BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Hạ Vị Sương tựa vào lưng ghế, vừa đếm số vừa hít thở sâu. Cô cố gắng thả lỏng tinh thần đang căng thẳng, cảm nhận nguồn năng lượng ẩn chứa trong tinh thạch.
Không biết có phải do dị năng biến đổi hay không mà giờ đây, cảm giác với năng lực của cô cũng càng chi tiết, tỉ mỉ. Cùng với sự kích thích tình cảm sâu trong ý thức, Hạ Vị Sương dường như đang nhìn thấy quá khứ của chủ nhân viên tinh thạch bằng một cách thức kì ảo. Một số hình ảnh vụn vặn, một vài cảm xúc mãnh liệt,… Tựa giấc mộng dài, khiến người ta cảm nhận được, nhưng bất luận có làm sao cũng không nhớ rõ.
Xuyên qua đại dương kí ức ấy, Hạ Vị Sương nhận được nguồn năng lượng tinh khiết, biến nó thành của mình, nuôi dưỡng ngược lại bản thân. Giây phút này, Hạ Vị Sương dù vẫn biết mình chỉ là Hạ Vị Sương nhưng dường như trong một khoảnh khắc nào đó, cô đã trở thành chủ nhân của tinh thạch, trở thành một người khác.
Một viên tinh thạch lặng lẽ hóa thành bột phấn trong tay Hạ Vị Sương. Cô nhắm mắt, vẻ mặt an tường như đã chìm vào giấc mộng. Lát sau, viên tinh thạch thứ hai cũng tan thành bột, sau đó là viên thứ ba…
Hạ Vị Sương buông thõng bàn tay. Trong xe tối đen, im lặng như chỉ còn mỗi tiếng hít thở của cô. Cô đã nhận được đủ năng lượng. Những cảm xúc tiêu cực, hỗn loạn lắng đọng trong đại não đã lên đến giới hạn. Hiện tại, Hạ Vị Sương như đang đi bên bờ vực thẳm, sơ sẩy một cái chính là tan xương nát thịt. Cô cần chậm rãi tiêu hóa hết những cảm xúc này. Đương nhiên, dưới sự trợ giúp của năng lượng, khả năng khống chế dị năng của Hạ Vị Sương cũng nâng cao một bậc.
Song, đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Vị Sương chủ động dò xét tương lai của bản thân. Việc này dường như có hơi khác biệt so với tiên tri người khác. Hạ Vị Sương ăn hai viên kẹo mềm, hy vọng nó có thể giúp mình tiến hành thuận lợi hơn một chút…
Xã hội loài người sau khi tận thế nổ ra, bất luận là ban ngày hay đêm tối đều yên tĩnh như thế. Kiểu yên tĩnh này là do hoạt động của con người giảm bớt. May mà những xác sống cần cù vẫn miệt mài làm việc bất kể ngày đêm, thế mới không khiến thế giới này trở thành một vùng tĩnh lặng.
Nhưng trong đêm tối tăm này, ngoài những âm thanh của xác sống mà mọi người đã quen thuộc, đâu đó vẫn có một loại tiếng động khác. Nhóp nhép, nhóp nhép. Như tiếng phát ra khi thứ gì đó dính nhớp bị đè ép. Dù rất khẽ nhưng vẫn khiến người ta không dám dễ dàng bỏ qua.
Sau đó, tạch, một cánh cửa cuốn kim loại bị đâm thủng.
Người đến dùng một tư thái thong thả mà dứt khoát, xé cho cái lỗ đâm trên cửa cuốn rộng ra. Đến khi nó thành một hình tròn to bằng bàn tay trẻ con thì một thứ mềm mại như keo cũng len lỏi mò vào, áp lên thùng xe đằng sau cửa cuốn, lan dần ra trước, sau đó rơi xuống mặt đất.
Không chút hoang mang, vô cùng bình tĩnh, dường như đã nắm giữ tất cả trong tay.
