Buổi tổng duyệt văn nghệ của trường TH Nhật Tiến...
Nhờ sự chỉ dẫn tận tình của "thầy" Thế Nam mà hôm nay, Quỳnh Nhi sẽ chính thức xuất đầu lộ diện, bước lên sân khấu cho bàn dân thiên hạ toàn trường lé mắt chơi.
Khí thế hùng hục là thế nhưng dù sao nó vẫn cảm thấy bản thân chưa thực sự tự tin để đứng hát trước nhiều người lắm. Lỡ có trục trặc gì xảy ra thì sao, lỡ nó quên lời thì sao???
Nhưng dù thế nào đi nữa thì tiết mục này vẫn sẽ diễn ra, vì nó đã báo danh rồi mà, giờ rút tên lại thì thật mất thể diện quá đi. Không phải nó, mà là Thế Nam kìa...
Mặt khác, tiết mục lần này cũng chính là " mũi tên giết chết con nhạn", vô cùng có lợi cho Quỳnh Nhi. Nếu may mắn được vào vòng bán kết hay thậm chí là chung kết thì: thứ nhất, Thiên Kim sẽ không thể lên mặt với nó và thứ hai, biết đâu nó sẽ có thêm vài điểm cộng trong mắt Thế Nam thì sao!
Vậy nên, quyết tâm lên nào Quỳnh Nhi, fighting!
Sáng hôm đó
-Cốc cốc cốc, Quỳnh Nhi ơiiiii! Nè, chưa dậy nữa hả bà kia. Nè...HOÀNG HỒNG QUỲNH NHI!!!-Mới r sáng, Mai Trang đã qua nhà Minh Thái làm loạn. Nhỏ vừa dịu dàng chào cô Tâm xong đã hùng hục chạy lên phòng nó gõ cửa (là đập cửa chứ!?).
-Mới sáng sớm mà um sùm vậy bà nội???-nghe thấy tiếng ồn phát ra từ tầng trên, nên dù đang ngái ngủ, Minh Thái vẫn phải bò khỏi giường, phóng lên đó coi thử. Vừa thấy Mai Trang, cậu liền trở về với bộ dạng vô cùng thư thái chậm rãi của mình. Vò vò cái đầu rối xù, Thái cũng không quên ngáp một phát dài tận tám thước.
Mai Trang ngao ngán nhìn ông bạn. Nếu mấy em gái trường Nhật Tiến được cái diễm phúc chiêm ngưỡng hình tượng "đầy giản dị" này của cậu ta chắc sẽ lên cơn đột quỵ vì suy sụp mất.
Nói gì thì nói, Quỳnh Nhi bạn nhỏ vẫn là đứa con gái tội nghiệp nhất. Ngày nào cũng phải chịu đựng tên dở hơi cám lợn kia.
-Quỳnh Nhi đâu?
-Còn phải hỏi, tất nhiên là...chưa dậy! Hehe!-Thái thật thà trả lời.
-Trời đất ơi! QUỲNH NHIIIII!-nghe chưa hết câu, Mai Trang đã đùng đùng nổi giận, phá cửa xông vào phòng nó. Và tất nhiên khung cảnh bên trong chẳng ai muốn nhìn thấy rồi. Cô gái tội nghiệp nào đó vì căn bệnh ham ăn ham ngủ của mình, đã bị nhỏ bạn "thân ơi là thân" không thương tiếc mà nện cho vài phát gối vào đầu. Những tiếc thét kinh hoàng lần lượt vang lên ngay sau đó.
Thế là tỉnh ngủ!!!
Lại một sáng chủ nhật vui ơi là vui!
...
-Lôi tao tới đây làm gì? Bộ mày không biết tao ghét mấy cái trò này nhất à?-Minh Thái bất mãn vòng tay trước ngực, vừa đi vừa càm ràm thằng bạn kiêm lớp trưởng a->Nhật Nguyên.
Chà, giờ mới để ý, trường Nhật Tiến hôm nay thiệt là nhộn nhịp quá nha. Dù là chủ nhật, nhưng học sinh tới trường lại rất đông, thậm chí còn có học sinh trường khác rảnh rỗi sang "tham quan" nữa chứ -_-.
