BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
“Hai người có phải cô Hạ và cô Bạch ở khách sạn Chấn Hoa không?”
Lời này vừa được nói ra, cả Hạ Vị Sương lẫn Bạch Thiến đều không nhịn được mà đồng loạt sửng sốt.
Người này là…
Hạ Vị Sương nhẹ tay kéo khẩu trang xuống, lộ ra nửa khuôn mặt, rồi lại kéo trở lên: “Giờ tôi tên Lục Sảng.”
Bạch Thiến cũng tiếp lời: “Tôi là Bạch Xuyến.” Bạch Thiến sợ người khác gọi tên giả mình lại không phản ứng, lộ tẩy nên dứt khoát chỉ đổi sang một chữ đồng âm. Dù sao phía Cố Mẫn Chi cũng không biết cô tên gì.
Tên giả của Mễ Nhạc Nhạc là Bạch Nhạc Nhạc, của Ngụy Vân Lang là Vân Vệ, đều không khó nhớ.
Người bán hàng rong thoạt tiên là kinh ngạc, nhưng rồi lại nhanh chóng bày ra vẻ mặt “tôi hiểu, tôi hiểu”. Anh ta kích động vẫy tay, gọi Hạ Vị Sương và Bạch Thiến trở lại cuối hẻm để nói chuyện, ở đó vắng người.
“Không ngờ lại gặp được mọi người ở căn cứ.” Người bán hàng chủ động kéo khẩu trang xuống, để lộ mặt. Anh ta rất kích động, “Cô Bạch, cô Hạ, vừa rồi không nhận ra hai người, nghe đến Cục Than mới sực nhận ra. Thật ngại quá! Hai người còn nhớ tôi không? Tôi tên Dư Tài Hương. Vị này chắc là cô Tang đúng không? Lúc trước là cô Tang cứu tôi với mấy anh em về.”
Tang Lộ chỉ bắt người về chứ không hề bận tâm, hơn nữa còn cho người ta cảm giác rất nguy hiểm. Cuối cùng, mấy người được cứu lại không mấy gì dám đến gần Tang Lộ, lại thân thiết với những người khác hơn.
Còn trước kia cô Bạch và cô Hạ tên gì, thật ra bọn họ cũng không biết. Hạ Vị Sương chỉ nói họ, không nói tên, nhưng mà mấy chuyện này đều không quan trọng.
Trên thực tế, không giống Dư Tài Hương khắc sâu ấn tượng, lòng đầy cảm kích, Hạ Vị Sương và Bạch Thiến thật ra không nhớ hết tên của bọn họ. Dù sao thì cũng quá đông, lại chẳng nói chuyện được mấy câu, thật sự không thể xem là quen thuộc.
Nhưng gương mặt này thì đúng là có ấn tượng. Bạch Thiến bèn chủ động đáp một câu vẫn nhớ, đồng thời cũng là đánh tiếng cho Hạ Vị Sương.
“Lão Dư, mọi người ở đây sống có tốt không?” Không ngờ lại khéo như thế, gặp được người mình từng giúp đỡ. Bạch Thiến cảm thán trong lòng, bất giác thấy thêm phần thân thiết, không nhịn được mà quan tâm một câu.
Lão Dư đáp: “Cũng khá tốt. Còn phải cảm ơn cô Hạ lúc trước đã cho bản đồ. Nếu không phải nhờ cô nhắc nhở chúng tôi đi đường vòng thì mấy người bọn tôi chưa chắc đã lành lặn đến được căn cứ. Mấy anh em tôi tương đối may mắn, đều bình an. Đến đây, mọi người bện với nhau thành một sợi thừng mà sống chung, không ai dám bắt nạt bọn tôi. Đều sống khá tốt.”
“Thật, còn mua bán cả đạn luôn mà.” Hạ Vị Sương cười cười, không nhịn được mở miệng trêu một câu.
Lão Dư đỏ mặt, nói: “Thật ra đó cũng là công lao của mọi người. Sau khi đến đây, bọn tôi phát hiện còn có những người khác từng được cô Hạ giúp đỡ. Dần dà, mọi người mới móc nối lại. Giúp đỡ nhau, giúp đỡ nhau thôi mà.”
