Edit: Quin Vu Beta: Hoa Tuyết
Từ Vọng chia tay Lục Bá An vào một ngày mưa.
Bầu trời tối tăm mịt mờ, nước từ trên cao trút xuống xối xả, màn mưa trùng trùng điệp điệp, cô đứng
dưới công ty, ánh mắt không tiêu cự cứ nhìn về xa xăm.
Nước mưa tạt lên bàn chân cô, lạnh băng, tiếng sấm rền vang, cơn mưa cứ mãi chẳng có dấu hiệu
ngừng.
Chần chừ mãi vì không mang dù, cô quyết định liều một phen, với tốc độ của mình, cô nghĩ
chắc sẽ kịp chạy đến xe buýt trước khi quần áo bị ướt sũng.
Cô nắm chặt dây túi xách, cúi đầu xông về phía trước, mới chạy nửa đường đã nghe tiếng người gọi
nên dừng lại ngơ ngác.
Trợ lý Hàn cầm một cái dù màu đen đang bước nhanh về phía cô, giọng nói đầy
áy náy:
“Cô Từ, tôi đang chuẩn bị đón cô mà, sao cô không mang dù lại chạy ra làm gì.”
Từ Vọng không trả lời, cô cầm chiếc dù màu đen chưa mở từ trợ lý Hàn rồi nói cảm ơn.
Chiếc dù to
che mưa gió cho cô, cô nghĩ mình đánh giá thấp cơn mưa này rồi, áo khoác cô đã ướt đẫm, lúc này
lạnh thấu xương.
Nếu cô không chạy chẳng lẽ cứ đứng đó đợi tạnh mưa ư? Cô nào nghĩ sẽ có người đến đón cô chứ.
Nếu
biết cô chắc sẽ chờ ở bên trong như mấy cô đồng nghiệp chờ bạn trai tới đón, còn có thể tụ tập lại
nói dăm ba câu tầm phào nữa.
Bạn trai cô như con quay không ngừng nghỉ, anh ở đâu cô còn không biết, sao dám hy vọng anh sẽ đón
mình.
Có lẽ Lục Bá An chỉ nhất thời nổi cơn mới nhớ ra người bạn gái này, người thích ngủ nướng ngày mưa
và thức dậy với % tinh thần bên cạnh anh.
Vừa rồi cô đã nghĩ kỹ rồi, lúc về sẽ đến tiệm tạp hóa dưới tầng mua một gói bỏng ngô, sau đó sẽ về
nhà tắm nước nóng, rồi ôm chăn ngồi trên ghế sô pha vừa xem phim võ lâm ngoại truyện vừa ăn bỏng
ngô, mặc kệ ngoài trời gió mưa gào thét, nào có quan hệ gì với cô chứ.
Bây giờ kế hoạch không thể thực hiện được, tâm tình cô hơi nặng nề.
Mang theo tâm tình này, cô mở cửa sau xe, nhìn thấy Lục Bá An áo mũ chỉnh tề ngồi đó, mưa gió ngoài
này không hề ảnh hưởng gì đến anh.
Anh
mặc âu phục tinh tế, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất tự phụ khiến cái vẻ chật vật vì mưa của cô càng nổi
bật.
Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt anh lạnh lẽo.
Cô vội tránh đi, đứng cạnh xe từ từ thu dù, đột nhiên nghe
được giọng nói rét lạnh: “Đi lên.”
Từ Vọng hơi bất đắc dĩ nghĩ, anh lại giận.
Cô không hiểu sao anh cứ thấy mình là giận, rõ ràng ai cũng nói nhìn cô đã thấy vui rồi, cô lúc nào
cũng chọc họ cười vui vẻ cả mà.
Thế nên cô thử phản kháng: “Em cất dù.”
Không nói lời nào còn tốt, vừa nói xong nhiệt độ trong xe lại giảm mấy phần, trợ lý Hàn nhanh chóng
hiểu ý, cầm dù của cô cung kính nói: “Tôi cất dù, cô Từ lên xe đi.”
