.
.
- Tại bệnh viện -
.
.
.
- Thưa bác sĩ, em cháu có sao không ạ.
Cô vội hỏi khi bác sĩ đã kết thúc một loạt các kiểm tra với Tú Anh.
- Cậu nhóc không sao, chỉ cần truyền thêm Vitamim, ngủ một giấc là được.
Ông bác sĩ đút hai tay vài túi áo, thân thiện nói.
- Nhưng có điều...
- Em cháu làm sao, bác sĩ?
Cô thấy bác sĩ ngắt lời thì vô cùng sốt ruột, em trai cô làm sao vậy?
- Không. Em cháu không làm sao cả. Chỉ là ta nghĩ nó có vấn đề nào đó về mặt tâm lí. Có thể là do có chuyện buồn về gia đình hay học tập hoặc chuyện tình cảm nên cu cậu mới tìm đến rượu giải sầu, dẫn đến ngộ độc. Sức đề kháng của nó không cao nên cháu và gia đình cần quan tâm hơn nữa đến cậu nhóc. Tốt nhất là tìm hiểu được ngọn ngàng của vấn đề. Cháu hiểu ý ta chứ?
- Dạ cháu hiểu.
- Ừm. Cháu có thể vào thăm em mình nhưng đừng làm ồn nhé.
Bác sĩ vỗ vai cô thay lời động viên rồi đi sang phòng khác trị liệu.
Cô đứng ngẩn người ngoài hành lang. Gia đình cô vẫn luôn hạnh phúc không thể là do gia đình. Còn việc học tập của Tú Anh tuy không đến mức xuất sắc nhưng luôn đứng trong top của khối. Còn về mặt tình cảm, hình như đứa em phong lưu của cô chưa bao giờ nghiêm túc với một người con gái nào. Thật là khiến cô đau đầu mà.
.
Điện thoại trong túi cô chợt rung. Đã gần h sáng còn có người điện thoại cho cô sao?
Gia Ninh - là một đàn em khác của cô gọi đến.
- Chuyện gì?
- Thưa chị. Bọn "Hùng trợn" khai rằng người mà chị mang đi gây sự trước với bọn chúng nên...
- Nói cụ thể.
- Dạ là do "Tên đó" hất rượu vào mặt của "Tồ Đạo" - đàn em "Hùng trợn" nên xảy ra xô xát.
- Được rồi. Giữ chúng lại nhà kho, sáng mai chị sẽ tới sớm xử lí.
Cô tắt máy, mở nhẹ cửa phòng bệnh. Sao lại là căn phòng này. Số phòng thật có duyên với cô, hết cô rồi lại đến Tú Anh. Chẳng biết tiếp theo sẽ là ai nữa ( A đi đà Phật ).
Tú Anh đã tỉnh, nó mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà.
- Nhớ hôm qua em còn cầm quả táo vừa ăn vừa chào chị.
Tú Anh bất chợt lên tiếng.
- Vậy mà giờ em lại nằm trên chính chiếc giường này.
Minh Trang tiến lại gần phía Tú Anh, đắp chăn lên cao một chút, trời đêm lạnh hơn mà.
Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
- Sao? Không có gì để giải thích à?
- Em xin lỗi.
Tú Anh chủ động nhận lỗi.
- Chuyện gì?
- Không nghe lờ chị, uống rượu, gây lộn, đánh nhau, còn....
Tú Anh không dám nói nữa, nguyên nhân chính này thật khó thốt gia được.
- Còn cái gì?
Minh Trang nheo đôi mắt lại, cô rất có năng lực dạo người khác phải tự động nói ra.
- Em xin lỗi vì đã làm chị buồn.
Thấy cô chớp đôi mắt biểu tiuỳunh không hiểu thì vội nói.
- Em biết vì sao chị dầm mưa, biết vì sao chị phải nằm viện. Em còn biết chị thích cái tên con trai đó. Chị à, mỗi khi buồn chị sẽ làm gì chị hiểu rõ nhất. Em là nguyên nhân chính phải không?
- Không. Em không có lỗi. Trong chuyện tình cảm không ai có thể đổ lỗi cho ai hay vơ hết lỗi về mình cả. Chị và cậu ta vốn là không nói thật lòng mình trước đối phương nên chưa bắt đầu đã phải kết thúc. Có điều, em uống rượu như vậy khiến chị rất buồn nha.
Cô đột nhiên đổi giọng nói khiến vẻ mặt đã khá khẩm hơn chút đỉnh của Tú Anh do không phải mình mắc lỗi tối sầm lại.
- Em sẽ không làm chị buồn nữa. Hứa đấy.
- Ừ. Vậy nói chị nghe tại sao lại đánh nhau với bọn chúng. Vốn dĩ em chỉ mượn rượu giải sầu thôi mà.
Cho tôi lời nhận xét nhé!