( Rất xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của tác giả. Cúi đầu)
.
.
.
Thứ hai cô mới quay về trường liền nhận được tin nhắn để lại của Chi Mai nói là đi du lịch. Quả thật kì lạ, từ trước đến nay, có khi nào đi du lịch mà không đi cùng cô cơ chứ. Chắc nhỏ đi hú hí cùng bạn trai cho xem.
.
Cô gọi điện nhưng không có tín hiệu, liên lạc qua mail hay facebook, zalo đều không được. Chẳng nhẽ nhỏ đi đến hoang đảo du lịch. Một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng cô.
Vừa từ thư viện ra, có một bóng đen lao nhanh đếm chỗ cô. Là Khả Minh bạn trai Chi Mai mà, bọn họ đi du lịch đã về rồi sao. Cô chưa kịp nghĩ nhiều thì đã bị hàng loạt câu hỏi của anh ta làm cho hoảng sợ.
- Cô có gặp Mai không? Nói cho tôi biết đi, tôi xin cô đấy. Đã ngày rồi tôi không liên lạc được với cô ấy...
Cái gì chứa Chi Mai mất tích hay sao? Tâm tình cô lúc này cực kì rối loạn, lại nhìn sang Khả Minh bây giờ. Khuôn mặt anh ta tiều tụy, hai hốc mắt trũng xuống, thâm quầng, quần áo nhăn nhúm, xộc xệch, hẳn là rất lo lắng cho Chi Mai.
- Anh bình tĩnh lại đã. Thật sự tôi không biết Mai hiện giờ đang ở đâu. Trước hết anh có thể nói cho tôi biết tất cả những gì anh biết về hôm Chi Mai mất tích không?
...
Chi Mai ngồi trên mỏm đá gần biển, từng cơn sóng xô vào bờ, những giọt nước bắn tung lên, trắng xóa. Dáng người mỏng manh giữa biển khơi bao la, mái tóc ngang vai bay trong gió, khung cảnh có chút gì đó thê lương.
Khi ở biển, cô thấy mình giống như một đứa trẻ non nớt, còn biển cả là người mẹ hiền từ đưa tay ôm ấp vỗ về cô bằng từng cơn sóng. Cô thích biển, vì nó có thể chung vui với cô, hay san sẻ bớt những nỗi buồn. Tâm tình không tốt cô sẽ ra biển "giải sầu".
Cô thật không ngờ, người yêu cô lại phản bội cô. Cô bị bọn họ đùa giỡn, coi là một con ngốc tùy ý tiêu khiển. Hay thật đấy! Cô bạn Ngọc Ánh dáng vẻ hiền dịu, ngọt ngào lạ trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc của cô và Khả Minh. Hay cho tiếng bạn tốt mà cô ta vẫn luôn miệng nói cùng cô và Minh Trang.
.
- Anh. Chi Mai chưa về ngay đâu, cô ấy đến thư viện tự học rồi. Anh ở lại thêm lát nữa đi mà.
Giọng nói ngọt ngào thêm đôi phần nũng nịu thật khiến người ta mềm lòng.
- Anh người ta mặc như vậy có đẹp không? Có quyến rũ không?
Ngọc Ánh sau khi giữ Khả Minh ở lại liền vào phòng thay đồ. Lúc đi ra quần áo trên người ả đã được thay bằng chiếc váy dây màu trắng chỉ dài quá đùi một chút. Chiếc váy mỏng, lại thêm màu trắng khiến nội y màu đó phía trong gần như lộ hết ra bên ngoài. Ả õng ẹo đi đến trước mặt Khả Minh, ngồi lên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh, bộ ngực đẫy đã như ẩn như hiện chạm vào lồng ngực anh. Nhưng Khả Minh không đẩy ả ra, ngược lại còn vòng tay ôm lấy ả, bàn tay vuốt ve chiếc eo thon, mảnh. ( đoạn này ta phải lấy hết nội lực mới viết được.)
Chi Mai ở ngoài cửa, nhìn đôi tình nhân phía trong ôm ấp nhau mà không nén nỗi lửa giận trong lòng. Tình yêu mà cô đặt bao tình cảm phản bội cô, tình bạn tưởng trừng bền vững lừa dối cô. Cô ôm mặt vội chạy đi, bước chân loạng choạng làm cô ngã một lần, đầu gối dớm máu nhưng cô không thấy đau, nỗi đau này có đáng gì so với nỗi đau trong tim cô. Cô không dám đối diện với thực tại vậy nên chọn cách chốn tránh. Cô một mình đến bãi biển nay, một nơi không mấy đẹp đẽ, không được đưa vào khai thác du lịch nên đặc biệt vắng người. Bãi biển này yên tĩnh, lại có những người dân chài hiếu khách, chân chất càng làm cô yêu thêm vùng biển này. Nơi đây thật tốt để cô tiêu buồn.
.
- Đồ khốn kiếp. Anh cút ngay cho tôi. Mai nó yêu anh như vậy mà anh dám phản bội nó còn mặt dày đến đây tìm tôi. Anh nói đều là lỗi tại anh, một câu xin lỗi là xong sao? Uổng công tôi trọng anh, tin tưởng anh sẽ đem lại hạnh phúc cho Mai. Anh cút ngay cho tôi. Đừng để tôi nhìn thấy cái bản mặt của nh thêm lần nào nữa. Bằng không gặp ở đâu tôi đánh ở đó, đánh khi nào anh thành phế vật mới thôi.
Minh Trang nói xong liền quay đi, cô thật sự rất lo cho Chi Mai. Chị em tốt của cô, bị thất tình như vậy lại còn bỏ đi đâu cơ chứ. Mai à, mày đừng có nghĩ quẫn đấy nhé.
Cô vội vàng chạy đến phòng Khải Phong, cô cần mượn người của anh tìm kiếm Chi Mai. Cô sớm đã bị ba nuôi bắt ép không cho dính dáng gì đế thế giới hắc đạo nữa rồi, một phần là lo lắng cho an nguy của cô, một phần là chiều theo ý của Khải Phong (anh không muốn chị gặp nguy hiểm mà T-T).
Nhưng mà cái cảnh tượng đang diễn ra trong phòng anh làm toàn bộ não cô tên liệt mất thôi.
~ Hóng đi ~