BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Năm chữ đó tựa như chìa khóa mở chiếc hộp Pandora. Quái vật đang say ngủ bỗng chốc mở mắt, mang theo khí lạnh khiến lòng người ta rét buốt mà ngồi dậy.
Cố Mẫn Chi bị kéo ra sau bảo hộ. Vô số họng súng đen ngòm nhắm ngay Tang Lộ. Cố Mẫn Chi kinh hãi vì Tang Lộ đột nhiên thức tỉnh, nhưng vào thời khắc mà thành bại sắp ngả ngũ thì con bạc sao có thể lùi bước dễ dàng? Ánh mắt cô ta nhìn đăm đăm vào Tang Lộ, trong đó chứa đầy vẻ tham lam nhất quyết phải được.
Cô ta phải có được Tang Lộ. Mục đích chuyến này chính là như thế, sao có thể từ bỏ dễ dàng?
Tang Lộ… nhìn sang cô ta.
Đôi mắt kia lạnh băng như dã thú, khiến người ta sợ hãi. Trong một khoảnh khắc nào đó, hoặc nên nói là sau khi nhận ra ý đồ tấn công của đám người đối diện, đôi mắt kia bất chợt nhuộm đầy sát ý khiến người run rẩy.
Cố Mẫn Chi thế mà lại không dám nhìn thẳng Tang Lộ. Ánh mắt cô ta dời xuống theo bản năng, chuyển sang cánh môi.
Tang Lộ liếm khóe môi. Ở đó có một vệt đỏ đọng lại, là máu.
Tim Cố Mẫn Chi đánh thịch một tiếng, lạnh giọng nói: “Nổ súng!”
Đùng đùng đùng đùng… Tiếng súng nối liền không dứt vang vọng khắp gian phòng. Trong nháy mắt ấy, Tang Lộ vụt biến mất, Hạ Vị Sương bị đẩy vào góc.
Bức tranh treo trên tường rơi xuống đất, vụn kính văng tung tóe. Sô pha bị bắn thủng lỗ chỗ, lót bông bay đầy. Bàn ghế, ly tách đều bị phá hỏng gần như là toàn bộ. Cả phòng bừa bộn, rối tung.
Hạ Vị Sương rúc trong góc, nấp phía sau tấm chắn cánh côn trùng, không bị bắn trúng. Mục tiêu của đám người này là Tang Lộ, vẫn chưa cố ý tấn công cô. Nhưng ngẫu nhiên có đạn lạc đập vào tấm chắn thì lực chấn động cũng khiến cánh tay Hạ Vị Sương tê rần.
“Cô ta ở phía trên!”
“Cẩn thận!”
“Mau rút!”
Những tiếng la hét, tiếng bước chân và tiếng súng hỗn loạn tràn ngập màng tai. Tầm nhìn của Hạ Vị Sương bị tấm chắn che đậy, không thấy được phía trước đang xảy ra chuyện gì. Cô ngẩng đầu, trông qua khe hở phía trên thấy những cái xúc tu thoắt ẩn thoắt hiện trên trần nhà, vốn trắng tinh, sau dần nhuốm màu đỏ tươi chói mắt.
Càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều…
Khi Hạ Vị Sương khẽ khàng đẩy tấm chắn ra thì trong lầu năm, ngoài cô, không còn một ai sống sót.
Tang Lộ đứng trên hành lang, cả người tắm máu, dưới chân là những cái xác thê thảm đến mức không nỡ nhìn. Từng vũng máu lớn tẩm ướt tấm thảm trong hành lang, nhuộm màu cho mặt tường.
Hạ Vị Sương liếm khóe môi đau đớn. Mặt trong môi dưới có một vết thương nhỏ, ôi, đụng đến là đau. Cô đứng dậy, tiến lên hai bước, gọi một tiếng với Tang Lộ đang ngơ ngác đứng đó, vững chãi như núi cao.
“Tang Lộ.”
