Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Khi Lục Bá An nói, tuy Từ Vọng không nhìn thấy nét mặt của anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lời
nói của anh là nghiêm túc và chân thật.
Cô nhớ, khi đó mình đã gật đầu vô cùng quả quyết.
Vì úp mặt vào lòng anh, chùi hết nước mắt lên áo
anh, mà trời đông giá lạnh, cho nên có thể còn có chút… nước mũi.
Nhưng điều này không quan trọng,
quan trọng là cô hiểu ý của Lục Bá An.
Cô nói: “Lục Bá An, tuy con người tôi bình thường có lẽ không đáng tin lắm, nhưng tôi rất nghiêm
túc trong chuyện tình cảm.
Tôi biết hai người ở cạnh nhau không phải vấn đề đơn giản, tôi cũng
không dám cam đoan điều gì, nhưng chuyện tôi thích cậu là nghiêm túc thật đó.”
Cô cường điệu nhấn mạnh hai chữ ‘nghiêm túc’ để chứng tỏ tấm chân tình của mình, sau đó ngẩng đầu
khỏi lồng ngực anh.
Anh rất cao, còn cô quá lùn, anh lại không cúi đầu, cho nên cô không thể nào
nhìn vào mắt anh.
Lục Bá An vẫn không cúi đầu, cô chỉ nghe anh nói tiếp: “Tôi không tốt như cậu tưởng tượng đâu.
Bây
giờ cậu thích chỉ vì những ưu điểm của tôi, nhưng nếu cậu phát hiện tôi cũng có khuyết điểm, thì có
thể sẽ không thích tôi nữa.”
Từ Vọng rất không tán thành với quan điểm này, cô hơi nghẹn ngào nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu,
tôi đã phát hiện ra rất nhiều khuyết điểm của cậu rồi.” Cô liệt kê từng chuyện mà cô và Lâm Thư hay
soi mói ra: “Cậu rất kiệm lời, lại kiêu ngạo, cũng không thân thiện hoà đồng.
Khi giận sẽ phớt lờ
người khác, không giận cũng chẳng để ý tới họ, có bệnh sạch sẽ, quá khô khan, quá cổ hủ, lại thích
dạy đời người khác…”
Cô liệt kê chi tiết tỉ mỉ, mà không hề chú ý tới nét mặt của Lục Bá An, chưa nói hết đã bị anh cắt
lời, kéo vào lòng.
Gió lạnh vi vu, thổi tóc cô bay tán loạn lên mặt, nhưng cô không quan tâm mà tiếp tục chân thành
nói: “Cho nên cậu đã sai rồi, dù tôi có phát hiện ra một đống lớn khuyết điểm của cậu, thì tôi vẫn
thích cậu.”
Chuyện này đối với cô thần kỳ không thua gì sự ra đời và sự sụp đổ của những nền văn minh rực rỡ
trong lịch sử, trên đời này nhiều người như vậy, thế mà cô chỉ thích mỗi anh như bị ma xui quỷ
khiến.
Có vẻ lời này rất hợp ý Lục Bá An, cô lại bị kéo vào vòng tay ấm áp, lần này còn tặng kèm một nụ
hôn nhẹ trên trán.
Khi đó cô hối hận không thôi, nếu như không khóc lóc thê thảm thì có lẽ nụ hôn
đó đã rơi vào ‘đôi môi anh đào’ của cô, để cô có nụ hôn đầu sau mười mấy năm gìn giữ, chứ không
phải là những giọt nước mắt mặn chát chảy vào miệng.
Có điều những chuyện này vẫn không quan trọng, quan trọng nhất là Lục Bá An nói: “Nếu cậu đã nghĩ
kỹ, thì năm tới thi đại học xong, cậu hãy tới Cảnh Thị tìm tôi, chỉ cần cậu tới, tôi sẽ đồng ý
cậu.”
Cô nhảy lên hỏi: “Có phải cậu viện cớ từ chối tôi không? Lỡ như năm tới tôi đi tìm cậu mà cậu không
đồng ý với tôi thì sao?”