Từ Vọng không phải con búp bê giấy, cô cũng là người biết phát cáu.
Cô giận dỗi lên xe, một cái áo
ném về phía cô, che kín đầu cô thì cô làm cơn giận đạt tới đỉnh điểm.
Nhưng người ném áo rõ ràng
cũng không được vui, ném rất mạnh tay, đập vào cổ cô mạnh đến không ngờ, khiến cơ thể cô hơi loạng
choạng.
Từ Vọng bị cái áo che kín đầu khiến cô càng thấy oan ức, không muốn nhìn thấy cô sao còn tìm cô?
Không thích sao còn quen cô?
Mùi hương quen thuộc trên áo vây lấy cô.
Đáng ghét là nó lại rất dễ ngửi.
Không gian đen kịt của cô
hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Cô cứ hờn dỗi trong cái áo như thế, mặc kệ ai kia có
nghĩ đây là thói xấu hay không, trốn trong đấy yên lặng rơi nước mắt.
Mà Lục Bá An cũng kệ cô, không lo cô có bị ngạt chết hay không, đến khi xe dừng lại, anh mới vén áo
lên, lạnh lùng nhìn cô hỏi: “Quậy đủ chưa?.” Khi đó đầu óc cô tỉnh táo hơn bao giờ hết, trịnh trọng
gật đầu và đặc biệt nghiêm túc nói: “Quậy đủ rồi.”
Hai người ở bên nhau cứ như một vở kịch khôi hài, nên đương nhiên quậy đến giờ là đủ.
Thuở thiếu thời cam tâm yêu đơn phương, quanh đi quẩn lại khi thành niên gặp gỡ nhau trong biển
người.
Trời cao đối với Từ Vọng cũng thật tốt, họ còn có chút duyên phận mà ở bên nhau, làm đời cô
thật viên mãn.
Nhưng cuộc sống nào giống tiểu thuyết và phim ảnh, Từ Vọng không được hạnh phúc đến cuối đời, có lẽ
nên để hạnh phúc chỉ dừng chân ở đây thôi.
Là cô chủ động chia tay, cô nghĩ thông suốt rồi, đầu óc
chẳng phải lên cơn.
Cô đi theo Lục Bá An lên lầu, sau khi tắm rửa thay đồ sạch sẽ, cô rót cho mình một tách trà nóng,
cũng chẳng dỗi hờn tự ngược đãi mình nữa, mà nói với một giọng điệu rất bình thường: “Lục Bá An,
chúng ta chia tay đi.”
Cô không để ý đến vẻ mặt của Lục Bá An bởi cô đã thôi mong chờ anh sẽ khiếp sợ hay khổ đau, anh
phản ứng kiểu gì cô cũng không quan tâm, cô chỉ muốn chia tay.
Tay cô bưng tách trà, một lúc sau nghe thấy giọng anh: “Lý do chia tay.” Hơi nước từ tách trà hun
mắt cô nóng đỏ, nhẹ nhàng nói: “Ở cạnh anh, em không hạnh phúc.”
Thích là thật, không hạnh phúc cũng là thật.
Những năm này, Lục Bá An luôn khó ngủ.
Hôm nay anh ốm, dưới tác dụng của thuốc nên bất tri bất giác ngủ đến khi mặt trời ngã về tây.
Anh
trước giờ luôn tự gò bó mình, vừa thức giấc đã đi tắm, mặc quần áo, uống thuốc, cứ bình thường vậy
thôi.
Nếu có đặc biệt thì chắc là anh cảm thấy huyệt thái dương căng cứng, đau đớn.
Và anh lát nữa phải
tham gia một buổi hôn lễ.
Vì hôn lễ của Thường Phong nên anh mới bay từ nước ngoài trở về.
