Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngôi nhà trong ngõ cũ của Trình Bạch với ngôi biệt thự kiểu Tây kia quả thực không phải cùng một “tiểu khu”. Người ta là khu biệt thự, còn cô là khu ngõ cũ. Mấy hôm trước cô chỉ thuận miệng nhắc qua một lần vậy thôi chứ vốn không định khiếu nại hàng xóm, không ngờ Biên Tà còn canh cánh chuyện này hơn cả cô.
Hướng dẫn khiếu nại…
Trình Bạch nhìn màn hình điện thoại một hồi rồi bật cười, vốn định nhắn lại một tiếng cảm ơn nhưng nghĩ rồi lại thôi, cố ý không trả lời, để điện thoại sang một bên.
Thượng Phỉ kể chuyện thầy Triệu: “Chắc cậu vẫn còn nhớ nhỉ? Trước khi chuyển sang làm công tác giảng dạy, thầy Triệu từng làm thẩm phán tòa cấp cao, thăng tiến từng bước một đi lên từ cấp cơ sở. Mười mấy năm trước thầy từng xét xử một vụ án hình sự, nghi phạm bị kết án tù chung thân tội cố ý giết người. Vụ đấy rất nổi, tình tiết rất kinh dị, chắc chắn là cậu vẫn còn ấn tượng. Nhưng gần đây tòa án nhân dân tối cao đã chỉ đạo tòa án nhân dân cấp cao Giang Tô xét lại bản án…”
Thầy Triệu, tên đầy đủ là Triệu Bình Chương.
Trước đây từng làm luật sư, làm thẩm phán, về sau về Học viện luật giảng dạy. Bọn Trình Bạch đều được coi là “học trò” của thầy. Hiện tại thầy Triệu Bình Chương đang làm viện trưởng viện đào tạo sau đại học, là một nhân vật lớn trong giới luật học, có quyền đưa ra kiến nghị lập pháp tại Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, cực kỳ có máu mặt.
Nhưng tác phong của cán bộ lão thành rất khiêm tốn, giản dị.
Đến giờ Trình Bạch vẫn còn nhớ thường ngày thầy Triệu Bình Chương đến trường với quần âu áo phông, đi tới đâu cũng cầm theo một cái cốc giữ nhiệt kiểu ngày xưa, lúc cười đùa là cười đùa hết mình, lúc giảng bài là giảng bài nghiêm túc tuyệt đối. Thầy từng khuyên họ, bất kể sau này ra trường làm luật sư, làm thẩm phán hay làm bất kỳ công việc có liên quan nào khác, phải luôn cực kỳ thận trọng đối với lĩnh vực hình sự.
Bởi vì nó liên quan đến mệnh người.
Sống chết là mệnh người, thời gian cũng là mệnh người.
Làm luật sư biện hộ mà không tận lực, làm thẩm phán mà lơ là sơ suất thì đều không khác gì “hung thủ giết người”.
Cũng vì lời dạy bảo này của thầy mà cô mới nhận làm vụ “công tử nhà giàu sát hại hàng xóm”.
Chỉ có điều kết quả không được như ý muốn mà thôi.
Về phần vụ án rất nổi mà Triệu Bình Chương làm thẩm phán…
Trình Bạch nhớ ra, da đầu rờn rợn, khá là giật mình: “Ý cậu nói là vụ…”
Vụ án ăn thịt người đầu tiên trong nước.
Một nhóm thợ săn lên núi săn trộm bị mắc lại trong núi sâu lại gặp phải sạt lở đất, có hai người bị kẹt trong hang, còn một số người thì may mắn chạy được.
Có người bỏ chạy, có người đi báo cảnh sát.
Phải mất nhiều ngày sau đội cứu hộ mới giải cứu được người trong hang ra, hãi hùng phát hiện trong hang chỉ còn một người sống sót, một người khác đã chết, các bộ phận trên cơ thể không còn lành lặn, tình cảnh trong hang giống như thể địa ngục.
Thời đó, mạng internet vẫn còn chưa phát triển, tin tức lan truyền chủ yếu dựa vào ti-vi và báo chí, nhưng cho dù là vậy, vụ án này lúc đó vẫn rất gây chấn động.
Dân chúng bàn luận sôi nổi.
Giới học thuật còn tranh luận sôi nổi hơn.
