BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Mùa đông rét lạnh, tịch liêu, cả thành phố A chìm trong màn sương giá hoang vắng. Một vùng mênh mông khó tìm được tung tích con người, đặc biệt lúc đổ tuyết lại càng hiếm thấy dấu vết của vật sống. Trong đó, có một nơi vẫn giữ được chút ấm áp khiến người ta có thể thở dốc giữa trời đông tuyết phủ, đó chính là khách sạn Chấn Hoa ở gần khu công nghiệp và khu du lịch của thành phố A.
Khách sạn rất lớn, ước chừng bảy tầng, có hồ bơi trong nhà lẫn ngoài trời. Chỉ tiếc khách sạn trước kia hào nhoáng, sang trọng là thế nhưng sau khi kinh qua mấy tháng liền bão táp mưa sa chim tàn phá cũng biến thành đống phế tích đầy bụi đất. May mà bề ngoài dơ cũ không ảnh hưởng đến bên trong. Gian phòng được mấy con người ở nhờ bày biện vừa ấm áp vừa thoải mái.
Chỉ là hôm nay, những con người sinh sống tại đây dường như đang băn khoăn vì chuyện phiền lòng gì đó.
Trong phòng khách, Bạch Thiến, Ngụy Vân Lang, Mễ Nhạc Nhạc đang ghé vào cửa phòng ngủ phụ, cau mày dỏng tai lắng nghe. Nhưng mà hiệu quả cách âm của cánh cửa này thật tốt quá, khiến cho bọn họ căn bản không nghe được người bên trong đang nói gì.
“Mới rồi em thật sự nghe thấy giọng của chị.” Mễ Nhạc Nhạc nói, “Ba ngày rồi vẫn không chút động tĩnh. Chắc chị cũng phải tỉnh lại rồi chữ.”
“Đương nhiên chị cũng hy vọng thế.” Bạch Thiến xoa xoa đầu Mễ Nhạc Nhạc, cau mày nói, “Sợ là sợ Tang Lộ không chịu thả tụi mình vào.”
Chuyện này phải bắt đầu nói từ ba hôm trước. Ba hôm trước, ba người Bạch Thiến phát hiện Hạ Vị Sương, người vẫn luôn có ý chí vững vàng, hiếm khi ngủ nướng thế mà lại ngủ đến trưa vẫn chưa rời giường. Bất luận là vì thời gian biểu của Hạ Vị Sương khác thường hay chỉ đơn giản là sợ cô nàng đói quá hại dạ dày, Bạch Thiến vẫn đến gõ cửa phòng, định giục một chút. Nào ngờ gõ mấy lần, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Bạch Thiến lại lớn giọng kêu mấy tiếng, vẫn không ai đáp lại.
Này thì khác thường đến mức không thể nào khác thường hơn nữa rồi. Tang Lộ không có động tĩnh là hết sức bình thường, nhưng Hạ Vị Sương sẽ không như thế. Vậy nên nhất định là đã có chuyện gì đó!
Vì thế, Bạch Thiến bất chấp, vặn mở cửa toan xông vào. May mắn là Hạ Vị Sương rất tin tưởng mọi người, không khóa trái cửa phòng ngủ phụ, thế nên Bạch Thiến chỉ vặn nhẹ là ra. Còn xui xẻo chính là Bạch Thiến mở cửa đầu tiên cũng đối mặt với cảnh tượng khiếp đảm nhất, để lại cho cô bóng ma tâm lý tương đối lớn.
Trong phòng ngủ, thân thể Tang Lộ đã hoàn toàn biến hình. Mấy cái xúc tu thô to đâm thủng lớp quần áo mặc trên người, kéo dài đến các góc, bao phủ toàn bộ căn phòng. Mà ở vị trí trung tâm, Hạ Vị Sương đang cuộn người ngủ say, được Tang Lộ vây quanh bảo vệ, đảm bảo nơi ấy là chỗ an toàn nhất.
Dù đã sớm chứng kiến sự quái dị của Tang Lộ, Bạch Thiến vẫn có chút… không, cái này phải là khá khó chấp nhận. Thấy lần nào là không nhịn được mà nổi da gà lần đấy. Vẫn là hoàn toàn biến thành hình người mới thuận mắt nhất.
