BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Vừa định chuồn êm đã bị bắt tại trận, không biết là Hạ Vị Sương quá xui xẻo hay Bạch Thiến đã sớm đoán được.
Hạ Vị Sương túm dây đeo ba lô, thoáng xấu hổ: “Em ra ngoài quan sát địa hình.”
Bạch Thiến hừ nhẹ một tiếng, bước đến đóng cửa, lại túm Hạ Vị Sương trở vào phòng, ấn vai để cô nàng ngồi xuống sô pha.
“Em tưởng chị dễ dụ vậy sao?” Bạch Thiến nhăn nhó ngồi xuống ghế đối diện, nói, “Lén lút thu dọn đồ đạc đầy đủ như vậy mà còn muốn gạt chị? Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị. Khai thật mau!”
Này phải khai thật thế nào đây? Hạ Vị Sương im lặng.
Thấy thế, Bạch Thiến thở dài một tiếng, nói: “Em định một thân một mình đối phó Tang Lộ đúng không?”
Hạ Vị Sương vẫn không biết nên giải thích thế nào. Bạch Thiến lại nói: “Thật ra, có một số chuyện chị đoán được đại khái nhưng chưa bao giờ nói ra, em biết tại sao không?”
Hạ Vị Sương ngước mắt nhìn về phía Bạch Thiến.
Bạch Thiến nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy em thì chị đã biết nội tâm của cô bé này nhất định đã bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng. Em ấy rất yếu ớt, như đang đi trên dây thép căng giữa vách núi. Cho nên chị không thể nói gì, bởi vì chị biết vào thời điểm ấy, bất luận là khuyên em kiên cường hay khuyên thả lỏng thì thật ra đều là gây áp lực cho em. Chỉ một cơn gió bên ngoài cũng có thể khiến em rơi xuống vực thẳm.”
“Nhưng giờ thì khác. Chị biết em là cô bé cứng cỏi hơn những gì chị nghĩ nhiều. Em mạnh mẽ hơn trước, cho nên có chuyện gì ta cứ nói thẳng ra đi.”
Bạch Thiến vỗ vỗ bàn trà, nghiêm túc nói: “Nếu em sợ liên lụy đến chị thì cũng không cần, bởi vì em đã liên lụy rồi!”
Hạ Vị Sương á khẩu. Bạch Thiến nói đúng.
Một con mèo mướp béo ú thong thả bước đến, nhảy lên nằm trên bàn trà, bắt đầu liếm lông.
Bạch Thiến gãi gãi cằm chú mèo, nói: “Nhưng giữa bạn bè với nhau không phải đơn giản như vậy. Em lo lắng cho chị, tương tự, chị cũng sẽ lo lắng cho em. Tiểu Sương, mối quan hệ giữa con người với nhau là xuất phát từ hai phía, thế mới trở thành sức mạnh để bảo hộ chúng ta. Chị tin chắc lúc chị gặp nạn, em nhất định cũng sẽ giúp đỡ chị không chút do dự. Cho nên em cũng phải đón nhận ý muốn giúp đỡ của chị. Nếu em từ chối, chị sẽ rất đau lòng. Hiểu chưa?!”
Hạ Vị Sương cười khổ: “Em hiểu rồi.”
Đạo lí thì ai cũng hiểu, nhưng lại có mấy ai nỡ kéo người thân, bạn bè của mình xuống vũng lầy, để bọn họ phải gặp nguy hiểm đâu chứ?
Nhưng nhìn vẻ nghiêm túc này của Bạch Thiến thì Hạ Vị Sương đã biết cô có nói sao chị cũng sẽ không chịu bỏ cuộc. Cô không muốn cãi với chị, bởi vì những chuyện thế này có cãi đến muôn đời cũng không phân ra được đúng sai. Nếu hoàn cảnh của hai người hoán đổi cho nhau thì Hạ Vị Sương cũng sẽ chọn dốc hết sức để giúp Bạch Thiến, Bạch Thiến cũng muốn đẩy Hạ Vị Sương ra khỏi vòng nguy hiểm. Hẳn là vì các cô có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương, có thể đồng cảm, đặt mình vào hoàn cảnh tương tự nên lựa chọn nào đó mới càng trở nên khó khăn.
“Có một số chuyện em không cần phải một mình đối mặt. Em biết có người quan tâm em ở ngay bên cạnh, vậy thì học cách ỷ lại người ta một chút đi.”
Hạ Vị Sương gục đầu, thành thật xin lỗi: “Em biết rồi. Em sẽ không bốc đồng nữa.”
