An Niên có năng lực rất mạnh, đây là chuyện cả Cửu Bộ công nhận nhưng An Niên thiếu hụt tri thức, cũng là chuyện Cửu Bộ công nhận.
Mèo mun trời sinh có năng lực trấn áp tai hoạ, đây là một dạng bản năng. Nói cách khác, khi mèo mun gặp phải mấy thứ bẩn thỉu như lệ quỷ, thây ma, quỷ quái, nó sẽ theo bản năng muốn tiêu diệt bọn chúng. Đồng thời bản năng cũng sẽ nói cho nó biết nó nên làm như thế nào mới có thể tiêu diệt được hết mấy thứ này, cùng với việc mách bảo nó khả năng chiến thắng chúng hay không. Nhưng trái lại, hỏi chúng mấy vật bẩn thỉu này sinh ra từ đâu, phải phòng ngừa thế nào hay tìm bọn nó kiểu gì, mèo mun không rõ.
An Niên cũng vậy, cô có thể phát hiện ngay lập tức oan nghiệt thành hình xuất hiện ở gần chỗ mình, hơn nữa còn phân tích được năng lực địch ta cách nhau bao xa trong thời gian cực ngắn và tìm ra phương pháp chiến đấu. Nhưng một khi oan nghiệt chạy ra khỏi phạm vi cảm ứng của cô thì An Niên không làm gì được.
Trong việc này thì thiên sư giới siêu hình học mạnh hơn nhiều, suy cho cùng là vì phần đông động vật là phái thực chiến còn nhân loại đa số am hiểu lý luận nghiên cứu.
Trong Cửu Bộ, trong cơ cấu nội vụ xử lý sự kiện thần quái cấp cao của quốc gia cũng có nhân tài như vậy. Người này có tướng mạo xấu xí, tên là Lưu Nhân Phát.
Lưu Nhân Phát, nam, tuổi, biệt danh Lưu béo hoặc côn thần Lưu, là người yêu tiền, am hiểu xem tướng nịnh nọt, hơn nữa nhờ vào những năng khiếu này mà vươn thẳng lên tầng mây, ngồi ở vị trí trưởng khoa khoa nhân sự của Cửu Bộ. Trước khi vào Cửu Bộ, trưởng khoa Lưu là côn thần xem bói lề đường. Gọi là côn thần vì trưởng khoa Lưu tuy tinh thông cổ kim nhưng linh lực có hạn.
Côn thần: (神棍) kẻ lừa gạt
Nói cách khác, tuy ông ấy xem tướng cực kỳ chuẩn nhưng lại không có năng lực giúp đỡ khách hàng trừ nạn. Người này lại tham tài, nên thường bán cho khách mấy loại bùa chú có hiệu quả không lớn. Cuối cùng bị dân chúng tố cáo, cảnh sát dùng tội danh lừa gạt tiền tài bắt giữ, sau đó được Cửu Bộ thu nhận.
Sau khi trưởng khoa Lưu đi vào Cửu Bộ thì ngoan ngoãn hai năm, nhưng mà ông ấy nhanh chóng tìm ra vụ buôn bán mới. Ông ấy phát hiện những đồng nghiệp có linh lực mạnh mẽ này phần lớn không vững kiến thức lý thuyết. Vì vậy lập tức nhận sự nghiệp làm cố vấn, hoàn toàn chứng minh tri thức mới là giá trị chân chính.
Mà An Niên vì để tìm được tung tích của oan nghiệt nên quyết định đến khoa nhân sự tìm trưởng khoa Lưu cố vấn thông tin về oan nghiệt.
“Ơ, An Niên, cháu cũng tới à.” Làm một trưởng khoa am hiểu nịnh nọt, trưởng khoa Lưu đối xử với con gái cưng của Bộ trưởng bằng thái độ vô cùng hòa ái dễ gần.
“Trưởng khoa Lưu, cháu có một việc muốn tìm chú làm cố vấn.” An Niên nói.
“Cháu muốn tìm chú làm cố vấn?” Trưởng khoa Lưu hơi ngạc nhiên. Trước giờ An Niên chưa bao giờ tìm ông ấy làm cố vấn, vì với năng lực của An Niên, chỉ cần là tai họa bị cô bắt được sẽ không có cái nào là thoát khỏi cảnh game over hết.
