Sau khi quay trở lại trường học, cô bạn Ngọc Ánh đã dọn ra khỏi kí túc xá, thế cũng tốt đỡ khiến cho tâm tình Chi Mai xấu đi.
Cuộc sống vẫn không có gì thay đổi nhiều lắm ngoài việc anh bạn Khả Minh ngày nào cũng ôm một bó hoa hồng đứng trước cửa kí túc xá. bông hồng đỏ nhanh chóng trở thành đề tài hot của diễn đàn trường. bông hồng đỏ tượng trưng cho "Anh có lỗ với em" đã khiến hần hết các bạn nữ nên tiếng chỉ trích Chi Mai không có lòng độ lượng. Qủa thật buồn cười, nếu Khả Minh ngay từ đầu thấy có lỗi thì có làm chuyện đáng phỉ nhổ ấy không? Đám người chỉ nhìn cái biểu hiện đó đã lên tiếng phán xét đúng sai ấy thật khiến người ta ghét cay ghét đắng mà.
- Chi Mai. Ra nói rõ với lão đi, cả tuần nay hắn làm vậy khiến tao cũng thấy bắt đầu chán ghét rồi.
Minh Trang chịu cái cảnh tượng kia đến nỗi phát bực rồi. Mặc dù không phải là hoa gửi cô, không phải là xin lỗi cô nhưng cứ đứng trước kí túc xá của bọn cô như vậy thì mấy ai chịu được. Lại còn ngày nào cũng đối diện với cái bản mặt lăng nhăng rồi chạy về hối lỗi ấy làm sao cô ăn ngon cho được.
- Tao xuống thì lại bị cho là mềm lòng. Không đi.
Chi Mai vẫn chíu đầu vào cái máy tính chơi game online, tuần rồi ngoài ăn học cô nàng này chỉ biết trúi đầu vào game.
- Coi như tao xin mày vậy. Dẫu gì cũng từng là người của mày, đến tặng hoa xin lỗi mày, mày không nhận cũng nên tạt cho hắn gáo nước (ý mắng chửi) cho hắn biến đi chứ.
- Được. Tao nghe mày.
Chi Mai nói rồi đứng dậy, vào phía trong bê ra một thau nước gặt quần áo đầy xà phòng.
- Khả Minh. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
Chi Mai hét lên, ngay lúc đó đổ cả chậu nước xuống phía dưới. Khả Minh không tránh kịp bị cả chậu nước xà phòng đổ vào người, bó hoa hồng trong tay có thêm mày trắng của bọt xà phòng.
- Thật là tiêu sái a.
Minh Trang cảm thán một câu, lại nhìn vẻ chật vật của Khả Minh lúc này không khỏi có chút thương hại. Đúng là động vào đàn bà thì nên cận thận cái mạng nhỏ một chút. Á, cô cũng là đàn bà mà, nhưng không có độc ác nha.
Sự việc từ đó cũng nhanh chóng lắng xuống.
Chỉ có điều...
Dạo gần đây Khải Phong thật sự rất lạ, nói sao nhỉ?
Hôm trước lúc học xong, không biết Khải Phong lấy đâu ra một chiếc xe đạp liền trở cô đi ăn chưa ở quán ăn cách trường một con dốc nhỏ. Chỉ là lúc đi xe cô có lỡ ôm em anh để tránh ngã, ờ mà ai kia cũng đâu có phản ứng gì.
Hôm sau lại cùng cô đi tự học ở thư viện, còn giành được chỗ gần cửa sổ, nơi đối diện với hồ nhân tạo của một tư nhân nào đó, nơi mà cô bao lần muốn ngồi mà không được.
Tối thì cùng cô đi xem phim... hành động, còn là loại hành động mạnh, đánh nhau, tranh giàng vô cùng chân thực. Quả thật cô xem cũng rất thích thú.
Hôm nay ai kia còn mang hai phần ăn sáng đến cho cô à Chi Mai, không nói một lời liền đi mất. Nếu không có hai bọc bánh bao nóng ở trên bàn, cô còn nghĩ rằng không phải anh đến lúc sáng sớm.
Liệu tế bào não nào đó của anh bị biến chất hay hư hỏng gì đó chăng?
- Mai này. Tao cứ có cảm giác sao sao ý?
- Sao là sao chứ?
Chi Mai không thèm để ý đến bạn, một tay cầm cái bánh gặm một miếng tay kia vậy đánh bàn phím, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
- Thì tao thấy Khải Phong dạo này rất lạ, anh ấy bị bệnh hay sao ý.
- Ọe...khụ...khụ. Bạn thân à, có đứa bạn gái nào trù ẻo bạn trai mình bị bệnh chưa, tôi càng ngày càng thấy bà đặc biệt. Thảo nào anh... a...chết rồi.
- Sao?
- Tôi chết rồi. Tại bà cả, làm tôi không kịp thêm máu, bà có biết con quái này giết tôi bao nhiêu lần rồi không?
- Chết thêm một lần thì có sao, không phải bà toàn bị nó giết hay sao.
- Tôi chém chết bà.
Chi Mai vôi đè Minh Trang xuống giường, hai tay cù liên tục, cô dạy dụa không ngừng, tiếng cười to đến nỗi bạn sát vách phải qua nhắc nhở.
- Coi như cậu may mắn.
Chi Mai lường Minh Trang rồi quay lại tiếp tục chơi, không phải vì nuối tiếc game mà là vì trong danh sách hảo hữu lát nữa thôi sẽ có người sáng đèn. Ờ thì Chi Mai cô đang đợi để nói chuyện với người đó mà.
Minh Trang thu dọn chút sách mở rồi lên giảng đường, hôm nay cô có tiết còn Chi Mai thì không. Mà tiết này là môn tự chọn, ừm đăng kí cùng Khải Phong.
Lời tác giả: Hôm nay ta ra chap liền bày tỏ lời xin lỗi do thời gian trước đăng chap quá chậm.
Các độc giả cũng có lời động viên cho ta động lực viết đi chứ nhể. Ahihi. Yêu các độc giả nhiều.