“Tôi đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện.”
Từ Vọng chăm chú nhìn anh, ánh mắt anh lóe sáng, sáng đến mê hoặc lòng người.
Cô tin lời anh, nhưng vẫn lo anh viện cớ từ chối mình: “Vậy tại sao không phải là bây giờ?”
“Cậu nói xem vì sao.” Anh lập tức mang giọng điệu trách cứ, chiều hướng phát triển trở nên kỳ lạ.
“Rốt cuộc học kỳ này cậu có tiến bộ không?” Cô cũng lập tức trở nên ấp úng: “Không.”
“Tôi bảo cậu học, cậu có học không?” Anh lại hỏi.
“… Không.” Cô chỉ mãi nhìn trộm anh.
“Cho nên bây giờ chuyện quan trọng nhất cậu phải làm không phải là yêu đương, mà là phải có trách
nhiệm với cuộc đời mình.”
Nước mắt Từ Vọng chảy ngược vào trong, bắt đầu không hiểu tại sao mình lại bị mắng.
Hôm nay cô đến
để tỏ tình mà, sao lại nói đến chuyện học tập rồi.
Từ Vọng bị mắng đến ngẩn ngơ, phản bác yếu ớt: “Tôi vẫn luôn… học tập chăm chỉ mà.”
Ánh mắt lạnh lùng của anh quét tới, cô lập tức chột dạ cúi đầu.
Những chuyện sau đó, Từ Vọng rất không muốn nhớ tới nữa, nói chung anh đã một mực mắng cô chơi bời
lêu lổng, không lo học hành, trên có lỗi với người bà đã nuôi cô ăn học, dưới có lỗi với thầy cô
bạn bè.
Cô cãi không lại, cuối cùng hứa với anh nhất định sẽ học tập chăm chỉ, sau khi thi đậu đại
học thì sẽ đi tìm anh.
Trước khi đi cô lại hỏi anh: “Vậy tôi có thể gọi điện thoại hay nhắn tin cho cậu không?”
“Không được.” Anh từ chối quả quyết, như nhìn thấu tâm tư cô: “Tránh cho cậu lại suy nghĩ vớ vẩn
không chuyên tâm, cố chịu mấy tháng nữa thôi, sau này sẽ tùy cậu.”
Cha cô còn không quan tâm đến chuyện học tập của cô như anh.
Tuy nhìn qua thì xem như cô đã tỏ tình
thành công, nhưng vẫn phải chờ mấy tháng trời nữa mới có thể nghiệm thu.
Có lẽ nhìn thấu sự bất mãn
của cô, anh lại nói: “Nếu như cậu thi tốt, tôi sẽ dẫn cậu đi chơi.”
Nghe thế, cuối cùng trên mặt Từ Vọng mới xuất hiện nụ cười rạng rỡ, thậm chí lúc anh đề nghị đưa cô
về cô còn từ chối.
Nhớ tới đây, Từ Vọng lại hận chết mình, nếu cô chịu để anh đưa về nhà thì có lẽ những chuyện tiếp
đó đã không xảy ra.
Mà cũng thật oan ức, cũng đâu phải do cô cố ý, nếu không bị ăn một gậy kia, cô
đã không mất trí nhớ, mà nếu cô không mất trí nhớ thì chắc chắn đã bay đến tìm anh.
Mặc dù ăn một
gậy đó là do cô lắm mồm, nhưng nếu anh không không trêu chọc Hứa Đình Đình thì cô ta đã không dẫn
người chặn đánh cô, suy cho cùng anh vẫn không thoát khỏi liên quan.
Còn mấy bác sĩ kia nữa, chỉ nói não cô bị chấn động, không nói cẩn thận chút nào! Sao lại không
nhắc nhở cô rằng cô sẽ có khả năng mất trí nhớ.
Người mất trí nhớ chắc chắn sẽ không nhớ gì, cô không nhớ được thì làm sao biết mình mất trí nhớ?