Hạ Vị Sương nhướng mày, không ngờ những người mình từng cứu còn có thân phận không đơn giản như thế.
Nói đến đây, lão Dư lại nhìn lên đôi mắt Hạ Vị Sương, thoáng ngập ngừng hỏi: “Cô Hạ, có phải mắt cô bị bệnh hay không?”
Trông sao cứ quái quái, giống như không thể điều chỉnh tiêu cự.
Hạ Vị Sương cũng không kiêng dè. Cô đưa tay sờ lên mí mắt, rồi nhẹ nhàng đáp: “Phải, gặp chút chuyện ngoài ý muốn. Bây giờ tôi không nhìn thấy.”
Lão Dư bi thống nói: “Tại sao lại như vậy?! Cô Hạ, mấy người các cô đều rất tốt. Thói đời này, sao không thể nhẹ nhàng với người tốt một chút chứ?!”
Không ngờ người mù là Hạ Vị Sương đây còn phải an ủi ngược lại người khác. Cô không nhịn được mà bật cười, nói: “Không sao, tôi cũng quen rồi. À phải, đừng luôn miệng cô Hạ, cô Bạch nữa. Giờ tôi tên Lục Sảng, sau này cứ gọi thẳng tên là được, không thì gây chú ý quá.”
Chuyện làm ăn của lão Dư là lén lút, đương nhiên biết tính toán khá nhiều. Anh ta phỏng đoán mấy người Hạ Vị Sương đến căn cứ hẳn là có tình huống gì đặc biệt, bèn nói: “Hiểu, hiểu. Lục Sảng. Vị này vẫn là Bạch Thiến, vậy bây giờ cô Tang tên là?”
Vì đồng âm nên đọc thì vẫn Bạch Thiến, chỉ có viết là khác chữ thôi.
“Lục Lộ.”
“Cô Lục Lộ. Được rồi. Tôi nhớ hết rồi.” Hàn huyên đủ, lão Dư lại nhiệt tình hỏi, “Mọi người đến căn cứ như thế có gì bất tiện không? Vừa rồi là muốn mua đạn à? Đúng lúc chỗ tôi có mớ hàng, có thể đưa cho mọi người.”
“Không cần đâu. Đạn không phải mục tiêu của chúng tôi.” Hạ Vị Sương nói, “Bọn tôi đến căn cứ đúng là có ít việc, tạm thời chưa thể cho anh biết.”
Lão Dư vỗ vỗ ngực, nói: “Không sao, không nói cũng không sao. Có gì cần hỗ trợ thì cứ nói thẳng cho lão Dư tôi. Rất nhiều anh chị em chúng tôi đều cảm niệm mọi người, ai cũng nghĩ có cơ hội nhất định phải báo đáp! Tuyệt đối, tuyệt đối đừng khách khí với chúng tôi, bằng không chúng tôi sẽ thấy không yên lòng.”
Nếu phải nói thì Hạ Vị Sương đúng là có chuyện muốn nhờ anh ta hỗ trợ. Cô bèn không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề: “Đúng là có hai chuyện muốn nhờ anh. Vừa rồi chị Thiến đến đây hỏi mua đạn, thật ra là muốn hỏi anh cái khác.”
Bạch Thiến cười cười, nói: “Lão Dư cẩn thận quá, suýt chút nữa tôi đã đi tìm người khác rồi.”
Lão Dư cười ha hả mấy tiếng, vội nói: “Đó là tại vừa rồi tôi không nhận ra mọi người. Mọi người muốn hỏi gì? Cứ việc hỏi. Nếu biết thì tôi chắc chắn sẽ nói.”
Bạch Thiến hỏi: “Nếu anh đã mua bán đạn thì chắc là biết Thượng tá Dương Lộ Văn thống lĩnh quân đội trong căn cứ. Tôi muốn nghe xem ông ta ngụ ở đâu?”