Khi sinh vật gần như không thể được định nghĩa bằng những khái niệm hiện có của con người ấy tiến vào cửa hàng tối tăm, ánh trăng cũng chiếu rọi từ sau lưng nó. Nó tiến lên mấy bước, dần biến thành một cô gái với dung mạo xinh đẹp. Cô ta còn khoác lên người một chiếc váy đỏ rách rưới. Bởi cô rất thích chiếc váy này. Muốn đến gặp người kia là phải mặc nó vào.
Lúc này, cô ta đã đứng ngay đầu xe.
Chỉ cách một lớp kính chắn gió, thứ cô muốn đã sắp trở lại lòng bàn tay, một lần nữa.
Tang Lộ hơi khom lưng. Đêm, đồng tử cô trở nên tròn xoe, đen láy hệt mắt mèo. Màu đen như có thể hấp thu vạn vật ấy bao quanh một vòng màu tím thẫm, tựa hành tinh thần bí ẩn sâu giữa vũ trụ bao la.
Tang Lộ lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt Hạ Vị Sương say giấc. Chuyện đó cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ là muốn nên làm thế mà thôi. Sau đó, cô áp lòng bàn tay lên cửa sổ xe.
Bàn tay xinh đẹp thoạt trông hệt như tay con người, không biết ẩn chứa điều kì ảo gì mà vài giây trôi qua, cửa sổ xe đã nứt ra một lỗ tròn. Tang Lộ thực hiện lại chiêu cũ, tiến vào bên trong.
Cô ngồi xuống ghế phụ lái. Bởi vì trước kia, người ngồi ở đây vẫn luôn là cô.
Thật ra hàng loạt những động tác ấy của Tang Lộ đều hết sức lặng lẽ, không phát ra tiếng động gì, nhưng Hạ Vị Sương vẫn tỉnh lại. Nhịp tim dồn dập, mãnh liệt, khó có thể xem nhẹ kéo cô ra khỏi giấc ngủ sâu.
Nhờ bản năng cảnh giác đối với nguy hiểm mà Hạ Vị Sương vừa tỉnh giấc đã lập tức mở to mắt nhìn sang bên cạnh. Giây phút này, cô gần như hoàn toàn không phân biệt được người nọ và ảo giác.
Là chân thật? Hay hư ảo?
Vì sao cô lại nhìn đến Tang Lộ với bộ dáng như thế này? Nếu là hư ảo, vậy chẳng lẽ quái vật đáng sợ khoác bề ngoài của Tang Lộ này đã thay thế được hình tượng vốn dĩ của Tang Lộ trong lòng cô?
Tang Lộ nghiêng mặt, nói với Hạ Vị Sương: “Chị… đã trở lại. Chị… muốn biết…”
Là thật!
Không. Bất luận là thật hay giả thì hiện tại, Hạ Vị Sương chỉ muốn trốn thật xa khỏi người này.
Cô giơ tay toan đẩy mở cửa xe, nhưng hành động ấy rõ là đã sai. Bởi vì Hạ Vị Sương vừa chạm đến tay nắm, con người yêu dị bên cạnh đã lập tức biến đổi. Cánh tay vụt kéo dài. Tứ chi mềm mại điên cuồng phình lên như bơm hơi. Gần như chỉ trong nháy mắt đã bao quanh toàn bộ ghế điều khiển.
Hoặc là nói, Tang Lộ bao lấy người Hạ Vị Sương bằng một tư thế quái dị. Cô như được tạo thành từ vô số những sợi silicon mềm với kích thước khác nhau, mang theo cái lạnh lẽo cùng xúc cảm ẩm ướt, mềm mại mà hoàn toàn giam cầm Hạ Vị Sương vào lòng. Đôi cánh tay kia đương nhiên cũng không thể gọi là cánh tay nữa mà chỉ là một loại công cụ được tận dụng triệt để. Tang Lộ nhìn chăm chú vào Hạ Vị Sương. Nụ cười vừa rồi còn treo trên gương mặt đã dần biến thành vẻ nghi hoặc.
“Vì sao lại… tự rời đi?”
Ngoài phần đầu ra thì cả người Hạ Vị Sương không có chỗ nào là không bị giam cầm, khiến cô chẳng thể nhúc nhích, khiến mỗi tấc da thịt trên người cô đều cảm nhận rõ ràng sự đặc thù trên cơ thể Tang Lộ.