Vì sao mọi người bình thường xem phim nhiều như vậy, mà đầu cô bị thương lại không ai cảm thấy cô
có thể mất trí nhớ?
Cả Lục Bá An nữa, cô không đi tìm anh, anh cũng không biết đi tìm cô để hỏi cho rõ sao? Nếu cô vô
duyên vô cớ bị người khác hứa lèo, thì nhất định sẽ đi hỏi rõ, sao anh lại không đi hỏi cô chứ?
Nhiều năm như thế, chỉ cần anh hỏi một câu, thì có lẽ con của cô cũng đã biết đi mua nước tương
rồi.
Cô lúc thì tự trách bản thân, lúc thì trách Lục Bá An, sau đó lại lần lượt đổ lỗi cho những người
không liên quan.
Vô duyên vô cớ để lỡ nhau mấy năm trời, cô nhớ tới mà hối hận vô cùng, huống chi Lục Bá An vẫn luôn
chờ cô.
Cô nhặt giấy khỏi thùng rác thở dài, trí nhớ của cô, sao cứ nhấp nhô như vậy?
Dọn dẹp xong, Từ Vọng bế Từ Nhất chuẩn bị cùng Lục Bá An về nhà.
Mọi người tiễn bọn họ ra ngoài, ai cũng không nỡ xa Từ Nhất bụ bẫm, hôn bé một lúc mới thôi.
Tô
Minh Nhược căn dặn Từ Vọng xong lại căn dặn Lục Bá An: “Về nhà không được phép ức hiếp Vọng Vọng,
biết không?” Không đợi Lục Bá An đáp, Từ Vọng đã lập tức bày tỏ lòng trung thành: “Dì yên tâm, Lục
Bá An sẽ không ức hiếp cháu đâu, anh ấy đối xử với cháu tốt lắm.”
Cô nhấn mạnh chữ ‘lắm’, rồi cẩn thận quan sát phản ứng của anh, hi vọng anh sẽ hiểu được cô đang
bảo vệ anh, đang đối xử tốt với anh.
Cô không hy vọng được khen ngợi, chỉ mong anh ghi nhớ, không
nhớ cũng không sao, dù sao cô đã ghi vào sổ.
Tô Minh Nhược thấy nét mặt lén lút của cô thì hơi bất đắc dĩ: “Con bé này!” Những lời mình khuyên
ban nãy đều vô ích cả.
Có điều vợ chồng trẻ có cách chung đụng của vợ chồng trẻ, dì ấy không nói gì thêm, chỉ dặn bọn họ
đi đường cẩn thận, rồi dõi mắt nhìn bọn họ rời đi.
Trên xe, Từ Vọng không chỉ lo chơi với Từ Nhất như thường lệ nữa, xe vừa chạy không bao lâu, cô đã
lập tức ân cần hỏi han: Lục Bá An, anh có khát không? Có muốn uống nước không”
“Không khát.”
Câu trả lời của anh không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cô, cô lại ‘ân cần’ nói: “Vậy khi nào
anh khát thì nhớ nói với em nhé, trong bình giữ nhiệt em có chuẩn bị nước ấm cho anh, không nên
uống nước lạnh, em đã nấu nước quả thanh yên đó.”
Bình thường nước trong bình giữ nhiệt của cô đều là chuẩn bị cho Từ Nhất, có lẽ cảm thấy mình bị bỏ
quên, cục cưng Từ Nhất vốn đang tự chơi đùa lại kêu lên ‘a a’, mày nhỏ bé cay lại, y hệt Lục Bá An.
Bé kêu vài tiếng mới đổi được sự quan tâm qua loa của mẹ mình.
Từ Vọng xoa xoa mái tóc mềm mại rồi
nựng nựng gương mặt nhỏ nhắn của bé, dịu dàng nói: “Cục cưng ngoan nha, đừng làm phiền cha lái xe.”
Từ Nhất ngẩn ngơ, như hiểu được lời mẹ, không kêu nữa.