Lão Dư ‘ai da’ một tiếng, đáp: “Bình thường ông ta đều ở tại toà nhà cho gia quyến nằm sau quân doanh trung tâm thôi. Chúng ta không vào được.”
Căn cứ không lớn, chỉ có đúng một quân doanh trung tâm cùng mấy nơi đóng quân dựa vào tường thành hai bên.
“Bình thường ông ta không ra ngoài à?”
“Cái này… cho dù có ra ngoài thì bên cạnh cũng sẽ có rất nhiều người.” Lão Dư nói, “Nếu lặng lẽ một chút thì chắc sẽ âm thầm đi. Chuyện đó thì tôi không biết được rồi.”
Lữ Viện Viện đã từng chỉ cho các cô hướng của quân doanh trung tâm, nhưng cô ta cũng chưa vào bao giờ, không rành bên trong. Nghe nói trong quân đội có một số dị nhân đã là quân nhân ngay từ đầu, chỉ nghe Thượng tá Dương Lộ Văn chỉ huy, không trực thuộc Bộ Quản lý Dị nhân.
Bạch Thiến có hơi thất vọng. Bởi vì nếu chỉ muốn biết Dương Lộ Văn ở đâu thì đi hỏi Lữ Viện Viện hoặc là Trịnh Phách Tường cũng được. Nhưng Lữ Viện Viện là dị nhân thuộc danh nghĩa của Chính phủ, đến gần quân doanh thì quá gây chú ý. Lần này ra ngoài cốt là muốn tìm người đưa tin giùm, nhưng lão Dư lại nói anh ta dù có cách cũng không vào được.
Thấy Bạch Thiến thất vọng, lão Dư ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Mọi người muốn tìm Thượng tá Dương à? Có gấp hay không? Nếu không gấp thì năm ngày sau Tiểu Thiền sẽ đến, cô ấy có thể ra vào quân doanh! Lại nói, hình như Tiểu Thiền còn có tí liên quan đến Thượng tá Dương.”
Tiểu Thiền lại là ai nữa? Số người lúc trước cứu về khách sạn Chấn Hoa thật sự quá nhiều, Bạch Thiến không nhớ hết họ tên của tất cả.
Hạ Vị Sương lắc đầu nói: “Năm ngày trễ quá.”
Không chắc người nọ sẽ chết lúc nào, thế nên tin tức này phải đưa đến chỗ Thượng tá Dương càng sớm càng tốt.
“Thế này vậy, chúng ta vừa đi về vừa nói chuyện.” Lão Dư bắt đầu dọn sạp, không bán buôn nữa. Anh ta nói, “Có lẽ các anh em khác sẽ có cách. Cũng vừa lúc nên để bọn họ gặp mọi người, đỡ cho sau này đột nhiên chạm mặt lại gọi sai tên.”
Anh ta mừng ra mặt, muốn dẫn người về làm khách. Hạ Vị Sương cũng không từ chối, bởi vì còn có một chuyện nữa muốn nhờ anh ta giúp đỡ. Có câu “giúp người thì giúp cho trót”, lão Dư nhiệt tình như thế, không tìm lão Dư chẳng phải phụ tấm lòng của người ta hay sao?
Thật ra chuyện thứ hai này cũng không có gì đặc biệt, nên cứ nói thẳng với lão Dư trên đường đi, hơn nữa chuyện này là vì Thành Mẫn.
Thành Mẫn nói anh ta bị Tang Lộ trói mang ra, không đem theo gì cả. Anh ta muốn nghiên cứu tính an toàn của mấy cái cây kia trước, không mong Hạ Vị Sương sẽ tìm được dụng cụ cao cấp gì, chỉ nhờ cô mang về giùm mấy con thú nhỏ, lại tìm thêm cái kính lúp, ít giấy bút, đất trồng, hộp các thứ.
Thú thì cần phải là động vật có vú, chủng loại càng phong phú càng tốt. Đương nhiên còn cả chuột bạch mà nhân viên phòng thí nghiệm thích nhất, nếu có được thì hay quá.