Đám mèo bước đi hết sức khẽ khàng. Chẳng biết tự bao giờ, chung quanh hai người đã vây một vòng mèo. Lớn vậy rồi mà còn bị răn dạy trước mặt bao nhiêu chú mèo thông minh như thế, Hạ Vị Sương có phần xấu hổ. Cô vội bế một con mèo Ragdoll, xoa xoa cái bụng xù lông mềm mại, ấm áp rồi giơ nó lên che mặt.
Bạch Thiến hừ một tiếng, nói: “Cởi đồ bảo hộ ra đi. Trời nóng gần chết, lại không có điều hòa.”
Hạ Vị Sương đuối lí, mà cũng nóng thật, đành phải buông chú mèo Ragdoll xuống, cởi đồ ra, lại đổi thành áo tay ngắn mát mẻ.
Chỉ mới chốc lát mà đã ra mồ hôi, Hạ Vị Sương lấy cái quạt tay, loại hay đưa tặng khi phát tờ rơi ngoài đường, phía trên còn in chữ “Khám nam khoa, đến Bệnh viện XX”. Bạch Thiến thì cầm cái quạt hàng thủ công mỹ nghệ, đẹp thì có đẹp, nhưng xài không mấy gì êm.
“Nói đi, em muốn làm những gì?”
“Em định… hoàn toàn chấm dứt chuyện này.” Hạ Vị Sương thấp giọng nói, “Ăn trộm cả đời thì được chứ sao có thể phòng trộm cả đời. Em sợ để lâu thì sẽ có càng nhiều người bị hại vì em.”
Bạch Thiến không biết nên bội phục sự to gan của Hạ Vị Sương hay kinh ngạc vì cô nàng quá ngốc. Cô còn tưởng rằng Hạ Vị Sương chỉ là sợ liên lụy mình nên mới rời đi, nào ngờ cô nàng lại có suy nghĩ như thế.
Lúc này, Bạch Thiến mới thấy giật mình sợ hãi. May mà cô kéo Hạ Vị Sương lại kịp thời. Hạ Vị Sương ốm yếu, mảnh mai như thế, để một mình cô nàng đi đối mặt Tang Lộ, thậm chí là chủ động đối mặt, vậy chẳng phải đưa dê vào miệng cọp ư?
Bạch Thiến buông quạt, thoáng u sầu: “Chị hiểu ý của em. Chỉ là Tang Lộ như thế, hai ta cộng thêm cả Cục Than vẫn chưa có phần thắng.”
Hạ Vị Sương tìm lấy giấy bút, đặt giữa hai người, viết lên đó hai chữ “Tang Lộ”, sau đó lại viết thêm chữ “Cồn” bên phải.
“Có cách.” Sự bình tĩnh của Hạ Vị Sương khiến Bạch Thiến thoáng kinh ngạc, “Cồn có thể gây ra tổn thương rất nghiêm trọng cho Tang Lộ. Đồng thời, chị ta ghét xăng, nhưng xăng lại không có tác dụng lớn như cồn.”
Bạch Thiến biết mối quan hệ giữa Tang Lộ và Hạ Vị Sương nhất định không phải tầm thường. Thái độ của hai người đối với nhau mập mờ mà đặc biệt, tràn ngập sự điên cuồng mất lí trí. Từ góc độ của cô, ít nhất Hạ Vị Sương phải đau khổ, dằn vặt vì Tang Lộ một khoảng thời gian dài mới có thể hạ quyết tâm thoát khỏi đối phương. Nhưng Hạ Vị Sương lại trực tiếp nhảy qua giai đoạn trung gian, nảy sinh suy nghĩ cực đoan nhất.
Bạch Thiến có hơi lo lắng cho trạng thái tinh thần của Hạ Vị Sương. Nhưng thấy cô nàng thoạt trông hết sức bình thường, phân tích sự việc vẫn bình tĩnh, lí trí như thế, cô bèn tạm thời dằn xuống nỗi lo lắng mơ hồ ấy.
“Cồn đúng là có thể gây tổn thương cho cô ta. Cơ mà trước đó dùng cồn cũng chỉ có thể gây tổn thương đơn thuần, thoáng cái là cô ta đã có thể tiếp tục hành động rồi.”
Hạ Vị Sương nói: “Đó là vì lượng cồn quá ít. Chúng ta có thể tìm một bệnh viện khác, thu gom thêm một chút, sau đó khiến chị ta mất đi năng lực hành động.”
Hạ Vị Sương dừng một chút, lại nói: “Xác sống cần phải phá hủy đại não mới chết hẳn, có thể là do tinh thạch trong đầu chúng. Ta đã biết trong đầu thực vật và động vật biến dị cũng có tinh thạch, rất có thể dị nhân con người cũng có. Nói như vậy thì bất luận Tang Lộ thuộc nhóm nào, trong đầu chị ta rất có thể cũng có tinh thạch. Chúng ta có thể phá hủy đại não, phá hủy tinh thạch nhân lúc chị ta mất đi năng lực hành động.”