Lồng ngực và khí quản bị nén chặt như ngập giữa đống keo mềm lạnh băng khiến Hạ Vị Sương không sao thở nổi. Sắc mặt cô tái nhợt, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn. Cô cảm nhận được sự đau đớn không cách nào diễn tả.
Đặc biệt là khi cô nhìn đến ánh mắt Tang Lộ.
Đây là gương mặt thuộc về người yêu của cô. Quái vật này muốn duy trì cái gọi là “Yêu”, nhưng ánh mắt của nó lại đang khẳng định với Hạ Vị Sương rằng không giống, tất cả đều không giống.
Hạ Vị Sương khó nhọc nói: “Chị muốn làm gì…”
Tang Lộ nghiêng nghiêng đầu, tiếp tục hỏi: “Vì sao… lại là vẻ mặt này?”
Hạ Vị Sương nói: “Tôi khó chịu quá… Buông ra…”
Tang Lộ bèn nói: “Buông ra… thì Sương Sương sẽ… thích chị sao?”
Hạ Vị Sương cau mày, đau đớn gật đầu. Vì thế, Tang Lộ lại thả lỏng. Hạ Vị Sương ho khan mấy tiếng, cúi đầu che đi gương mặt. Tay cô lặng lẽ dời xuống, trong lòng lại là một mảnh tuyệt vọng.
Khi cô còn chưa hay biết gì thì Tang Lộ đã đến sát gần bên. Hạ Vị Sương gần như là không một chút sức lực phản kích. Những gì đã chuẩn bị trước đó đều uổng phí. Cô sâu sắc nhận ra, ở trước mặt Tang Lộ, mình yếu ớt đến độ nào.
Nhưng Hạ Vị Sương không muốn bỏ cuộc ở đây. Chỉ cần nhìn đến gương mặt của Tang Lộ thì nỗi đau đớn lại như thủy triều, muốn nhấn chìm cô.
Cho dù không bị Tang Lộ chèn ép hô hấp nữa thì Hạ Vị Sương vẫn cảm thấy mình như nghẹt thở. Nỗi đau khổ ấy xuất phát từ bên trong.
Hạ Vị Sương sờ đến con dao giắt trên đùi. Tay cô siết rồi lại buông, buông rồi lại siết, trong lòng giằng co mãnh liệt. Những cảm xúc tiêu cực chưa kịp hấp thu hết như một mồi lửa, thiêu cháy mãnh liệt ngay trong thời khắc này, gần như đốt trụi lí trí của cô, chỉ chừa lại một chút hiếm hoi còn đang đau đớn vùng vẫy.
Cuối cùng, khi Tang Lộ nghi hoặc nâng lấy mặt cô, ép cô nghiêng đầu nhìn mình, đồng thời hỏi ra những vấn đề tiếp theo thì một chút lí trí ấy cũng hoàn toàn vỡ vụn.
“Vì sao… hứa rồi lại đổi ý?”
“Sương Sương… trước kia không phải… như thế.”
“Vì sao… không thể… chỉ nhìn mỗi chị?”
“Vì sao… lại sợ hãi chị?”
“Vì sao…”
Tang Lộ vươn cổ về phía trước, gần như là áp vào mặt Hạ Vị Sương. Tang Lộ có vẻ rất kinh ngạc, thậm chí còn có một chút kháng cự.
“Em… đang căm hận chị.”
Soạt, Hạ Vị Sương rút dao, tay phải chợt vung ra phía trước. Lưỡi dao sắc lẹm lóe sáng vẽ ra một đường dài chói mắt, tiếc là cú này không được thành công.
Tang Lộ bắt lấy lưỡi dao như bắt lấy cánh một con bướm. Tất cả biểu cảm trên mặt cũng đồng loạt biến mất tăm.
Một lần nữa, cô ôm lấy cả người Hạ Vị Sương. Hơn nữa, lần này, dường như có chỗ nào đó không giống. Tứ chi của Tang Lộ tạo thành một cái nhà giam kín mít, lại như đại dương mềm mại, chậm rãi bao quanh Hạ Vị Sương.