Cuối cùng Triệu Bình Chương là chủ tọa phiên tòa xét xử vụ án này, “người sống sót” bị kết án tù chung thân với tội danh cố ý giết người.
Thượng Phỉ không phải người gan dạ gì cho lắm, trước khi vào trường chưa từng nghe nói về vụ án này, sau khi vào học, biết đến thầy Triệu Bình Chương mới được bạn học phổ cập thông tin lý lịch của thầy, nhờ đó mới biết đến vụ án kinh dị này.
Đọc tài liệu về vụ này xong sợ đến mức không dám đi ngủ một mình.
Giờ trở thành thẩm phán rồi cũng khăng khăng không làm tòa hình sự.
Nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên. Thượng Phỉ gọi một chai hoàng tửu, khui nắp chai, tự rót cho mình một ly, nhấp một ngụm rồi mới gật đầu với Trình Bạch: “Chính là vụ đó đấy. Trưa nay ăn cơm với người khác mới nghe nói, mình sợ suýt đánh rơi cả đũa. Nghe nói là đợt trước cảnh sát bắt được một thợ săn trộm, sau khi thẩm vấn thì được biết người này là một trong những người năm đó bỏ chạy nhưng lời khai của người này lại không thống nhất với các thợ săn khác. Vụ án năm đó phát sinh tình tiết mới đáng ngờ. Người nhà nghi phạm kêu oan rùm beng cả lên. Chiều nay Ngụy Liễu Liễu mới gọi bảo mình bên truyền thông đang theo dõi việc xét lại bản án này…”
Mấy năm trước mới có “vụ án Nhiếp Thụ Bân” gây xôn xao dư luận, giờ lại khui ra một bản án cũ từ mười mấy năm trước.
vụ Nhiếp Thụ Bân: án tử hình oan sai mất hàng chục năm trời, nhiều lần xét, hoãn và tái thẩm mới được minh oan năm . Đọc thêm: Strongerle, Baidu, Wikipedia
Trình Bạch nhíu mày.
Thượng Phỉ thở dài, biết là Trình Bạch đi xe nên không rót rượu cho cô: “Cuối tháng sau kỷ niệm thành lập trường, học viện luật tổ chức gặp mặt cựu sinh viên. Mấy năm nay cậu bận suốt không có thời gian về, năm nay có đi với mình không? Mình nghĩ chắc thầy phải chịu nhiều áp lực lắm.”
Trình Bạch im lặng một hồi mới đáp: “Nếu hôm đó không vướng phiên tòa thì mình đi.”
Gần đây đang làm vụ của Chân Phục Quốc, cuối tuần là tổ chức họp trước khi mở phiên tòa rồi, chắc sẽ mở phiên tòa trúng vào tháng Một năm sau.
Nếu không trùng lịch thì chắc là không sao.
“Ôi, mình thấy nếu vụ này là án oan thật thì chắc thầy buồn lắm. Hình như tay phạm nhân đang trong tù kia sức khỏe không được tốt cho lắm.” Thượng Phỉ nói, tách một chiếc càng cua, nghĩ chẳng mấy khi mới gặp được một lần, nói mấy chuyện này thật không hay, “Thôi, không nói chuyện này nữa, chờ kỷ niệm thành lập trường về xem thế nào đã rồi hẵng bàn. Kể vụ của cậu xem, cậu giỏi giấu thật đấy, một vụ to như thế, đùng phát đã thấy cậu nhận rồi. Thế nào? Có chắc ăn không? Chắc mấy phần?”
Trình Bạch cười, không giấu gì: “Theo số chứng cứ hiện thời đang có trong tay thì cao lắm là ba phần.”
“Hiện thời?”
Thượng Phỉ để ý tới từ chỉ thời gian liền hiểu ngay ra vẫn còn chứng cứ quan trọng chưa tới tay.
“Dù sao mình cũng không lo lắng cho cậu. Cậu vừa đăng Weibo một cái, trên mạng đã nói ầm ĩ đủ kiểu. Cậu thật là, làm đại sự mà chẳng thấy báo cho bạn bè lấy một tiếng. Không phải nghe người ta nói Phương Bất Nhượng theo dõi weibo của cậu thì mình vẫn chẳng hay biết gì!”