Bạch Thiến tặc lưỡi: “Chuyện này không phải dễ.”
Hạ Vị Sương gật gật đầu nói: “Vâng. Da của chị ta rất cứng rắn. Vũ khí lạnh bình thường không thể gây tổn thương. Cơ mà em nghĩ sinh vật có da cứng đến đâu đi nữa thì cũng sẽ có chỗ yếu ớt. Đôi mắt, có thể tiến hành phá hủy từ đôi mắt. Hơn nữa, sau khi bị cồn làm tổn thương, làn da của chị ta sẽ phát sinh hiện tượng như bị hòa tan, vậy chắc lực phòng ngự cũng sẽ giảm xuống.”
Bạch Thiến cũng nương theo lời Hạ Vị Sương mà nói: “Sức Cục Than rất mạnh, móng vuốt cũng sắc, có thể giao cho nó. Hiện tại, chuyện khó khăn chính là làm sao để Tang Lộ mất đi năng lực hành động.”
Hạ Vị Sương: “Có thể chế tạo một cái bẫy cồn, dùng mồi nhử khiến chị ta rơi vào bẫy.”
Bạch Thiến lập tức nói: “Em định làm mồi á? Vậy quá nguy hiểm. Không được!”
Hạ Vị Sương cười cười: “Không nhất định phải là em. Chúng ta có thể giả.”
Bạch Thiến bất đắc dĩ nói: “Làm giống em nói thì nghe đơn giản thật đấy.”
Chỉ là đối mặt với kẻ địch nguy hiểm như thế, chỉ một chút sai lầm cũng có thể khiến hai bên đảo ngược tình thế. Các cô là con mồi của nhau, cần phải hết sức cẩn trọng, dè chừng.
Hạ Vị Sương ngồi trên sô pha, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Chị Thiến, hình như còn chưa nói cho chị biết dị năng của em là gì.”
Bạch Thiến sửng sốt, nói: “Đúng vậy. Trước đó em nói muốn cho chị bất ngờ, kết quả sau lại không có thời gian.”
Hạ Vị Sương nhẹ nhàng nói: “Thật ra, em có thể biết trước tương lai.”
Bạch Thiến kinh ngạc trong thoáng chốc, hỏi: “Có cả dị năng này nữa cơ à?”
Hạ Vị Sương gật đầu, đáp: “Vâng. Tuy nghe có vẻ hư cấu nhưng đó là sự thật. Chẳng qua dị năng của em cũng không thể biết trước được tất cả tương lai, lại còn có rất nhiều hạn chế.” Cô giải thích sơ lược. Bạch Thiến nghe xong vẫn luôn miệng trầm trồ thật không thể tin được.
Bạch Thiến nói khoa trương: “May mà em không biết được tất cả tương lai, bằng không chẳng phải thiên hạ vô địch rồi sao?”
Hạ Vị Sương bật cười: “Có đôi lúc biết trước được một số chuyện không đồng nghĩa với việc có thể thay đổi kết cục. Tiếp theo, em định tiên tri thử xem kế hoạch vừa rồi có được thuận lợi hay không. Chị Thiến, chị chờ em một xí.”
“Được. Đừng gấp, cứ từ từ.”
Trước khi tiến hành tiên tri, Hạ Vị Sương nhẩm lại kế hoạch hành động một lượt, âm thầm tính toán chi tiết trong lòng. Đồng thời, cô cũng không nói cho Bạch Thiến rằng theo suy nghĩ của cô thì vẫn cần chính mình ra làm mồi nhử mới có thể thành công. Bởi vì thật ra Tang Lộ rất thông minh, chỉ khi đối mặt với cô mới hơi “ngốc” một tí. Nhưng thế không có nghĩa chị ta dễ bị lừa. Chỉ có đích thân ra trận mới có thể kéo chị ta rơi vào bẫy.
Bước đầu tiên, đến bệnh viện tìm cồn. Bước thứ hai, xếp đặt bẫy. Bước thứ ba, lấy thân làm mồi dụ Tang Lộ. Bước thứ tư, để Cục Than nấp trong tối ra tay nhân lúc Tang Lộ mất đi năng lực hành động.
Rất đơn giản, nhưng thật sự sẽ thuận lợi thế sao?