Lúc này, Từ Vọng lại nhìn trộm một cái, sau
đó giả vờ lơ đãng nói: “Cục cưng của mẹ thật là đáng yêu, như cha con vậy.”
Thường ngày Từ Nhất hay được mẹ khen đáng yêu nên lần này thật sự hiểu lời mẹ, lập tức nở nụ cười
như những lần trước, khoe cái răng nhỏ vừa mọc.
Từ Vọng bị sự đáng yêu của Từ Nhất dụ dỗ, nhất thời
không chú ý thấy ánh mắt sâu kín của Lục Bá An qua gương chiếu hậu.
“Từ Vọng, hôm nay em nói hơi nhiều nhỉ.”
Cô một lòng xun xoe nịnh bợ, chỉ muốn âm thầm trêu chọc để anh hài lòng, mong anh không phát hiện
sự khác lạ của cô.
Nghe thế, cô lập tức khẩn trương: “Có sao? Không có đâu, chắc là do sắp về nhà
nên em có hơi vui thôi.”
Diễn xuất vụng về, xem thế là đủ rồi.
Ngoài Từ Nhất ngây thơ khờ khạo ra, thì chắc chẳng ai tin cô,
Từ Nhất tri kỉ gọi một tiếng ‘ma ma’, giúp cô cứu vãn tình hình: “Nhất Nhất cũng muốn về nhà đúng
không nào?”
Từ Nhất lắc đầu, không hề phối hợp với mẹ tẹo nào.
Khi về đến nhà thì trời đã tối, hai dì giúp việc đã nhận được tin từ trước, đã đến dọn dẹp từ sớm.
Trong nhà vẫn không khác gì lúc rời đi, khác biệt duy nhất chính là con chó săn Vượng Vượng kia
hình như lại mập hơn.
Từ Vọng kiên trì thực hiện theo kế hoạch trong quyển sổ của mình, một mực nịnh nọt anh suốt đường
đi, với hy vọng khi mình thú thật thì anh sẽ nhớ tới những điểm tốt của cô.
Sau khi dỗ cục cưng Từ
Nhất ngủ, thấy Lục Bá An vẫn ở phòng sách làm việc, cô lập tức mang một cái khay gõ cửa đi vào.
“Không có ý làm phiền anh đâu, em chỉ lo anh sẽ mệt mỏi quá, nên mang nước vào cho anh thôi.
Nếu
như anh sắp ngủ rồi thì hãy uống sữa tươi, còn nếu vẫn làm đến khuya thì hãy uống cafe để nâng cao
tinh thần.”
Trên đời này còn kiếm đâu ra một người vợ ân cần như cô đây chứ? Chuẩn bị đầy đủ thế này, có thể
nói là hoàn toàn chu đáo luôn.
“Qua đây.” Anh vẫn ngồi chễm chệ như ông lớn, không hề bày tỏ gì trước sự lấy lòng của cô.
Nếu là
nước kia chắc chắn cô đã không đi qua, nhưng hiện giờ cô không khỏi nhanh chóng chạy tới, còn cười
tươi rói.
“Gì thế? Ối, anh làm gì vậy?”
Anh kéo cô ngồi lên đùi mình, sau đó nhìn cô chằm chằm: “Từ Vọng, em có chuyện gì gạt anh.”
Từ Vọng lập tức hóa đá, cố gắng mở to mắt để trông thật vô tội, lắc đầu chối đẩy chối đưa: “Không
có, em có thể gạt anh chuyện gì chứ, không phải thời gian qua chúng ta luôn ở bên nhau sao? Chắc
chắn không có việc gì gạt anh đâu.”
Sau đó né tránh ánh mắt của anh, ẩn ý nói: “Nếu có, thì cũng chỉ có thể là chuyện trước đây thôi.
Dù sao em cũng là bệnh nhân, em bị mất trí, không nhớ được một số chuyện là rất bình thường, có
phải không? Anh sẽ không trách một người bệnh đâu mà, nhỉ?”
Hỏi xong, tự cô trả lời luôn: “Em nghĩ chắc chắn là không rồi.”.