Lí do một phần chính là vì buổi prom của trường náy hai năm mới tổ chức một lần. Và thứ hai, đó giờ TH Nhật Tiến rất nổi tiếng vì sở hữu nhiều tài năng "xuất chúng", không những thế đây còn là nơi tập trung không ít em hoa khôi vô cùng xinh đẹp, chỉ đợi đến ngày này để mà khoe sắc thôi.
Chính xác hơn thì đây còn là dịp để mấy "thanh niên" được thưởng thức ca múa nhạc miễn phí, do các hotboy hotgirl trường trình diễn. Không đi thì thật là phí của giời mà.
...
Trên sân trường xúng xính bao nhiêu áo váy thướt tha của các cô cậu học trò đăng kí tiết mục ngày hôm nay. Các nàng thì điệu đà trong bộ đầm trắng tinh khiết hệt như thiên thần, các chàng thì vô cùng phong cách, trất"s lừ với quần jean xẻ gấu và áo da. Và vân vân, mây mây các thể loại màu mè khác nữa.
-A mình có tới ba tiết mục hát múa, cả lớp ai cũng đi ủng hộ, tao lớp trưởng khỏi nói rồi, chẳng lẽ mày lại không muốn tới ủng hộ ẻm Quỳnh Nhi của mày à?
-Ai ẻm của tao? Ăn nói cho cẩn thận, không là tao tán cho sấp mặt lời đừng trách nghen mậy!
-Ok ok!-Nhật Nguyên cười nắc nẻ, vội vàng "sợ hãi" che lấy hai bên má của mình. Sau đó chàng ta lại khoác vai "nàng" Minh Thái của mình đi về phía bục sân khấu nho nhỏ được đặt trước phòng âm thanh trường.
...
Đang long nhong ngắm gái, Minh Thái chợt nghe sau lưng mình có rất nhiều tiếng nói cười, hò hét sôi nổi của bọn trai, mà hình như tụi đó là học sinh trường khác. Tại sao ư, là vì trai Nhật Tiến dù có mê gái đến đâu cũng sẽ nhã nhặn hơn thế này, điển hình là cậu ta chứ đâu (đồ không biết sĩ diện-_-!).
-Ê mày, nhìn em đó kìa! con nhà ai mà xinh xắn quá trời quá đất thế không biết?-nam "phán" câu xanh rờn.
-Em ơi học lớp nào vậy?-nam bắt đầu hú hét.
-Huýt huýt, em ơi!-nam thậm chí còn huýt sáo nữa cơ đấy.
Và vân vân mây mây các thể loại hám gái khác nữa.
Không biết nhỏ con gái nào lại có diễm phúc được mấy vị huynh đệ tung hô tới như vậy nữa. Minh Thái cũng có chút tò mò, không biết nhan sắc cô nàng kia xuất sắc cỡ nào, nhưng vì chút tự trọng (sắp mất!^^) nên cậu ta đành phải thẳng lưng lên và không quay đầu lại (còn bày đặt sĩ diện, gớm!).
Ngay lúc Thái lờ đi thì nàng thơ "triệu fan" đi phía sau cũng vì vội vã mà đi nhanh về phía trước. Và trong chốc lát người con gái đó đã lướt qua Minh Thái mà đi mất tiêu. Lúc này dù cậu muốn cũng chẳng kịp "diện kiến" nữa rồi. Chỉ biết là ngay sau đó, Minh Thái liền nghe thoang thoảng mùi hương của mộc trà vương lại đâu đó trong không khí. Thơm ngát và dễ chịu, một mùi hương tưởng lạ nhưng lại rất quen thuộc, hình như cậu đã ngửi được ở đâu rồi thì phải.
Ngạc nhiên nhìn theo cái thân hình nhỏ nhắn của cô gái kia, Minh Thái tự dưng có chút xao xuyến, chà, một tà áo tứ thân cách tân thêu màu hồng phấn với chân váy tím dài thướt tha, mái tóc suôn mượt được buộc cao và điểm nhẹ nhàng bởi chiếc vòng quấn tóc bằng vải màu hồng phấn cùng tông. Trông cô ấy giống như nàng tiểu thư kiều diễm nào đó từng xuất hiện trong câu chuyện cổ tích xưa. Minh Thái nhìn với theo, ánh mắt không khỏi tò mò, đây là lần đầu cậu ta có hứng thú dõi theo một đứa con gái đó. Cảm giác này thật là lạ!