Không biết vì sao quái vật vẫn hay ngủ mê mệt trong mùa đông lại đột nhiên thức tỉnh, đồng thời bao chặt Hạ Vị Sương với thái độ bảo hộ. Chỉ riêng việc thấy bộ dáng Hạ Vị Sương nhắm mắt ngủ say thôi cũng đã khiến Bạch Thiến lo lắng vô cùng.
Ngay sau đó, Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc cũng thấy được cảnh tượng trong phòng. Ngụy Vân Lang vội che mắt Mễ Nhạc Nhạc theo phản xạ. Mễ Nhạc Nhạc né tránh cậu ta, nói: “Chính sự quan trọng!”
Ngụy Vân Lang nghẹn lời, đành phải nói: “Chị Thiến, chị lùi lại một chút. Em phản ứng nhanh, để em.”
Cho dù đã tiến hành huấn luyện một thời gian nhưng Ngụy Vân Lang có sẵn nền tảng vẫn là người có phản ứng chiến đấu nhanh nhất trong bọn. Cậu ta nói: “Tang Lộ trông không thích hợp lắm, e là có nguy hiểm. Để em thử xem.”
Bạch Thiến lập tức tránh ra để Ngụy Vân Lang đứng ở cửa. Sự quái dị của Tang Lộ đã rõ mồn một. Mà điều khiến người ta sợ hãi chính là ánh mắt lạnh lẽo của cô. Trong đó hoàn toàn không có một chút độ ấm nào, nhìn mọi người hệt như đang nhìn xác sống.
Trên thực tế, Tang Lộ lúc bình thường không hoàn toàn lạnh nhạt đến vậy. Dưới sự tác động của Hạ Vị Sương, trong mắt cô thường xuất hiện một chút dao động cảm xúc, tỷ như ghen tuông, tỷ như chán ghét, hoặc tỷ như lén nhìn chằm chằm vào mọi người với vẻ âm trầm mang theo chút tính toán,… Những lúc ấy, mọi người sẽ rất thức thời, trực tiếp té khỏi tầm mắt của cô và Hạ Vị Sương là được.
Suy cho cùng thì cảm xúc của Tang Lộ cũng chỉ liên quan đến Hạ Vị Sương.
Mà như hiện tại thì tuyệt đối không thể xem là bình thường.
Ngụy Vân Lang đứng ngay cửa gọi một tiếng Tang Lộ, lại gọi thêm tiếng Hạ Vị Sương. Cả hai vị đều không phản ứng. Vì thế, cậu ta bắt đầu tiến hành bước tiếp theo – bước vào phòng ngủ.
Nào ngờ mới chỉ đặt một chân vào trong thôi mà một cái xúc tu đã xé gió quật thẳng về phía cậu ta không chút nể tình. May mà Ngụy Vân Lang cảnh giác cao độ, vừa phát hiện không ổn là lùi về sau ngay, bằng không đã bị cắt thành hai khúc.
Mà cậu ta rời khỏi phòng ngủ phụ thì cái xúc tu kia cũng không tấn công thêm lần nữa, hoàn toàn không có phản ứng gì với những người bên ngoài.
Ngụy Vân Lang kinh hãi nói: “Em đã nói bà chị này không phải buồn ngủ gần chết sao, thế nào mà lại còn mở mắt. Em thấy chị ấy còn chưa tỉnh táo đâu, chỉ thiết lập cho bản thân cái chương trình, kích phát là tự hành động thôi.”
Tang Lộ vẫn còn nửa tỉnh nửa mê. Sở dĩ ánh mắt lạnh lẽo như thế là bởi vì hiện tại cô chỉ hành động theo tiềm thức. Bất luận thứ gì bên ngoài tiến vào phòng đều sẽ kích phát ý muốn tấn công của cô. Nhưng chỉ cần đừng bước vào thì sẽ không sao cả.
Tình huống như thế, ai cũng đành chịu thua. Mễ Nhạc Nhạc thử dùng dị năng của cái hoa trắng trấn an Tang Lộ cũng thất bại. Ba người đành phải đóng cửa, lặng lẽ chờ Hạ Vị Sương tỉnh lại.
Lần trước Hạ Vị Sương ngủ trong bụng Tang Lộ lâu như thế mà vẫn tỉnh được, lần này chắc chắn cũng sẽ không sao. Chẳng rõ vì lí do gì mà cả bọn cứ ôm niềm tin ấy, như thể cái gì Hạ Vị Sương cũng làm được, chỉ cần có cô là không phải lo lắng.