Từ dưới lên trên, Hạ Vị Sương cảm thấy mình đang dần dần bị cắn nuốt. Cô khàn giọng, rơi vài giọt nước mắt, nói: “Chị sai rồi. Tôi không chỉ đang căm hận chij…”
Cùng với dư âm dần dần tan biến, thế giới trước mắt Hạ Vị Sương cũng bị bóng tối bao trùm. Cô mơ hồ, không cách nào suy nghĩ. Hình ảnh đầy màu sắc cuối cùng mà cô nhìn thấy chính là nụ cười cứng đờ thỏa mãn mang theo một chút mịt mờ của Tang Lộ.
…
“Hộc…”
Trong khoang xe tối tăm, yên ắng chỉ còn tiếng hít thở chợt vang một tiếng thở hắt, như cái ống bễ cũ kĩ đột nhiên bị kéo mạnh. Hạ Vị Sương đang tựa lưng vào ghế ngủ say bất chợt bật dậy, trán đụng vào nóc xe “cốp” một tiếng. Cơn đau khiến cô nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ hỗn loạn, hư ảo. Trán Hạ Vị Sương mướt mồ hôi. Vừa rồi, thiếu chút nữa cô đã cho rằng mình thật sự chết. Nỗi đau đớn khi bị cắn nuốt mà không cách nào phản kháng quá mức rõ rệt. Hạ Vị Sương cảm giác như mình vừa thật sự chết qua một lần.
Cô chợt lắc đầu, lấy từ ghế sau lên một chai nước có ga, mở ra uống mấy ngụm. Bọt khí cay nồng nhảy múa nơi đầu lưỡi. Hạ Vị Sương xanh mặt vặn đóng nắp chai, sau đó lập tức xuống xe.
Vừa rồi chính là tương lai mà cô thấy được. Địa điểm là ngay trên chiếc xe trong cửa hàng bán đồ dùng câu cá này. Thời gian là nửa đêm sau nếu cô tiếp tục nghỉ ngơi.
Giờ là lúc nào rồi?
Hạ Vị Sương vội kéo cửa cuốn lên một đoạn, trông ra ngoài. Thấy đêm thế mà đã xuống, gốc lưỡi cô lập tức cảm thấy đắng chát.
Cần phải đi ngay.
Nếu không… kết cục của cô sẽ thê thảm.
Trong lòng Hạ Vị Sương lúc này đang tranh đấu mãnh liệt. Những cảm xúc tiêu cực còn sót lại như trở thành tâm ma, xúi giục cô thôi chống cự, hòng kéo cô rơi xuống vực sâu không đáy.
Nếu đã không thể phản kháng thì cần gì phải vất vả như vậy? Chết đã là một cách giải thoát rồi.
Huống hồ, mày không muốn trút hết với cô ta sao? Bây giờ ở đây không có ai, bất luận làm gì cũng sẽ không liên lụy người khác, mày có thể thỏa thích làm chuyện mày muốn! Lại nói, biết đâu không chết thì sao?
Hạ Vị Sương sắp sa đọa. Cùng với những suy nghĩ bất ổn ấy, cô gần như đã mất đi ý chí sống sót.
Nhưng Tang Lộ lại xuất hiện. Lần này, là Tang Lộ giả dối, cũng là Tang Lộ hoàn mỹ.
“Bây giờ gặp cô ta thì em chỉ có nước bị hủy hoại.” Tang Lộ dịu dàng nắm lấy tay Hạ Vị Sương, nói, “Em cần phải loại bỏ hết những cảm xúc tiêu cực này mới có thể bình tĩnh đối mặt với cô ta. Sương Sương, em hiểu em yêu người đó thế nào mà.”
“Vậy sao?”
“Sương Sương, chẳng lẽ em muốn cứ thế mà chết đi trong khi vẫn chưa hỏi rõ xem rốt cuộc cô ta là thứ gì ư?”
Hạ Vị Sương: “… Không.”
Đúng vậy, cô không thể chết như thế được. Cô còn muốn biết… người kia rốt cuộc là ai.
_____________