Anh luôn coi trọng thời gian nên đi sớm hơn nửa giờ, chưa gặp chú rể đã nhìn thấy một trong những
phù rể: Tống Sơ Minh.
Lúc đầu Thường Phong muốn mời anh làm phù rể thứ hai, nhưng nghĩ đến tính
cách của Lục Bá An cùng phân lượng của mình,
cuối cùng ý nghĩ này chỉ là ý nghĩ mà thôi.
Tống Sơ Minh vốn tốt tính, mấy ngày nay bị Thường Phong sai hết cái này đến cái kia, đâu có thoải
mái như Lục Bá An, đến giờ tới tham gia hôn lễ là đủ.
Là bác sĩ nên anh ta nhanh chóng nhận ra vẻ mặt Lục Bá An khác thường, bèn quan tâm hỏi: “Bị ốm
à?.”
“Cảm thôi, không sao.”
“Sắc mặt cậu thảm lắm, ngày mai đến chỗ tôi, tôi hốt thuốc cho.”
Tống Sơ Minh là trung y, Lục Bá An chưa nghĩ đã từ chối: “Phiền phức, tôi khỏe rồi.”
Hôn lễ có lẽ được trang trí theo sở thích của cô dâu, tất cả đều màu hồng khiến Lục Bá An mờ cả
mắt.
Vừa bước vào đã gặp không ít người quen, anh nghiêm mặt, chẳng lộ vẻ gì, không mặn không nhạt
đáp lại lời hỏi thăm.
Hôn lễ dài dòng lê thê, anh nhẫn nại ngồi đến cuối buổi.
Thường Phong đã uống nhiều, kéo tay Lục bá
An tâm sự: “Bá An, cuối cùng cậu cũng về, tôi vui lắm! Không uổng phí tình cảm nhiều năm giữa hai
ta!”
“Hôm nay tôi kết hôn, chỉ còn không yên tâm về cậu.
Anh đây lo cậu cứ giữ cái tính khí này về sau
sẽ khổ, ngay cả người thân lo ma chay cho mình cậu cũng không có, phải làm sao đây.”
Thường Phong chân thành tha thiết, nói đến đây bèn vung tay lên: “Nhưng cậu đừng lo, sau này con
tôi cũng là con cậu, với quan hệ giữa hai ta, không cần phân khác biệt! Ừ, không cần phân khác
biệt.”
Tống Sơ Minh kéo Thường Phong lại, muốn cười mà không dám, thấy mặt Lục bá An càng ngày càng đen
nên bảo phù rể khác lôi Thường Phong đi.
Tên nhóc này là người nhỏ tuổi nhất, thường ngày đều gọi
Lục Bá An là anh, hôm nay vui quá uống say bí tỉ rồi.
“Đêm động phòng hoa chúc là lúc tên được đề trên bảng vàng, hôm nay là ngày đắc ý nhất trong đời
cậu ta, cậu đừng chấp.”
Tất nhiên Lục Bá An sẽ không so đo với người say, vừa lúc chuẩn bị đi, Tống Sơ Minh uống cũng
nhiều, chuyện cũng đã xong nên anh ta chuẩn bị về luôn, bèn đi cùng xe với Lục Bá An.
Trên đường ánh đèn rực rỡ, Tống Sơ Minh cảm thán: “Không ngờ tên nhóc Thường Phong nghiêm túc thật,
vừa kết hôn thì kết hôn thật luôn.”
Tống Sơ Minh nói vậy bởi trước giờ Thường Phong có tiếng đa tình, chưa từng để cô gái nào trong
lòng, thường đùa cợt rằng sẽ không vì một cây mà bỏ một khu rừng.
Kết quả mấy tháng trước gặp một
cô gái nhỏ, rồi nhanh chóng rơi vào bể tình, mặc kệ gia đình phản đối, dẹp hết nghị luận của mọi
người mà kết hôn.