“Cách đây không lâu cháu gặp được một oan nghiệt đã thành hình, nhưng không cẩn thận làm nó chạy thoát. Trưởng khoa Lưu, chú có biện pháp nào để tìm lại nó không? Nếu để một oan nghiệt chạy loạn trong thủ đô thì sẽ có rất nhiều người bỏ mạng.” An Niên kể lại rất nghiêm túc, trong đôi mắt to chỉ có sự lo lắng.
“Oan nghiệt đã thành hình?” Khuôn mặt trưởng khoa Lưu hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Vâng.”
“Việc này… rắc rối đấy.” Trưởng khoa Lưu sờ ba chỏm râu trên cằm, làm vẻ suy tư: “Oan nghiệt đã thành hình là do oán khí của nam nữ biến thành, hơn nữa phải là oán khí kéo dài không tiêu tan mới có hiệu quả. Thứ này khác với lệ khí, nó là tử thần, ở ngoài gặp phải nó đều sẽ chết, nguy hiểm vô cùng. Cố tình là thứ này rất khó bắt gặp, cũng không phải khó tìm bình thường mà là cực kỳ khó.”
Xuất hiện từ mấu chốt!
Trước khi đến đây Triệu Phương đã nhắc cô, chỉ cần sau khi Lưu béo luyên thuyên một đống thứ, nói đến câu cực kỳ khó là đồng nghĩa ông ấy đang đòi tiền. An Niên ngầm hiểu lập tức móc một nghìn tiền mặt ra đưa tới: “Trưởng khoa Lưu, đây là phí cố vấn, bây giờ chú có thể cho cháu biết làm thế nào để tìm được oan nghiệt không?”
Trưởng khoa Lưu ra vẻ suy tư vừa nhìn thấy tiền giấy đỏ chót, lập tức mặt mày thả lỏng: “An Niên yên tâm, khó hơn nữa chú cũng tìm được biện pháp cho cháu.” Thu tiền rất thuần thục không thèm làm bộ, mười tờ một trăm tệ này trưởng khoa Lưu còn đứng trước mặt An Niên đếm lại từng tờ một.
Cũng may An Niên không khinh bỉ động tác ham tiền của ông ấy, cô vẫn giữ thái độ tốt đẹp chờ đáp án. Cô nhớ anh Triệu còn nói chờ trưởng khoa Lưu đếm tiền xong là sẽ có đáp án.
“Cái loại này ấy.” Quả nhiên, đếm tiền xong, trưởng khoa Lưu nói: “Oan nghiệt thành hình cực kỳ hiếm thấy, cho nên tài liệu ghi chép lại cũng khá ít, chú không nhớ rõ lắm. Đây là lần đầu tiên cháu tới tìm chú làm cố vấn, chú không thể cho cháu đáp án lập lờ nước đôi được. Cháu xem thế này có được không, chờ chú về nhà kiểm tra lại tài liệu cho chính xác rồi lại gọi cho cháu.”
“Tối có luôn không ạ?” An Niên lo con oan nghiệt kia sẽ đi tìm Trần Dương nên khá gấp.
“Tan tầm chú về tra liền, ừ… chậm nhất chín giờ chú chắc chắn sẽ đưa cho cháu tài liệu.” Trưởng khoa Lưu đảm bảo. Tuy nói là đưa tài liệu, lại có điều khoản ngang ngược ghi là không chịu trách nhiệm vấn đề thật giả nhưng vấn đề của con gái cưng của Bộ trưởng, ông ấy không dám làm qua loa, nên buộc phải kiểm tra lại một phen.
“Vâng.”
An Niên vâng lời gật đầu, lúc chuẩn bị đi chợt nghe trưởng khoa Lưu gọi: “Đúng rồi, An Niên à, sắp sửa phải đăng ký dự thi năm nay rồi, tuyệt đối không được quên đi đăng ký đấy.”
An Niên run lên, khuôn mặt vừa đau khổ vừa kinh hoàng: Từ dự thi này còn đáng sợ hơn cả thây ma nữa, hu hu hu…
Đối diện với ánh mắt tội nghiệp của An Niên, trưởng khoa Lưu đồng tình lại chỉ đành bất đắc dĩ nói: “An Niên à, bây giờ có bằng cấp vô cùng quan trọng. Cháu thấy đấy, Cửu Bộ chúng ta chỉ có mình cháu là chưa có bằng cấp chính quy, anh em trong đơn vị mà biết thể nào cũng cười nhạo chúng ta cho xem. Cháu ngoan như vậy, nhất định là không muốn liên lụy đến bọn chú đâu nhỉ.”