Vụ Weibo lần trước có thu hút sự chú ý một chút, chuyện này không ngoài dự liệu của Trình Bạch.
Nhưng Thượng Phỉ vừa bảo là Phương Bất Nhượng theo dõi cô sao?
Cô ngạc nhiên hỏi lại: “Lúc nào thế?”
Thượng Phỉ thực sự chẳng còn sức mà trợn mắt nhìn trời nữa rồi, không nhịn được phải càm ràm mấy câu: “Chắc từ đợt Weibo của cậu nổi lên sau vụ trước chê sau húp á, nhóm nào mà có cậu ở trỏng là không còn ai dám bàn tán gì về cậu hết nữa rồi. Cái acc Weibo đó của Phương Bất Nhượng im lìm quanh năm nhưng mà hầu như người trong giới biết thì đều theo dõi hết. Ảnh chụp màn hình anh ta theo dõi cậu đã lan truyền đi khắp các mặt trận rồi mà cậu còn không biết!”
Trình Bạch thực sự không biết Weibo Phương Bất Nhượng tên là gì, hơn nữa Weibo của cô cũng không phải cô tự lập, hồi chiều còn là lần đầu tiên cô đăng nhập vào kể từ lúc lập nó đến giờ, vào đăng một bài rồi đi ra, sao mà biết được có những ai theo dõi mình?
Nghe Thượng Phỉ nói vậy, cô mới lấy điện thoại ra xem.
Vừa vào Weibo liền giật nảy mình với hơn một nghìn thông báo.
Bên dưới bài Weibo cô đăng hồi chiều, có đủ các thể loại thắc mắc chẳng khác gì hang ổ của thần tiên yêu ma.
Một vài bình luận được nhiều like rất mang tính đại biểu.
Áo bông nhỏ của Biên thần: “Chị bé ơi chị bé, rốt cuộc quan hệ giữa chị bé với Biên thần là gì thế?
Nam thần Ngô Lự của tôi: Ai thấy Biên cẩu bấm like nên qua đây xem giơ tay!
Người qua đường chính nghĩa: Chuyên thưa kiện cho cặn bã còn dám đăng Weibo [buồn nôn] [buồn nôn] [buồn nôn]
Seeder : Tất cả đều là vụ kiện trả lại cổ vật hả?
Thiếu niên nhanh trí: Ấy khoan! Không phải gần đây chủ nhà mới nhận vụ kiện trả lại cổ vật với Anh hả?!
Biên Tà lão cẩu chịu chết đi: Vốn là vì Biên thần nên mới theo dõi, còn cá cược xem vị đại luật sư này bao giờ mới đăng bài, nhưng xem xong mấy tấm hình này mình lại thấy hơi rưng rưng muốn khóc…
Tiêu mày rồi: Cổ vật không đòi lại được, tỉ lệ thua kiện còn cao như thế, bọn luật sư ăn hại!
Van nài Ngô Lự sống lại: Acc “Tiêu mày rồi” bị ngu à, để phổ cập thường thức cho mà biết nhé, nước mình đi kiện trả lại cổ vật rất là khó luôn, mỗi nước lại có một luật lệ riêng! Hầu hết là do vấn đề lịch sử để lại, dám kiện đã là giỏi rồi, con nít ranh không biết gì thì về nhà mà bú tí đi được không? Đừng có mà chường mặt ra đây cho đâm xấu hổ ra!
Cắp cặp đi đánh bom trường: Chỉ mình tui tò mò chủ nhà nghĩ gì về vụ kiện lần này thôi à…
…
Trình Bạch xem lướt qua một chút rồi mở giao diện tìm kiếm, đang định kiểm tra danh sách người theo dõi hoặc là dùng công cụ tìm kiếm, không ngờ Weibo lại chủ động gợi ý từ khóa tìm kiếm cho cô tình cờ chính là ba chữ “Phương Bất Nhượng”.
Cô tiện tay bấm xem.
Weibo hơn mười nghìn người theo dõi, theo dõi vài nghìn người.
Cực kỳ cợt nhả là ở mục trạng thái tình cảm trong ô thông tin cơ bản lại ghi là: Góa.
Lúc nhìn thấy chữ này, nghĩ đến những cô bạn gái cặp với Phương Bất Nhượng người đến người đi như trẩy hội, Trình Bạch nhếch mép.
