản nhiên như thế, nhưng nàng lại không chút nào tùy ý kéo lấy dây cung, chỉ nghe 'phanh' một tiếng, chính giữa hồng tâm, chiếc lông đuôi màu vàng ấy vẫn còn kịch liệt run rẩy.
Nhịp tim của Chu Linh thoáng chốc đình trệ.
Ánh trời chiều dần ngả về Tây, nữ tử vững vàng cầm cung, trong vẻ mềm mại lại có phần sắc bén, tuy mâu thuẫn như thế nhưng lại càng thêm cảnh đẹp ý vui.
Trong nháy mắt kinh hồng tuyệt diễm.
Cho dù tình yêu, cũng chỉ là nhịp tim đập nhanh trong thoáng chốc.
Con người chính là loài vật kì quái như thế, có lẽ trong một phút chốc nào đó, hắn có thể vì một ánh mắt, hoặc một động tác nào đó của đối phương mà cõi lòng dễ dàng xao động.
"Bạch bạch bạch --"
Sau lưng truyền đến từng tiếng vỗ tay.
Chu Linh theo phản xạ mà nhìn người bên cạnh hắn, khuôn mặt vốn còn tính ôn hoà của đối phương lập tức phủ lên một tầng sương tuyết, mang theo vẻ lạnh lùng căm hận.
"Bệ hạ thật có nhã hứng, tới cũng không thông báo một tiếng."
Nàng tuy đang cười, nhưng đáy mắt lại không hề ấm áp.
Triệu Hoài Cẩn làm như không thấy, ngược lại đi đến bên cạnh nàng, giật lấy cung tên tùy ý ném cho cung hầu, bản thân tự tay tháo xuống bao tay da trâu cho nàng, quả nhiên, bên trong loang lổ dấu vết.
"Nàng không biết đau lòng bản thân sao?" Bàn tay to lớn nháy mắt phủ lên lòng bàn tay nhuốm máu của đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve, ngay cả bản thân Đế vương cũng chưa nhận ra, giờ phút này giọng điệu của hắn nhu hoà đến mức nào.
Tô Đức, người hiểu rõ nhất tính tình của hắn cũng thầm giật mình.
Càng đừng nói đám người tùy tùng.
"Nhiều thêm một năng lực, cũng có thể bảo vệ bản thân tốt hơn."
Lâm Lang rũ mắt, muốn rút tay ra, lại không ngờ bị nắm càng chặt.
Hắn áp sát vào nàng, gần đến mức có thể ngửi thấy cỗ hương thơm thoang thoảng.
"Hoàng hậu của trẫm, ai dám động?" Triệu Hoài Cẩn không tán đồng lắc đầu, "Nàng không cần ép bản thân phải học." Hắn cho rằng nàng chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi, lại không nghĩ rằng nàng thật sự bỏ ra công sức và thời gian để làm, nếu không phải có cung nhân bẩm báo tình hình gần đây của nàng, hắn còn không biết nàng đã ngược đãi bản thân như thế.
Hắn cho rằng đối phương có thể hiểu được ý tốt của mình, nhưng nàng lại cười khẽ, "Ta không tin."
...... Không tin?
Là không tin bản thân sẽ được hắn bảo vệ chu toàn?
Ánh mắt Đế vương hơi trầm xuống, gương mặt thấp thoáng dưới mũ miện hiện lên vài phần sương mù, hơi thở lạnh băng khiến cung hầu chung quanh đều không khỏi cúi đầu xuống đất.
Mỗi khi Bệ hạ đến, Phượng Nghi cung luôn luôn vô cớ rơi vào tình thế giương cung bạt kiếm, làm bọn họ vô cùng sợ hãi đầu của mình không giữ được trên cổ.
Nhưng, mỗi lần đều bình an không có việc gì......
Tỉ như lúc này, Triệu Hoài Cẩn tối sầm sắc mặt, thời điểm mọi người cho rằng hắn muốn nổi điên, thì hắn...... trực tiếp kéo người đi rồi.
"......"
Một cơn gió lốc bị trừ khử trong vô hình. Lâm Lang cúi đầu cười khẽ.
Nam nhân sao, là một đám sinh vật thích phá vỡ nguyên tắc.