“Dạ!” Nhưng cô thật sự không hiểu mấy cái thứ chủ nghĩa Mác, toán học, tiếng anh, lịch sử cận đại…
“Cố lên! Đi về đọc sách đi. Phí báo danh năm nay đã có bộ phận chi trả cho cháu rồi.”
An Niên câm nín, ngậm đầy nước mắt bước ra khỏi văn phòng khoa nhân sự.
An Niên vừa đi, trưởng khoa Lưu tiếp tục bận rộn với công việc của mình, trên bàn làm việc của ông ấy có một xấp tài liệu dày, trong đó hơn nửa là kế hoạch tuyển dụng của Cưu Bộ năm nay, gần một nửa ứng cử viên là bạn hợp tác tương lai của An Niên.
“Cốc cốc!” Làm việc chưa được một lát, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Trưởng khoa Lưu ngẩng đầu, là hai người tổ Linh Dị số hai Thẩm Chi Ngữ và Triệu Phương.
“Trưởng khoa Lưu, vất vả rồi, ơ, có nhiều tài liệu phải xem thế cơ à.” Triệu Phương cười hi hi đi tới. Tuy hai người đều bí mật gọi trưởng khoa Lưu là Lưu béo, nhưng khi đứng trước mặt thì vẫn phải cho ông ấy chút mặt mũi.
“Chẳng thế à, Cửu Bộ chúng ta thiếu người mà.” Giọng trưởng khoa Lưu đầy vẻ hách dịch: “Mấy cậu cũng thấy đấy, Cửu Bộ chúng ta khó tuyển người, đám thanh niên bây giờ chỉ vì cái lợi trước mắt mà chạy hết đến mấy chỗ mạng lưới huyền học nhận nhiệm vụ rồi, không có chút tinh thần kính dâng vì Tổ quốc gì cả. Bây giờ ấy, người vô tư như tôi càng ngày càng ít.”
Triệu Phương không nhịn được, quay lưng làm bộ dáng buồn nôn. Nói người ta chỉ vì cái trước mắt đến mạng lưới huyền học nhận nhiệm vụ, còn ông mà có linh lực đủ mạnh thì chắc chạy đi còn nhanh hơn.
“Trưởng khoa Lưu, có việc muốn nhờ ông giúp một tay.” Thẩm Chi Ngữ nói ra ý định họ đến đây.
“Hai cậu cũng đến xin cố vấn?” Mắt trưởng khoa Lưu sáng lên.
“Không phải, đúng hơn là muốn ông hỗ trợ xem một người.” Thẩm Chi Ngữ nói.
“Xem tướng à, xem tướng tôi lành nghề nhất, nhưng mà… cậu thấy đấy giờ có rất nhiều hồ sơ đang chờ tôi xem đây.” Trưởng khoa Lưu cười híp mắt từ chối.
“Chỉ một lát thôi, sẽ không chậm trễ ông quá lâu.” Thẩm Chi Ngữ lấy túi hồ sơ đã chuẩn bị từ trước và năm tờ tiền giấy đỏ chót ra để trước mặt trưởng khoa Lưu.
“Thôi nào, đều là đồng nghiệp cả, phải giúp đỡ lẫn nhau chứ, để tôi xem giúp cậu một chút.” Trưởng khoa Lưu cất tiền, mở túi hồ sơ rút tài liệu bên trong ra. Đây là hồ sơ nhân viên, hồ sơ rất dày, có thể thấy lý lịch của người này rất phong phú. Nhưng trưởng khoa Lưu lại chỉ cần nhìn mặt đầu tiên, đúng hơn là nhìn ảnh chụp và ngày sinh tháng đẻ.
Lúc tài liệu được rút ra, Triệu Phương nhìn lướt qua, lúc này khẽ ồ lên một tiếng: “Người này, sao trông quen quen nhỉ?”
“Cái người trúng thưởng trong trung tâm mua sắm.” Thẩm Chi Ngữ nhắc nhở.
“Là cậu ta!!” Triệu Phương giật mình, anh ấy chỉ biết là Thẩm Chi Ngữ đưa Lưu béo xem tài liệu người đàn ông thu lưu An Niên, lại không ngờ người này chính là cái người có vận may điên rồ kia.