Giọng của Hạ Vị Sương là động lực cho Tang Lộ. Tang Lộ từ từ xoay người. Máu dính ướt mái tóc dài, vẽ nên hoa văn đẹp đẽ mà kì dị trên gương mặt tái nhợt. Chiếc cằm nhọn khuất trong mái tóc dài và lớp áo lông vũ màu đen, khiến Tang Lộ trông đáng yêu lạ thường. Huống hồ, chị còn him híp mắt, không biết đang suy nghĩ gì. Nếu không phải biết rõ Tang Lộ chính là sát nhân đáng sợ nhất trong trận giết chóc này thì e rằng chị sẽ bị nhận nhầm thành cô bé đáng thương bị hiện trường máu me làm sợ đến ngơ ngác.
“Có bị thương không?” Rất hiếm khi thấy trạng thái Tang Lộ như thế, Hạ Vị Sương thoáng lo lắng.
Với lại, Tang Lộ cũng không giết sạch hết phe đối địch. Cố Mẫn Chi cùng đám tàn quân của cô ta đã bỏ chạy xuống lầu. Lực lượng cô ta mang đến không chỉ có binh lính dùng súng đạn mà còn có cả dị nhân, trong khi trạng thái của Tang Lộ lại không được tốt. Thế thì rất khó nói rốt cuộc Tang Lộ là bị thương hay bị làm sao.
Thấy Tang Lộ không trả lời, Hạ Vị Sương dứt khoát tiến lên mấy bước, đích thân kiểm tra. Kết quả không có vấn đề gì. Chiếc áo lông vũ trên người Tang Lộ là thứ bị tổn hại nhiều nhất. Có mấy chỗ đạn sượt qua, lông phất phơ bay đầy, hơn nữa mặt ngoài còn dính máu.
Hạ Vị Sương lại nhìn xuống thi thể dưới chân Tang Lộ, nát bét trông đau mắt vô cùng. Cô hiểu ra rồi, đây là Tang Lộ học khôn, dùng thi thể chắn đạn cho mình khi biết ở cự li quá gần, không thể hoàn toàn tránh hết đạn được.
Cuối cùng, Tang Lộ lên tiếng.
“Không được? Cái gì không được?”
Hạ Vị Sương: “…?”
Tang Lộ mở miệng, lười biếng ngáp một cái thật dài, vươn vai duỗi người như con mèo, rồi lại mềm oặt mà tựa vào Hạ Vị Sương. Miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Chị rất được… Không có không được…”
Hạ Vị Sương hết cách, đành phải để Tang Lộ ngồi dựa tạm vào tường nghỉ ngơi, còn mình thì cầm tấm chắn cánh côn trùng bước đến bên cửa sổ.
Đúng lúc này, Cố Mẫn Chi và mấy thuộc hạ của cô ta cũng chật vật chạy ra khỏi tòa nhà, hướng về phía ba chiếc xe.
Hạ Vị Sương cười lạnh một tiếng, nhìn bọn họ mà cảm thấy có phần buồn cười. Đám người này trông thê thảm hơn Tang Lộ nhiều, trong số đó còn có không ít người bị thương. Tuy nhiên, Cố Mẫn Chi thì đúng là được bảo hộ chặt chẽ, thế mà lại chẳng có vẻ bị gì.
Có lẽ là do sự ăn ý của những kẻ địch với nhau, Cố Mẫn Chi trước khi chui vào xe còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Vị Sương một cái. Cô ta nghiến răng, cả giận nói: “Hạ Vị Sương, cô đúng là âm hiểm, đê tiện!”
Hạ Vị Sương lập tức quay đầu: “Tang Lộ…”
Cố Mẫn Chi: “…!!”
Chờ đến khi Hạ Vị Sương quay lại thì Cố Mẫn Chi đã chui tọt vào xe rồi.
Hạ Vị Sương nhếch môi cười giả. Mặt ngoài thì trông có vẻ thắng lợi khá oai phong nhưng trên thực tế, cô lại không hề cảm thấy hưng phấn hay tự hào về chuyện này.
Lúc đến tự tin bao nhiêu thì lúc đi cuống cuồng bấy nhiêu.