Hạ Vị Sương hít sâu một hơi, tựa vào sô pha, nhắm mắt lại, khống chế ý chí, khiến mình chậm rãi tiến vào ảo cảnh tiên tri…
Bạch Thiến thấy Hạ Vị Sương giống như thiếp đi, song mày vẫn chau chặt, trán cũng không ngừng đổ mồ hôi. Cô bèn nhón chân, nhẹ nhàng đứng dậy, định đi hứng thau nước để chốc nữa Hạ Vị Sương tỉnh dậy lại cho cô nàng lau mặt. Kết quả vào toilet mở vòi nước, Bạch Thiến lại không thể không đối mặt với một sự thật tàn khốc.
Cắt nước.
Cũng phải. Nước máy bên phía nhà cô đã cắt từ lâu rồi. Tiểu khu bên này tuy muộn hơn một chút nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi vận mệnh bị cắt nước. Phỏng chừng chẳng mấy hôm nữa thì hệ thống cấp nước của thành phố A sẽ hoàn toàn tê liệt.
Bên ngoài chợt vang lên một tràng những tiếng động hỗn tạp, xen lẫn một tiếng mèo kêu chói lói. Bạch Thiến vội vọt từ toilet ra.
Cô thấy Hạ Vị Sương hốt hoảng ngồi dậy từ sô pha, bất cẩn làm nghiêng đĩa trái cây trên bàn, còn đè trúng đuôi một con mèo.
“Sao vậy? Không thuận lợi à?”
Bạch Thiến vội bước qua vỗ vỗ tay Hạ Vị Sương, đưa khăn khô cho cô nàng lau mồ hôi.
Hạ Vị Sương thở dốc mấy tiếng, nói: “Không thuận lợi lắm. Chúng ta tìm được kho cồn ở Bệnh viện Nam khoa XX, nhưng số lượng ta tìm được… không quá nhiều. Không, thật ra là rất nhiều, nhưng vẫn chưa đủ. Hơn nữa…”
Xếp đặt bẫy ở đâu, thế nào là một bài toán khó. Vì hạn chế bởi thời gian và xác sống nên địa điểm mà các cô có thể lựa chọn thật sự rất ít. Thế là, cuối cùng hai người quyết định tiến hành kế hoạch phản công ngay tại bệnh viện.
Các cô đổ cồn vào bóng hơi, treo trên trần nhà, đợi Tang Lộ đến lại dùng lửa châm cháy. Hạ Vị Sương cũng lộ diện trong trận nổ ấy. Chỉ là, không như dự đoán của các cô, Tang Lộ cũng không bị tổn thương quá nghiêm trọng. Có kinh nghiệm trước đó, chị ta vừa ngửi được mùi cồn, thấy ánh lửa chớm lên đã lập tức mang Hạ Vị Sương đâm vỡ tường xông ra ngoài. Tang Lộ tuy bị thương nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức mất đi năng lực hành động. Kế hoạch thất bại.
Hạ Vị Sương để ý thấy trong khoảnh khắc vụ nổ xảy ra, làn da sau lưng Tang Lộ hình như đã phát sinh thay đổi. Khi cô vừa định cứu vãn tình thế, dùng số cồn giấu trong lòng tập kích Tang Lộ thì Tang Lộ lại cười nhạt nhìn cô, như thể không hề sợ hãi.
Đúng là vẫn thất bại. Phần da tiếp xúc với Hạ Vị Sương không còn là niêm mạc tiêu hóa mềm mại, yếu ớt tiết dịch nhầy nữa mà ngược lại, được bao phủ bằng một lớp vảy cứng rắn, nửa trong suốt dày dặn.
Tang Lộ âm trầm nói: “Sương Sương… lần này trốn không thoát.”
Cô đã thông minh, ngã một lần khôn hơn một chút. Hiện tại, cô không vội cắn nuốt Hạ Vị Sương nữa.
Đương nhiên, hành động lần này hoàn toàn thất bại. Cục Than nhảy ra hòng cứu lấy Hạ Vị Sương nhưng lại bị gϊếŧ. Bạch Thiến thấy thế, suýt chút nữa đã điên cuồng, bị Tang Lộ phát hiện,…
Tỉnh dậy rồi, Hạ Vị Sương không thể không viết lại kế hoạch. Tâm trí cô vừa căng thẳng vừa mệt mỏi, đầu hơi đau, có điều đã đỡ hơn trước nhiều. Hạ Vị Sương cảm thấy năng lực tiên tri của mình lại tiến bộ thêm một chút, khoảng cách giữa các lần sử dụng có thể thu ngắn lại.
Thấy cô đau đầu, Bạch Thiến mở một chai nước trái cây đưa sang, nói: “Đừng gấp. Giờ cô ta vẫn chưa tìm được tụi mình. Mình còn có thời gian.”
_____________