Mấy thứ này cũng không khó tìm, chỉ là quá vụn vặt. Vừa hay sạp hàng lão Dư bày bán rất tạp, nói không chừng chỗ anh ta sẽ có.
Đừng nói, lão Dư thế mà lại có thật. Không chỉ những món đồ lẻ tẻ mà còn có cả đám thú Thành Mẫn yêu cầu.
“Nếu muốn động vật thì phải nhanh tay.” Lão Dư nhún vai nói, “Chuột không có, cơ mà mấy hôm trước bọn tôi đào đất, đào ra hai con rắn, còn có mấy con cún, đang định bán đây. Cũng không biết đã bán chưa.”
Hiện giờ lương thực thiếu thốn, thịt lại càng thiếu thốn. Mọi người mua chó căn bản đều là để ăn. Ở thời thiếu ăn thiếu mặt, gặm vỏ cây còn có, càng đừng nói đến chuyện yêu quý động vật.
Những lúc thế này, tiêu chuẩn đạo đức cần hạ thấp một chút. Không nói Hạ Vị Sương, ngay cả Bạch Thiến cũng sẽ không chỉ trích những người bán chó, ăn thịt chó. Dù trong lòng không nỡ nhưng cô hiểu rõ mọi người ai cũng có điều khó xử.
Lão Dư ở cùng với những người được cứu đến tòa nhà phụ lúc trước. Trong số họ có một người làm thợ mộc, còn có người biết sửa xe, dứt khoát cùng nhau góp sức thuê một khoảnh sân. Thợ mộc và thợ sửa xe đều đăng kí tên ở chỗ Chính phủ, có việc cần gọi là đi làm ngay, thế nên lúc mua sân được chiết khấu. Bình thường không bận việc phía Nhà nước thì họ sẽ tự nhận việc làm thêm. Hiện giờ trong căn cứ thiếu thốn đủ thứ, việc làm ăn cũng khá ổn.
Khi lão Dư dẫn Hạ Vị Sương, Tang Lộ và Bạch Thiến trở về thì trong sân không có mấy ai, tất cả đều bận việc riêng. Nhưng thấy ba người đến, bọn họ vẫn bày nước trà và hạt dưa khó kiếm ra với thái độ nhiệt tình, mời các cô ăn.
Đầu tiên là ôn chuyện một chút. Sự nhiệt tình của mọi người thật sự khó có thể nuốt trôi. Hạ Vị Sương lúc này thế mà lại thầm cảm thấy may mắn, may mà mình mù, bên cạnh còn có Tang Lộ, không cần phải nói chuyện nói đến khàn cả giọng như Bạch Thiến.
Nghe các cô nói cần động vật, lập tức có người mang lồng sắt đến đây. Ban ngày chỉ bán đi hai con chó con, giờ vẫn còn hai con. Rắn thì không bán được, vẫn giữ.
Bạch Thiến nhìn hai con chó trong lứa, trông như vừa cai sữa chưa được bao lâu, xem ra nếu tiếc đồ ăn cho chúng thì phải mau mau bán đi. Đám chó con vẫn chưa biết gì, rúc vào nhau sưởi ấm, phát ra những tiếng ẳng ẳng, gâu gâu.
Bạch Thiến nói: “Hai con chó này tôi lấy. Rắn đang ngủ đông thì thôi vậy. Còn phải nhờ mọi người tìm giùm thêm ít chuột. Nếu có động vật bú sữa gì khác cũng có thể bán cho tôi, đương nhiên là chỉ cần loại nhỏ.”
Nếu quá lớn thì mấy nhánh cây biến dị kia cũng không đủ mà chia.
Còn hai con chó này, nếu không mang đi làm thí nghiệm thì sẽ bị người ta ăn mất. Để làm thí nghiệm, ăn thực vật biến dị nói không chừng còn có thể sống lâu hơn một chút.
Tiếp sau đó, lão Dư lại mang ra những món đồ linh tinh mà hai người cần. Đất trồng gì đó cứ trực tiếp đào dưới đất, hộp thì sạp bán tạp hóa không thiếu, chỉ thiếu cái kính lúp. Nhưng lão Dư nói anh ta biết ở đâu có, mai là tìm được.
