Gia Bảo vẫn không ngừng khống chế tình thế hiện giờ. Tốc độ của những ngón tay dường như đã không thể xác định được nữa. Những giọt mồ hơi do căng thẳng ngày càng chảy dài trên trán.
Hệ thống này thiết kế quá tinh vi, cậu càng cố gắng xâm nhập, thì lại càng cảm thấy hệ thống thít chặt hơn. Tường lửa cứ bị phá rồi lại mọc lên.
" Gợi ý nhé: Điểm bắt đầu luôn là điểm sơ hở "
Trong lúc bực tức nhất thì màn hình máy tính của Gia Bảo hiện lên một dòng thông báo. Chưa đầy " sau khi hiện lên, dòng thông báo lập tức biến mất không còn dấu vết.
- Lập tức rút người.
Khoé môi xinh đẹp của cô gái khẽ mấp máy qua chiếc điện thoại. Ngay lập tức gần một trăm người xung quanh cảng rút đi trong im lặng.
Tiếp tục theo dõi những diễn biến qua máy tính, sau khi nhận thấy được điểm sơ hở, Gia Bảo lập tức mở một phần mềm trên điện thoại, nhanh chóng kết nối với máy tính. Những ngón tay lại không ngừng hoạt động, có điều thao tác đều là ở chiếc điện thoại.
Ngay lúc này, màn hình máy tính lại xuất hiện một hộp thoại chữ đỏ nền trắng: " THE END ". Dòng chữ liên tục nhấp nháy trên màn hình, ngay sau đó lại vụt lên bảng điều khiển hệ thống con thuyền. Gia Bảo thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi thay đổi lộ trình của con thuyền.
Chiếc thuyền từ từ xoay hướng, quay đầu vào đất liền. Tốc độ không nhanh cũng không chậm.
- Làm tốt lắm.
Khải Phong ở trong bờ cũng có thể chút xuống được một chút gánh nặng. Khóe môi hơi giãn ra cong lên thành một nụ cười khẽ.
- Là may mắn thôi. Đối thủ đã nhường tôi.
Gia Bảo không nhận hết thành quả về phía mình. Vì cậu biết nếu phút chót đối phương không tung cho cậu một gợi ý, thì có lẽ đã mất chuyến hàng này rồi. Nghĩ đến đây cậu lại rất muốn gặp người bí ẩn đó. Một tên hacker tài năng, có thể hạ gục cậu không chút khó khăn. Cậu tự cho mình rất giỏi về Công Nghệ Thông Tin, nhưng e rằng cậu còn phải học hỏi thêm rất nhiều nữa mới được.
( Winky: Nếu Gia Bảo biết tên hacker là con gái, liệu có nuốt trôi cục nhục không ta???)
---
- Thế nào rồi con gái?
Một giọng nói trầm ổn truyền qua điện thoại, nghe qua giọng nói không khó để nhận ra vài phần mềm mỏng.
- Ổn thỏa rồi ạ. Không ngờ bên đấy còn có trợ thủ đắc lực.
Cô gái vừa hay nhấp một ngụm rượu đó rồi mới chậm rãi nói. Quả thật người kia cũng rất biết dùng người. Nghĩ đến đây, cô lại không khỏi muốn gặp mặt tên đó.
- Trợ thủ?
Người đàn ông có chút khó tin. Khi giao nhiệm vụ cho nó, nó cũng không có đem theo ngưười của mình. Vậy tên trợ thủ ấy, lấy đâu ra vậy?
- Là một tài năng vi tính.
Cô gái thuận tay gập màn hình laptop, cũng không có gì để cô xem nữa rồi.
- Ba, có sử dụng lốt "ải" cuối không? Con nghĩ nó cũng không quá khó để hắn vượt qua đâu.
Cô gái suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp. Khóe môi khẽ kéo lên, nếu hắn có thể vượt qua...?
- Được. Ba giao toàn quyền quyết định cho con. À mà tên trợ thủ đó?
- Tên trợ thủ đó xâm nhập vào hệ thống điều khiển thay đổi lộ trình. Hơn nữa tường lửa còn bị hắn phá mấy lần.
Cô gái dùng giọng có chút khen ngợi nói. Giọng điệu cũng có vài phần nũng nịu.
- Được rồi ba. Con sẽ cố gắng.
- Ừm. Con làm việc ba rất yên tâm.
- Con chào ba.
Cô gái xoay tròn chiếc điện thoại trên tay. Đôi mắt nhìn ra phía cửa sổ, dõi đến một điểm vô định. Nếu hai năm trước, không gặp ba nuôi thì cô sẽ thế nào?
Chiếc thuyền tiến vào bờ vô cùng thuận lợi, mà thời tiết không gió nhiều sao càng thuận lợi hơn nữa. Khải Phong theo trực giác nhìn lại màn hình rada lần nữa. Kì lạ thay, tất cả những đốm đỏ xung quanh cậu cũng đã mất hết. Trong lòng cậu không ngừng nổi lên một mối nghi ngại.
- Không ai được tiến gần con thuyền. Tất cả ở nguyên vị trí chờ lệnh.
Khải Phong lạnh lùng nói qua bộ đàm. Tất cả những người khác nghe xong đều thấy nghi ngại. Khó khăn lắm mới khiến con tàu quay vào bờ. Giờ lại không cho lấy hàng, vậy bọn họ đứng đây có nghĩa lí gì. Tất cả những thuộc hạ ở đây đều không phục Khải Phong. Họ chỉ nghe lời một người duy nhất là "Chị Hai" nên mới theo hắn đến đây. Giờ hắn lại ra cái lệnh quái gở như vậy, thử hỏi làm sao bọn họ phục hắn.
Vẫn là không phục nhưng không dám mở lời, chị Hai đã dặn phải hoàn toàn nghe lời hắn mà. Vậy là bọn họ đành chờ, chờ đến cả khi con thuyền đã yên vị trên bến mà vẫn không nhận được một mệnh lệnh nào. Mối nghi ngại cơ hồ tăng thêm một chút.
Nữ nhân phía bên kia chỉ âm thầm mỉm cười, kịch vẫn còn hay mà.