“Người này từng trúng thưởng rồi hả? Cũng không lạ, mặt mũi này dễ nhìn. Không chỉ có tướng mạo vô cùng đẹp mà vận may còn rất tốt. Rất có phúc phần, gia thế cũng không tệ, hơn nữa còn có một khí thân chính khó có được.”
“Các cậu nhìn cái trán này, trán cao rộng, văn khúc vào cung, kiểu người này thường học rất giỏi, cũng chính là thánh học chúng ta thường nói, ở thời cổ đại thì chính là tiêu chuẩn của quan trạng nguyên. Lại nhìn đôi mắt, ánh mắt trong suốt kiên định, đường nét lông mi rõ ràng, người này là một người cởi mở.” Trưởng khoa Lưu không nhịn được than thở. “Tôi xem tướng vài chục năm rồi mà người có tướng mạo tốt như vậy chưa bao giờ gặp được.”
Thẩm Chi Ngữ và Triệu Phương liếc nhau: “Nói cách khác… số mệnh của người này rất tốt?”
“Tướng mạo thì nói như vậy nhưng thời gian trên tấm ảnh này là cố định nên chỉ có thể phản ánh tướng mạo lúc chụp ảnh. Hơn nữa tướng mạo của một người sẽ thay đổi, cho nên phải xem kết hợp với ngày sinh tháng đẻ.” Nói xong trưởng khoa Lưu bắt đầu tính toán ngày sinh tháng đẻ của Trần Dương.
Trưởng khoa Lưu bấm đốt ngón tay chốc lát, sắc mặt bỗng nhiên biến thành nặng nề, sau đó ông ấy còn không ngại phiền bấm lại mấy lần, miệng còn không ngừng nói mấy chữ như kỳ quái, không có khả năng.
“Trưởng khoa Lưu, ngày sinh tháng đẻ của người này có gì không đúng sao?” Thẩm Chi Ngữ cảm thấy kỳ quái hỏi.
“Người này còn sống không?” Trưởng khoa Lưu bỗng nhiên hỏi ngược lại.
“Tất nhiên, trưa nay chúng tôi còn gặp được anh ta.” Thẩm Chi Ngữ trả lời.
“Vậy có nghĩa là tài liệu cậu đưa không đúng, hoặc ít nhất ngày sinh tháng đẻ này là sai.” Trưởng khoa Lưu khẳng định chắc nịch.
“Không thể nào.” Thẩm Chi Ngữ không chút nghĩ ngợi đã bác bỏ, đây chính là hồ sơ trong hệ thống cảnh sát, anh ấy tốn sức của chín trâu hai hổ mới lấy được đấy.
“Trưởng khoa Lưu, sao ông lại cho rằng ngày sinh tháng đẻ này có vấn đề? Chẳng lẽ là do ngày sinh tháng đẻ không hợp, không phải đại cát đại lợi?” Triệu Phương kỳ quái nói.
“Đây không phải vấn đề về đại cát đại lợi, đây là ngày sinh tháng đẻ của một người chết.”
Cái gì? Hai người lại càng hoàng sợ.
“Tính toán dựa theo ngày sinh tháng đẻ này thì có vẻ người này đã chết từ ba năm trước rồi.” Trưởng khoa Lưu đưa ra kết luận.
“Không có khả năng, hôm nay chúng tôi vừa nhìn thấy anh ta xong, anh ta chẳng những sống rất tốt mà còn trúng giải thưởng một triệu tệ kìa.” Triệu Phương nói.
Thẩm Chi Ngữ nhíu mày, rồi sau đó cầm chỗ tư liệu còn lại lên đọc qua, nhanh chóng tìm được ghi chép ba năm trước của Trần Dương, vì khám xét thuốc phiện mà bị thương nặng suýt chết.
“Trộm thời đổi mệnh, đây là cấm thuật.” Sở trường của trưởng khoa Lưu là xem tướng, ông ấy rõ nhất hậu quả của việc cưỡng ép sửa đổi số mệnh. Hồi sinh người chết, bất kể là người thi thuật hay người nhận đều phạm vào tội lớn.
Sao lại có thể như thế, Thẩm Chi Ngữ vẫn chưa tin, em mèo là mèo mun, diệt trừ tai họa là bản năng của cô. Nếu Trần Dương có vấn đề thì không có chuyện cô không nhìn ra.
Thẩm Chi Ngữ suy nghĩ một lúc, chợt móc là mấy tờ tiền vỗ xuống trước mặt trưởng khoa Lưu: “Trưởng khoa Lưu, có thể ra ngoài làm việc không?”