Bạch Thiến muốn trả tiền, nhưng mấy người kia lại vội từ chối, nói không cần. Trong lúc khách khí khước từ qua lại, thiếu chút nữa họ đã đánh nhau.
Tang Lộ nhàm chán ngáp một cái, tựa vào người Hạ Vị Sương, hoàn toàn không hiểu nổi hành vi của con người. Nếu Sương Sương cho cô thứ gì thì cô mừng còn không kịp, sao lại từ chối chứ?
Hạ Vị Sương bắt lấy tay Tang Lộ bóp bóp, nhỏ giọng nói: “Ráng nhịn một chút, mình sẽ về nhanh thôi.”
Tang Lộ nghiêng nghiêng đầu, vươn tay vuốt vuốt phần tóc mái trên trán Hạ Vị Sương. Tầm mắt chuyển qua đôi tai mèo trên chiếc mũ đội đầu, nhân lúc mọi người không chú ý, cô lại lặng lẽ đưa tay nựng một cái.
Đáng yêu.
Quá đáng yêu.
Hạ Vị Sương không phát hiện gì, chỉ cho rằng Tang Lộ thấy ồn ào nên mới dán lên người mình mà cọ tới cọ lui. Cô móc từ trong túi ra một viên tinh thạch, lặng lẽ bỏ vào chén trà, đang định ra hiệu bảo Bạch Thiến khỏi trả tiền, chuẩn bị chuồn thì đã nghe thấy sau lưng có người nổi trận lôi đình nói: “Lại là con mèo ăn trộm này!”
Một bóng đen nhảy vọt lên đầu tường. Một người mang dao phay chạy ra từ sân sau.
Trên tường, một con mèo chột mắt béo ú trông hung hãn đang quay đầu nhìn mọi người trong sân, miệng còn ngậm cái đùi gà treo gió.
Người nọ khóc không ra nước mắt: “Đúng là thành tinh mà. Con gà tôi vừa mang ra, mới quay đi một cái thì nó đã cuỗm mất rồi!”
Còn đang định lấy con gà quý báu chiêu đãi ân nhân. Con mèo trộm cắp này, thật phiền quá!
Khác với thái độ của mọi người trong sân, Bạch Thiến vừa thấy mèo thì hai mắt đã sáng rỡ.
Cô cũng bất chấp chuyện khước từ tiền nong, nhìn con mèo chột mắt béo ú gợi đòn đang cố tình khoe khoang trên đầu tường, không nhịn được hỏi: “Con mèo này thường đến đây à?”
Lão Dư giải thích: “Chứ gì nữa. Không biết nó ở đâu ra. Bây giờ trong căn cứ không có con gì dám chạy lung tung, ai cũng sợ bất cẩn bị bắt đem nấu. Nhưng con mèo này, hình như không ai nuôi, là mèo hoang, đã thế còn ranh ma. Mấy người ở gần đây đều bị nó ăn vụng không ít lần.”
Ai cũng hận đến nghiến răng, nhưng lại chẳng bắt được!
Bạch Thiến khấp khởi trong lòng, bởi vì đột nhiên cô biết mình nên dùng cách gì báo tin cho Thượng tá Dương Lộ Văn rồi.
Quân doanh khác với phòng thí nghiệm, Dương Lộ Văn cũng khác Thành Mẫn, để Tang Lộ đi lần nữa thì không thích hợp lắm. Nếu không người nào có thể chuyển được tin tức, vậy để mèo đi!
Trước đó, không phải Bạch Thiến chưa từng nghĩ đến cách này. Nhưng từ khi vào căn cứ thì chuột còn chẳng gặp được mấy con chứ đừng nói tới mèo. Thế nên cách đó cũng đành bỏ dở. Giờ hay rồi, đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Không cần phải nói, Bạch Thiến cứ thế cười cười với con mèo chột béo ú, âm thầm kích hoạt dị năng.
_____________