Hạ Vị Sương nhìn theo ba chiếc xe kia rời đi, sau mới xoay người trở lại hành lang, lôi Tang Lộ về. Kéo lên lầu thì mệt hơn nhiều so với lúc kéo xuống. Trời lạnh căm căm mà trán Hạ Vị Sương cũng phải lấm tấm mồ hôi.
Trở lại , trong phòng ấm áp, thân thể như kem que của Tang Lộ dường như cũng từ từ sống lại. Chị bỗng nhiên run lên rồi giãn người, cũng không còn hầm hầm như lúc ở bên ngoài nữa.
Nói ra thì cũng thật hung hiểm. Khi mấy người Bạch Thiến dụ Cục Than đi thì Hạ Vị Sương cũng không nắm chắc mình sẽ đối phó được Cố Mẫn Chi. Trên thực tế, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý đi cùng Tang Lộ một chuyến.
Chỉ là có đôi lúc Cố Mẫn Chi thật sự quá hợp tác, thế mà lại giành ra tay nổ súng trước khi lên lầu. Tiếng súng vang dội cùng mùi thuốc súng lôi kéo Tang Lộ ra khỏi giấc ngủ say vì rét lạnh. Nguy hiểm khiến cho chị bị kích thích.
Nguyên nhân chính vì thế nên Hạ Vị Sương mới chớp lấy cơ hội, dùng máu của mình duy trì sự tỉnh táo của Tang Lộ, sau đó bắt đầu phản sát khi Cố Mẫn Chi lên lầu. Tiếc là thời tiết rét lạnh vẫn ảnh hưởng quá nhiều đến Tang Lộ, khiến chị không thể nào phát huy hết toàn lực, cũng không khơi dậy nổi tinh thần để mà rượt đuổi.
Hạ Vị Sương thay cho Tang Lộ một bộ đồ khác, dùng khăn thấm nước ấm giúp chị lau tay, lau mặt, để Tang Lộ gối lên đùi mình mà gột sạch mái tóc dài dính máu.
Còn về phía Bạch Thiến, thấy động tĩnh bên này không còn thì nếu thuận lợi, bọn họ sẽ trở lại kiểm tra chiến trường. Trạng thái hiện tại của Tang Lộ chắc không giúp được gì. Bản thân Hạ Vị Sương thì sức chiến đấu không cao, chỉ miễn cưỡng bảo vệ được bản thân, thế nên cũng không đi bận lòng Cục Than làm chi.
Chừng nửa giờ sau, mấy người Bạch Thiến quả nhiên đã trở lại.
Bọn họ đều thấy được chiến trường thảm thiết ở lầu năm, chỉ không biết kết quả cuối cùng thế nào.
“Sao không thấy xác của cô ả cầm đầu kia? Xổng rồi à?”
“Đúng vậy.” Hạ Vị Sương dùng khăn khô giúp Tang Lộ lau tóc, để chị tựa vào bếp lò sưởi ấm, nói, “Cô ta chạy rồi.”
“Cũng không sao.” Ngụy Vân Lang an ủi, “Em đoán chắc cô ta sợ vỡ mật rồi, tạm thời không dám đến đây kiếm chuyện nữa đâu.”
Hạ Vị Sương gật gật đầu, nhìn về phía chú mèo trong lòng Bạch Thiến: “Cục Than đây là bị sao thế?”
Bạch Thiến cau mày, nói: “Không rõ lắm. Chị và Nhạc Nhạc cùng nhau hỗ trợ, Cục Than trông thì vẫn chưa bị khống chế hoàn toàn, sau đó thì tự dưng ngất xỉu.”
Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc là rời khỏi Cố Mẫn Chi quá xa, dị năng của cô ta sẽ không còn hiệu quả nữa.”
“Cũng không biết khi nào Cục Than mới tỉnh lại.” Bạch Thiến đặt Cục Than xuống đệm, để nó sưởi ấm chung.
“Chắc là không lâu đâu.” Hạ Vị Sương nói, “Cố Mẫn Chi sẽ không vì nó mà từ bỏ thú nuôi mới.”
_____________
Năm mới dui dẻ nha quý dị