Cô bạn kia đã đi vào trong khu vực âm thanh, nơi mà người không có phận sự như Minh Thái dù muốn cũng chẳng vào được. Cậu đứng đó nhìn theo, trong lòng tự nhiên cũng dâng trào một sự háo hức đến lạ kì. Lúc này Thái thực sự muốn biết con nhỏ đó rốt cuộc là ai, người con gái đầu tiên khiến cậu xao động tới vậy.
-Nè, làm gì ngơ ngác thế, bộ bị em nào hớp hồn rồi hả mậy?-Nhật Nguyên vất vả một lúc mới tìm được thằng bạn trong đám đông. Lúc nãy chẳng phải bảo cậu ta đứng trước lớp chờ xuống chung rồi sao?
-Ờ, hả? Gì???-Minh Thái vẫn còn lơ mơ trả lời.
-Mệt mày quá. Về nhanh đi, cả lớp chuẩn gần xong rồi kìa!-Nhật Nguyên hối thúc, chẳng những vậy cậu ta còn lôi lôi kéo kéo bạn về lớp cho lẹ nữa. Cậu chần chừ nhìn về phía phòng âm thanh rồi cũng miễn cưỡng đi với Nguyên.
...
"Buổi trình tổng duyệt sẽ bắt đầu trong vài phút nữa, các lớp đã đăng kí tiết mục hãy nhanh chân tập trung xuống sân trường để ổn định danh sách. Xin thông báo lần nữa, buổi tổng duyệt..."
...
-Nào nào các bạn, bây giờ chúng ta sắp xếp lại đồ đạc cho thật gọn gàng rồi tập trung xuống dưới nha!-Mai Trang vỗ vỗ tay ra hiệu cho mọi người trong lớp.
-Ê Trang, sao không thấy Quỳnh Nhi đâu hết vậy?
-Hỏi Nhi hả?-Trang vừa nghe loáng thoáng tiếng của Thái đã mau mắn chạy sang-trang điểm xong là Quỳnh Nhi qua lớp Thế Nam tập bài rồi! Ông muốn kiếm thì qua đó mà kiếm, hen!-vừa nói xong, nhỏ không quên nháy mắt đá đểu Thái nữa chứ. Chà, nhìn cái bộ dạng cau có đó của "ông thần" Minh Thái thì đứa ngu nhất thế giới cũng có thể hiểu được rồi. Ổng là đang GATO với con nhà người ta nữa chứ gì?
-Ai nói tui kiếm? Tại sợ nhỏ đó mãi ngắm thằng hotbot nào đấy rồi quên luôn đường tới đây nên mới hỏi thử thôi!
-Àaaaaaa, ra là vậy!-Mai Trang nhếch môi-Nói thì hay lắm, lát mà lỡ thấy Quỳnh Nhi người ta đẹp quá, há mồm ra nhìn rồi câm như hến, không nói nên lời luôn thì quê lắm nha bồ!
-Có chuyện đó nữa à bồ?-Minh Thái hếch mũi nhìn Trang ra vẻ thách thức. Cậu mà lại mê cái nhan sắc "chim sa cá lặn" đó của Quỳnh Nhi à, còn "phia" nhé!
...
-Bữa nay Nhi đẹp hú hồn luôn nha! Xém chút là mình không nhận ra cậu luôn rồi đó!-Nam cười tươi nhìn Quỳnh Nhi, ánh mắt cậu có chút ngại ngần, dường như thấy hơi lạ khi nhìn nó thế này. Ai bảo hôm nay nó xinh quá làm gì!
-Nam khen thật hay ghẹo mình vậy? Bộ bình thường Nhi xấu lắm à?
-À không, í Nam là...bình thường Nhi dễ thương, còn bữa nay thì...đặc biệt dễ thương. Hì!-Nam gãi gãi mớ tóc sau gáy. Người ta cũng chẳng phải vì ngứa ngáy gì, chỉ là vì ngại nhìn gái đẹp thôi!^^
Quỳnh Nhi cười khúc khích, tự nhiên lại thấy trong lòng thoải mái đến kì lạ. Cái cảm giác run sợ ban nãy cũng bớt hoành hành rồi.
@dạo này lười edit truyện quá các cậu ạ-.-
Nếu truyện ra chap chậm thì thông cảm cho A.N một chút nhé[email protected]