Sau khi dùng thiện xong, Triệu Hoài Cẩn thấy được bàn cờ trên bàn, thuận miệng liền hỏi, "Trẫm không biết Hoàng hậu còn có thói quen chơi cờ nữa đấy?"
Đối phương nhìn hắn một cái, "Bệ hạ không biết vẫn còn rất nhiều, huống chi lại là một người râu ria như ta, vậy càng không đáng để ý."
Triệu Hoài Cẩn bị lời này sặc đến, một lúc lâu sau vẫn chưa nói nên lời.
Bầu không khí lúc này thấp lại càng thấp.
Cung nữ bưng mâm bạc đứng một bên run rẩy, bầu không khí khủng bố như này cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương mới có thể bình chân như vại, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
"Đánh cùng trẫm một ván."
Ánh mắt hắn thanh tuấn, tay cầm quân đen, nhất cử nhất động đều là phong lưu hàm súc. Nếu loại bỏ thân phận Đế vương, Triệu Hoài Cẩn càng giống một vị nho sĩ thanh nhã như ngọc.
"Cầu mà không được."
Quân trắng vào trận.
Một ván này, đánh tới nửa đêm.
Thời điểm nửa đêm về sáng, bên ngoài tí tách mưa rơi, mang đến cảm giác se lạnh.
Lâm Lang mở mắt thấy hoa văn bên cạnh gối đầu, nỗ lực phớt lờ hơi thở ấm áp bên cổ, cùng với cơ thể nóng bỏng dán sát vào nàng của đối phương.
Nàng trợn trắng mắt.
Quỷ mới biết tại sao tên cẩu hoàng đế này sau khi bị nàng ở trên bàn cờ ngược hắn thê thảm đến thế còn có thể nổi lên dục vọng với nàng?
Máu M sao?
"Hoàng Hậu, trẫm khó chịu."
Giọng nói khàn khàn của hắn nghe lên ngoài ý muốn quấn người.
Nam sắc mê người.
Nàng nhắm mắt lại làm bộ bản thân đã ngủ say, thế rồi quen dần với nhiệt độ cơ thể nóng bỏng kia, ngủ mất.
Trong lúc mơ màng, hình như lại bị người vặn qua, bất đắc dĩ dựa vào cánh tay của hắn mà ngủ.
Người nào đó thật là bám riết không tha......
Sáng sớm, tổng quản Tô Đức cung thỉnh đế vương thượng triều.
Triệu Hoài Cẩn luôn là người có giấc ngủ không sâu, vốn nên tỉnh dậy từ rất sớm, nào ngờ hôm nay lại ngủ sâu như vậy. Hắn vươn tay định xoa chân mày, vô tình chạm vào một mảnh da thịt mềm mại ấm áp.
Hắn sửng sốt nhìn người trong ngực, dung nhan điềm tĩnh tươi đẹp lúc ngủ say của nữ tử cứ thế ánh vào mi mắt.
Màu môi nhợt nhạt kia lại động lòng người đến vậy.
Ngón tay thon gầy không khỏi vuốt ve vài cái, một cỗ nước ấm như dòng suối chảy qua trái tim.
Triệu Hoài Cẩn hiếm khi nhu hoà sắc mặt, hắn nâng đầu đối phương, nhẹ nhàng rút tay mình ra, không nghĩ tới nàng mẫn cảm khẽ ưm một tiếng, dường như tham luyến sự mềm mại nhất thời kia.
Hắn cười khẽ đắp chăn cho nàng, nhìn chăm chú một lúc lâu mới gọi người chân tay nhẹ nhàng tiến vào hầu hạ.
Thời điểm thay y phục, Triệu Hoài Cẩn cảm thấy ngực mình hơi ngứa như có gì đó bên trong. Hắn duỗi tay sờ soạng một chút, một sợi tóc mỏng manh quấn lấy ngón tay của mình.
Đế vương khẽ giật mình.
Sau đó, ý cười nhẹ nhàng cứ thế nở rộ trên môi.
Thân là một vị Đế vương ưu tú trẻ tuổi, Triệu Hoài Cẩn không thích lưu luyến hậu cung, một tháng có năm sáu lần đối với hắn cũng đã quá mức, bởi vậy đăng cơ đã mười năm nhưng hắn vẫn chưa có con nối dõi, khiến cho các vị võ tướng vốn không thích nhúng tay vào việc hậu cung của Đế vương cũng âm thầm bối rối.
