Thiên Phong lạnh lùng quay lại nhíu mày hỏi:
- Cô là ai? Sao tôi không dám?
- Xứ, anh mà dám_Nó kiêu ngạo nói. Hồi nhỏ Thiên Phong cực sợ những trò quỷ quái mà nó gây ra nha. Nào là cho sâu vào quần anh nào là rót mắm tôm vào cặp sách anh nào là đốt cả cái sân quần vợt chỉ vì muốn anh đưa nó đi chơi....vv...vv...Nói chung là ngay từ nhỏ anh đã sợ khiếp những trò nó bày ra. Nghe câu nói này Thiên Phong nhăn mi, người con gái xấu xí này với anh thật có quan hệ? Tử Châu nhìn anh không chớp, cô đã đơn phương anh từ khi mới vào trường...lặng nhìn và ngẫm nghĩ. Đây chính là thời điểm thích hợp gây ấn tượng với anh. Ả mở giọng ngọt sớt:
- Thiên Phong bạn ấy động mình...bắt mình xin lỗi...hic...
Thiên Phong lạnh lùng nhìn Tử Châu ánh mắt hờ hững:
- Tô Mộc
- Anh hai cô ta là Du Tử Châu người Trung Quốc du học, hiện là người mẫu tuổi teen kiêm ca sĩ và diễn viên. Khá nổ tiếng_Tô Mộc nhẹ đẩy cọng kính đáp
- Ừ, còn cô gái xấu xí này
Anh quay sang nó
- Học sinh mới chuyển_Tô Mộc đáp. Chi Tử đứng sang bên coi kịch: Nó thì tức nghẹn cổ. Được lắm! Dám bảo nó xấu, anh chết chắc rồi ( t/g: xấu bome ; nó: nói nữa xem giơ nắm đấm ; t/g: lala ta vít típ) Bình tĩnh nó nói:
- Thiên Phong, đưa em tới phòng y tế
- Không_Anh đáp cụt ngủn
- Dám không nghe lời?_Nó trả lời.
Tử Châu lên sàn à nhầm lên tiếng:
- Bạn gì ơi, bạn không nên.....
- IM_Nó cắt ngang. Một giọt hai giọt ba giọt. Vâng! Nước mắt của Tử Châu lần nữa rơi xuống. Nó nhìn tới hóa đá, diễn max giỏi đi...
~~~CHÁT~~~~~
Mọi người ngỡ ngàng, má nó lúc này bị in vết tay đỏ hằn, chỉ nhìn thôi mà tưởng như vắt ra được máu. Một lần nữa gã đánh nó là fan của ả Tử Châu. Nó thấy...ả khẽ cười...nó ngã mạnh xuống đất tay cọ sát sàn nhà khiến bị chảy máu, chiếc kính rơi ra...Mọi người bất ngờ lượt đằng sau cặo kính là đôi mắt tím trong, lấp lánh ánh buồn thoang thoảng. Gã kia không tha cho nó, đưa tay lên cao và đánh xuống....
~~~~~~RẦM~~~~~~
Hết chương