Quả nhiên, hôm nay, ba người đã nghe được trong phòng ngủ phụ có động tĩnh mà bấy lâu nay không nghe thấy. Khi Hạ Vị Sương ngủ, Tang Lộ cũng không một tiếng động. Vậy nếu có động tĩnh thì chắc chắn là Hạ Vị Sương đã tỉnh lại.
“Đừng do dự, để em mở cửa. Chỉ cần chị Hạ Vị Sương tỉnh thì không phải sợ Tang Lộ nữa. Chị ấy sẽ quản bà kia.” Ngụy Vân Lang nắm tay nắm cửa, nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn đếm ba số, rồi ‘soạt’ đẩy cửa ra.
Trong phòng, cô gái tóc đen mảnh khảnh, cô tịch ngồi bên mép giường, nghe tiếng bèn trông ra cửa. Dường như cô có vẻ nghi hoặc: “Cửa mở? Là chị Thiến sao? Đúng lúc quá, em cũng vừa định bảo Tang Lộ đi gọi mọi người đến.”
Chị Thiến đứng ngay cửa, nhìn cảnh tượng trong phòng, nhất thời không thốt nên lời.
Tuy Tiểu Sương tỉnh rồi nhưng vì sao Tang Lộ vẫn quái dị thế kia? Cơ mà thế đã đỡ hơn trước đó nhiều lắm rồi. Dù vẫn còn xúc tu kéo dài ra từ những cái lỗ trên quần áo bị chính quái vật làm rách nhưng tổng thể thì vẫn nhìn ra được hình người.
Hơn nữa, Tang Lộ hôm nay thế mà lại thật sự tỉnh táo, có thể giao tiếp, cũng rất lạ.
“Chị đây, Tiểu Sương.” Bạch Thiến đẩy đẩy Ngụy Vân Lang, cất giọng nói, “Tụi chị vào được không?”
Hạ Vị Sương bật cười nói: “Đương nhiên là được. Có phải lúc em bất tỉnh thì Tang Lộ lại hù dọa mọi người không? Với cả em ngủ bao lâu rồi?”
“Ba ngày.” Bạch Thiến không nhịn được cười. Cô không giải thích gì với Hạ Vị Sương, cứ cảm thấy Hạ Vị Sương có thể đoán được tất cả. Cũng không rõ là do dị năng hay vì chính bản thân em đã thông minh thế rồi.
Cả bọn tiến vào phòng ngủ phụ. Thấy Tang Lộ tựa vào người Hạ Vị Sương, xúc tu còn quấn lấy đối phương, ánh mắt buồn ngủ mang theo cảnh giác, song không hề tấn công ai thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Chị, sao tự dưng chị ngủ lâu thế? Em lo cho chị quá!” Nhóc nịnh nọt số một vội ngồi xuống mép giường, bày tỏ lòng trung thành với chị Sương Sương. Nếu không phải Tang Lộ vẫn còn quấn quanh chị thì giờ em đã nhào vào lòng chị rồi.
“Miao~” Cục Than cũng theo vào. Nó đi bên chân Bạch Thiến mà dụi, bảo vệ sự an toàn cho chủ nhân mọi lúc.
“Meo!” Tiếng này là Xíu Xiu kêu.
Mễ Nhạc Nhạc bế Xíu Xiu lên, nói: “Em có mang Xíu Xiu đến nữa.”
Cô nhóc thả tay, chú mèo vàng lập tức tiến lên dụi vào chân Hạ Vị Sương. Nhóc con này sợ Tang Lộ gần chết, thế mà lại thân thiết với Hạ Vị Sương lạ thường. Hẳn là trực giác mách bảo nó rằng đi theo Hạ Vị Sương thì có thể giữ mạng.
Chỉ trong chốc lát, căn phòng ngủ phụ nho nhỏ đã chen chúc đầy mèo và người, đuổi hết sự trống vắng trong phòng đi, thay vào đó là náo nhiệt và ấm áp.
Tang Lộ bĩu môi, vùi mặt vào cổ Hạ Vị Sương. Xúc tu quấn chặt lấy người, lặng lẽ công khai chủ quyền.
“Chị, giờ chị thấy sao rồi?”