Mà các phi tần đang cầu trăng cầu sao mong hắn lâm hạnh hậu cung, vừa nghe được tin ngự liễn đến Phượng Nghi cung, hận tới khăn đều cắn, nhưng các nàng lại không có cớ để phát tác.
Ám phúng Hoàng Hậu?
Không muốn sống nữa sao, nhân thủ mà Triệu Hoài Cẩn xếp vào bên người Hoàng hậu từng ngày tăng thêm, bao quanh Phượng Nghi cung làm cho sức phòng thủ nơi này vô cùng kiên cố, nên ai chẳng biết chủ nhân nơi này là Minh Châu trên đầu quả tim của Đế vương?
Cho dù đã là mùa đông, dưới tình huống băng thiên tuyết địa như vậy, lọng che minh hoàng vẫn như cũ hướng đến Phượng Nghi cung.
Mà trên con đường nhất đi phải ngang qua, có một toà mai viên được trang hoàng vô cùng xinh đẹp, mùi hương thơm ngát từ phía xa truyền đến thấm vào ruột gan.
Hôm nay, sau khi Triệu Hoài Cẩn tan triều như cũ đi đến tẩm điện của Hoàng hậu, lúc đi ngang qua mai viên, tầm mắt hắn ngừng lại một chút.
Chỉ thấy dưới một màu tuyết sạch sẽ sáng ngời, thiếu nữ mảnh mai khoác lên áo choàng trắng viền đỏ, mỉm cười vui vẻ vỗ về chơi đùa cành mai, những đoá hoa mai đỏ tươi kia như đang lan tràn trên đầu ngón tay của nàng, cực kỳ cảnh đẹp ý vui.
"Đây là ai?"
Hắn thuận miệng hỏi một câu.
"Là chủ tử của Minh Thủy Các, Lý Quý nhân." Tổng quản Tô Đức thật cẩn thận lên tiếng.
Hắn gật đầu, lúc định thu hồi ánh mắt thù nghe được thiếu nữ khẽ hô một tiếng, cả người ngã vào nền tuyết, cung nữ tùy tùng cuống quýt đỡ nàng lên, không ngờ hai người thình lình đều trượt chân.
Vẻ ngoài thiếu nữ nhu nhược đáng yêu.
Triệu Hoài Cẩn nhíu mày, giơ tay bảo ngự liễn dừng lại, đi đến phía trước, hữu lực ôm lấy eo thon của thiếu nữ, hỏi, "Có bị thương ở đâu không?"
Đối phương tựa như thỏ nhỏ bị chấn kinh, đôi mắt trong trẻo sáng ngời trừng đến tròn vo, vô tình mang theo vài phần đáng yêu hàm hậu.
Triệu Hoài Cẩn nhịn không được cười khẽ, "Ngơ ngẩn rồi?"
Lúc này nàng mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt kiều nộn hiện lên đỏ ửng động lòng người, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Hay ta lại đang nằm mơ, sao lại nhìn thấy được Bệ hạ......"
Lòng hắn hơi động.
Phượng Nghi Cung.
Nữ tử ngồi ngay ngắn trước bàn, nhìn một bàn ăn sắp nguội lạnh, mặt mày hờ hững, "Dọn đi."
Người đang chờ, là sẽ không tới.
Nếu không, sẽ không ngay cả một tiếng truyền lời cũng không có.
Các cung nữ không dám nhiều lời, tay chân lanh lẹ thu dọn sạch sẽ.
"Truyền Chu thống soái. Hôm nay bổn cung muốn tới Lâm Uyển cưỡi ngựa."
Lâm Lang đứng dậy, không chút do dự đi vào trong phòng.
Nàng không nên ôm hy vọng quá lớn vào một tên Đế vương toạ ủng giai lệ.
Nếu như vậy, thì đành phải làm theo cách của nàng rồi.
Làm sao đây, nàng bây giờ chỉ muốn hành thích vua mà thôi.
Có một lần biến Ngụy Đế trở thành con rối, hình như cũng không quá có lời.
Không bằng lúc này kiếm trò gì mới mẻ một chút?