̀i Bạn Thân Cùng Yêu Một Anh Chàng.
.
Chi Mai ngồi trên mỏm đá, mái tóc đen bay toán loạn,mép váy phần phần, nhìn như có thể bay mất bất cứ lúc nào.
- Anh tìm khách sạn trước, em đến xem Chi Mai sao đã. Nhắn tin địa chỉ cho em nhé.
Minh Trang nói xong vội tiến tới chỗ Chi Mai, cũng không kịp nghe lời trả lời của Khải Phong.
Ngồi xuống bên cạnh bạn, thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng một cái ôm ấm áp. Chi Mai có chút sửng sốt khi gặp cô, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, cô biết rằng Trang tìm được cô chỉ là chuyện sớm hay muộn.
- Mình biết chuyện rồi.
Minh Trang ngồi xuống bên cạnh Mai, hai chân trần thả xuống, cố ý lay lay đôi chân đùa nghịch với làn nước.
Chi Mai nhìn cô rất lâu, cuối cùng nén tiếng thở dài không được.
- Tại sao họ lại bất công với mình như vậy chứ?
- Chúng ta đi uống rược giải sầu. Mình không tin là không lôi được nó đem vứt đi.
Chi Mai đứng dậy, lôi kéo Trang đi kiếm quán bar gần đấy. Nhìn dáng vẻ cứ như sắp nổi điên đến nơi vậy.
Cô để cho Chi Mai dắt đi, tùy tiện tìm một quán rượu, gọi chai rượu mạnh ra.
- Mình nói nhé. Hôm nay bà đây sẽ uống đến khi nào không uống được nữa mới thôi. Ta sẽ đem vứt, vứt sạch sẽ, cái loại đó không đáng tồn tại trong đầu bà đây.
Nói xong Mai liền ngửa cô tu ừng ừc, rất không có hình tượng. Vì uống quá nhanh nên bị sặc, cô ho thừa chết thiếu sống, nước mắt cũng chảy ra.
- Tại sao ngay tao bỏ tiền ra mua mày mà mày cũng ngược đãi tao hả.
Chai rượu bị ném thẳng ra cửa quán, vỡ tan tành.
Minh Trang không kìm được lòng ôn con bạn, lựa hết lời an ủi mà lúc này Chi Mai như con mèo nhỏ yếu ớt đã thu lại móng vuốt, thút thít không ngừng.
Rượu quả thật là một chất kích thích đối với những người thất tình, Chi Mai nằm trong lòng MINH trang không ngừng lải nhải.
- Anh lúc trước đối xử với mày rất tốt, tao liền thấy ghen tị. Hức... Hức.Về sao tao biết tao hức yêu anh ấy rồi thì anh ấy lại biến mất. Hức.
- Khả Minh hức đối xử rất tốt với tao, hức tao tin tưởng anh ấy. Thế mà sau lưng tao liền đi tìm đàn bà, lừa dối tao, phản bội tao.
- Đàn ông hức đàn ông trên thế giới này đều là để bỏ đi. Hức Bà đây bị hụt hai bông hoa đào (ý nói cuộc tình) bà đây sẽ sống thật tiêu sái, thật tự tại, cho bọn đàn ông đó ghen tị chết đi. Hức...hức...hức.
- Mình về thôi. Mai say lắm rồi.
Minh Trang nói nhỏ rồi đứng dậy dìu cô bạn đi, không thấy cô nàng có phản ứng gì, chắc là ngủ luôn rồi.
...
Đặt Chi Mai xuống giường, tiện tay đóng tất cả các cửa sổ trong phòng, gió đêm ở biển sẽ rất lạnh.
Nhìn cái nhíu mày của Chi Mai, Minh Trang lại càng thêm xót xa. Quen nhau bao nhiêu năm trời, chẳng nhẽ Mai như thế nào cô còn không rõ hay sao?
- Gia Bảo, đồ tàn nhẫn, xấu xa. Tại sao lại không yêu em, tại sao lại bỏ em. Em rất mẹt mỏi cho em đi cùng anh được không?
- Gia Bảo, anh yêu Minh Trang, nhưng anh biết không em yêu anh.
...
Câu nói cuối cùng của Chi Mai cứ mãi luẩn quẩn trong đâu cô. "Gia Bảo, anh yêu Minh Trang, nhưng anh biết không em yêu anh", "Anh yêu Minh Trang", "Em yên anh",...
Thì ra Chi Mai yêu Gia Bảo, yêu sâu đậm đến vậy.
Có cái gì đó trong lòng cô trào dâng, đã có lúc người bạn thân cùng yêu một anh chàng.
Gia Bảo, cái tên mãi mãi cô không quên được, từng là một thời ngây thơ, từng là một khoảng trời hồng, từng là một đoạn hồi ức bi thương khó mà quên được.