Hạ Vị Sương đáp: “Vẫn ổn. Có hơi mệt. Trước đó tiêu hao quá nhiều lực tinh thần.”
“Tiểu Sương, em tự dưng bất tỉnh là do dùng dị năng à?”
Hạ Vị Sương nghe tiếng “nhìn” sang, cười ngượng ngùng, nói: “Vâng. Em có hơi nóng lòng cầu thành nên liều lĩnh. Cảm giác dị năng phản phệ thật sự không dễ chịu. Giờ em còn khó chịu, đầu co giật từng cơn, không thể động não cũng không thể suy nghĩ tập trung. Cơ mà em thấy được thứ rất hữu dụng. Chờ em nghỉ ngơi một chút là sẽ nhớ lại được. Đúng rồi, chị Thiến, tinh thạch của em dùng hết rồi, chị cho em một viên đi, em muốn bổ sung tinh lực.”
Bạch Thiến vội gật đầu: “Em yên tâm. Chốc nữa chị mang đến cho em ngay. Em ngủ suốt mấy hôm, giờ chắc đói lắm rồi. Ăn trước ít đồ lót bụng đi. Dạ dày vốn đã không được tốt rồi, đừng để cồn cào nữa.”
Ngụy Vân Lang sờ cằm, nhìn Hạ Vị Sương với vẻ suy tư.
“Ờ thì, Hạ Vị Sương… sao em thấy chị quái quái nhỉ?”
Ngụy Vân Lang vừa lên tiếng, Hạ Vị Sương cũng tìm được hướng cậu ta đang đứng, bèn xoay đầu sang, nhìn cậu ta bằng đôi mắt vô thần, tự dưng muốn đùa dai: “Chị quái quái chỗ nào?”
Ngụy Vân Lang: “Chỗ nào cũng quái hết có được không? Chị…”
Thật ra cậu ta muốn hỏi chị có vấn đề gì với đôi mắt đúng không, sao cứ cảm thấy là lạ, nhưng Bạch Thiến lại đẩy cậu ta một chút, nói: “Chị cái gì mà chị. Đừng đoán mò nữa. Sương Sương có chuyện gì sẽ tự nói. Mau đem cơm hâm trên bếp lò đến đây.”
Bạch Thiến lườm Ngụy Vân Lang một cái, ám chỉ cậu ta đừng nói mấy chuyện không nên, tránh việc khiến người ta thương tâm. Mắt của Hạ Vị Sương gặp vấn đề, chuyện này chỉ nói mấy câu đã nhìn ra rồi.
Ngụy Vân Lang nhún nhún vai, cười gượng một tiếng rồi quay đầu định đi lấy cơm. Hạ Vị Sương gọi cậu ta lại. Tuy không thấy được ánh mắt Bạch Thiến nhưng nghĩ thôi cũng biết. Cô khẽ mỉm cười, nói: “Không có gì không nói được. Vốn em đã định nói cho mọi người rồi. Dị năng phản phệ không chỉ khiến em bất tỉnh ba ngày mà còn làm em bị mù nữa.”
Hạ Vị Sương nói ra nhẹ nhàng như thế. Cả bọn trố mắt nhìn nhau, thấy Hạ Vị Sương mỉm cười, không biết có cần an ủi hay không. Bọn họ thấy đau lòng cho Hạ Vị Sương, lại cảm thấy an ủi thì không được thích hợp lắm.
Hạ Vị Sương nói tiếp: “Tang Lộ cũng vì cảm nhận được em gặp nguy hiểm nên mới biến hình như thế. Chẳng qua mối nguy hiểm này là đến từ chính em, chị ấy cũng không có cách nào.”
Cô thở dài một tiếng rồi tiếp lời: “Mọi người đừng nghĩ nhiều quá. Em có thể tiếp nhận sự thật này. Nếu không thể hồi phục, em cũng sẽ cố gắng quen với cuộc sống của người khiếm thị. Em không đến mức tự suy sụp đâu. Chỉ cần có cách, em chắc chắn sẽ muốn thử phục hồi thị giác. Vậy nên Nhạc Nhạc, nước mắt để dành của em còn không? Chị muốn thử một chút.”
Mễ Nhạc Nhạc túm tay Hạ Vị Sương nhảy vọt lên, hết sức vội vàng: “Còn để dành cái gì nữa. Giờ em khóc cho chị luôn!”
_____________