Chẳng những bỏ cả khu rừng mà còn vui vẻ, hí ha hí hửng vây quanh vợ, cảnh tượng
này Tông Sơ Mình giờ mới được chứng kiến.
Lục Ba An im lặng.
Càng yêu nồng nhiệt càng chẳng trụ nổi với thời gian, lúc nào cũng nói thích anh thích anh, chớp
mắt đã vội quên.
Tình yêu là thứ dễ vỡ vụn nhất, nào có ai mãi yêu một người.
Anh mong Thường Phong hạnh phúc, nhưng anh biết Thường Phong sẽ không hạnh phúc.
Trên đời này ai cũng vậy mà thôi.
Lục Bá An chở Tống Sơ Minh về nhà, lúc chuẩn bị lái xe đi, Tống Sơ Minh lại hỏi: “Ngày mai thật
không đến à? Cơ thể đau ốm không phải chuyện nhỏ, đừng qua loa.”
Anh nhàn nhạt nói: “Không được, mai tôi đi rồi.”
Bây giờ Lục Bá An luôn ở nước ngoài, hiếm khi về nước.
Nghe anh nói vậy, Tống Sơ Minh không khuyên
nữa: “Vậy cậu chú ý sức khỏe nhé.”
Thời gian đã muộn, đưa bạn về xong, Lục Bá An cũng về nhà.
Thành phố phồn hoa nhưng anh cảm thấy tẻ
nhạt vô vị, về nhà cũng chỉ có căn phòng lạnh lẽo, không về nhà thì lại không biết đi đâu.
Cứ lái xe chầm chậm như vậy, đến khi xe sắp qua cổng nhà thì bóng người mảnh khảnh bỗng từ ven
đường vọt ra, vẫy vẫy tay gọi: “Lục Bá An! Lục Bá An.”
Anh nhướng mày, đạp phanh lại nhưng không xuống xe, trong đầu suy nghĩ mới nhận ra anh không quen
cô gái này.
Anh đang định mặc kệ cô ấy thì cô gái đó bỗng chạy đến đập cửa xe của anh: “Lục Bá An, tôi tìm anh
có việc, tôi là Lâm Thư, anh có nhớ không?.”
Lâm Thư đoán Lục Bá An không biết mình, bởi dù học chung lớp với anh cả một kỳ, nhưng trong ấn
tượng, cô ấy nhớ họ chẳng nói chuyện bao giờ, hơn nữa lúc đó mặt cô ấy còn đầy mụn, khác bây giờ
một trời một vực, anh không biết mới bình thường.
Thật ra cô ấy vẫn sợ Lục Bá An, anh mới đưa mắt nhìn đã khẩn trương đến bối rối, nhưng hết cách
rồi, cô ấy không biết tung tích Từ Vọng, cố chịu đựng đôi mắt lạnh lùng đó, cô ấy vội vàng hấp tấp
nói:
“Anh không nhớ rõ tôi nhưng còn nhớ Từ Vọng chứ, tôi là bạn Từ Vọng.” Nghe được cái tên này, ánh
mắt Lục Bá An tối sầm.
Anh tiếp tục nghe Lâm Thư nói năng lộn xộn: “Bây giờ cô ấy mất tích, tôi tìm không được, báo cảnh
sát nhưng cảnh sát cũng tìm không ra.
Tôi biết tôi không nên đến tìm anh nhưng tôi hết cách rồi,
đứa bé còn nhỏ, tôi không thể mang nó chạy đông chạy tây được.
Tôi vừa phải tìm cô ấy vừa phải
trông đứa bé mà không có ai giúp, cho nên tôi chỉ có thể tìm anh.”
Lúc đầu anh nghe được mấy chữ Từ Vọng mất tích, sau đó lại nghe được hai chữ đứa bé.
Đứa bé?
Giờ đây Lục Bá An mới nhận ra, phía sau cô còn cõng một bé con múp míp đang nhắm mắt say ngủ..