Kéo xuống dưới xem.
Ở chỗ ô theo dõi có một dấu tích nhỏ, cô chẳng qua chỉ tình cờ chạm vào một cái, trạng thái liền đã đổi ngay thành “đang theo dõi lẫn nhau”.
Hả?
Cùng lúc này, Biên Tà đang ngồi trong phòng khách, ti-vi vẫn đang chiếu bộ phim “Kẻ ám sát” với cái kịch bản “phi lưu trực há tam thiên xích”, trên bàn bày nồi lẩu Haidilao giao tận nhà.
Phi lưu trực há tam thiên xích: câu thơ trong bài “Vọng Lư sơn bộc bố” của Lý Bạch nghĩa là “Bay chảy thẳng xuống từ ba nghìn thước”, Nam Trân dịch thơ là “Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước”. Ở trong câu này, có lẽ ý Biên Tà muốn chê kịch bản thiếu logic liền mạch hoặc là chỗ viết hay chỗ viết dở tệ.
Nhưng anh chẳng muốn xem ti-vi cũng chẳng muốn ăn lẩu.
Ngả người dựa lưng vào sô pha, chốc chốc lại kiểm tra điện thoại.
Màn hình đang mở giao diện nhắn tin của Wechat.
Gửi tin nhắn cho Trình Bạch hồi lâu không thấy nhắn lại tiếng nào làm người ta bực cả mình.
Chưa thấy tin nhắn?
Không có thời gian xem?
Hay là xem rồi nhưng không thèm nhắn lại với anh?
Ừm, khả năng cao chắc là đang ăn cơm với bạn nên chưa thấy tin nhắn.
Biên Tà cảm thấy ghen tị một cách khó hiểu, chọc chọc miếng tôm trong bát đã nguội ngắt, thầm lẩm nhẩm chê bai thói quen “bà già” thích mang chén giữ ấm ngâm cẩu kỷ lại không dùng Weibo mười nghìn lần, cực kỳ chê trách cái tật chậm trả lời tin nhắn Wechat một ngàn lời, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được tự tìm cho cô một lý do để an ủi bản thân.
Không trả lời tin nhắn Wechat cũng đâu có sao.
Dù sao thì Weibo của cô cũng chỉ theo dõi mỗi mình anh.
Nghĩ vậy, trong lòng bỗng thấy đắc ý lạ lùng, cực kỳ muốn chụp màn hình lại để khoe.
Anh liền tắt ngóm cái giao diện Wechat đáng ghét đi, mở Weibo lên lượn một vòng, không có gì bất ngờ, vẫn nhìn thấy trạng thái “đang theo dõi lẫn nhau” và con số lẻ loi trong mục số người theo dõi của Trình Bạch, thế là liền thấy như mình được vỗ về.
Kéo xuống dưới đọc bình luận trên Weibo của cô.
Gió tanh mưa máu không ngoài dự kiến.
Có mấy bình luận làm Biên Tà rất muốn cãi lại tay đôi, chửi cho một câu “biết cóc gì mà nói” nhưng bụng bảo dạ mình đang đăng nhập nick chính, mắng chửi người như thế ảnh hưởng tới hình tượng, log out ra đã rồi đi vác clone đi chiến cho tiện.
Anh bấm quay lại, định thoát ra ngoài.
Nhưng nào có ngờ, quay lại trang của Trình Bạch xong vô thức liếc một cái thì phát hiện ra con số “” lẻ loi đã biến thành “”!
????
Cái quần gì đây?
Sao bỗng dưng lại thêm một nữa?!
Biên Tà choáng váng một hồi, mở danh sách người Trình Bạch theo dõi ra kiểm tra: Bên trên tên của anh đột ngột có thêm một cái tên “Phương Bất Nhượng”!
Giây phút đó, anh như muốn nổi khùng cả người lên được.
Trình Bạch đáng ghét!
Thế này rõ là đang xem điện thoại rồi còn gì!
Thế mà cô ấy không trả lời tin nhắn của anh thì thôi lại còn dùng Weibo anh tự tay lập cho cô để theo dõi tên đàn ông vớ vẩn khác!!!
Thật quá đáng ghét!
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay chỉ thêm được chữ, chữ còn thiếu mai kia bù sau nhé.
Đang hơi bận một chút…