Chương : khi cuộc sống là thống khổ, chết đi mới là giải thoát
"Tiểu Tần à, không bằng ở lại đây đi, tối hôm nay anh sẽ khui một chai rượu mới cho em thưởng thức, anh cam đoan em nhất định sẽ thích." Gã đàn ông cả ngày đều nho nhã hữu lễ, vừa đến khách sạn liền lộ ra bộ mặt thật sự, áo sơmi bị bật hai nút, lộ ra nước da hồng hào, con mắt tỏa sáng nhìn chòng chọc vào Tô Phùng Tần, giống như một con sói dữ đang rình mồi.
Tô Phùng Tần vươn tay lấy túi, đứng ở cửa phòng khách sạn, nơi sâu thẳm trong đáy mắt lộ ra vài phần chán ghét, nhưng nét mặt vẫn còn duy trì nụ cười ôn uyển khéo léo: "Dương tổng cứ giữ lại tự mình thưởng thức !, em mới vừa xuất viện hôm qua, bác sĩ bảo mấy ngày này tốt nhất không nên uống rượu, thật sự là ngại quá."
"Rượu này tiểu Tần em cũng không nên bỏ qua a, anh vừa mới mua về từ Anh quốc mấy bữa trước, cũng không phải có tiền thì có thể tuy tiện mua được. Hôm nay em không uống, thì sẽ hối hận đó." Dương tổng cười đến mức hai con mắt chỉ còn là một đường chỉ, lộ ra hàm răng hơi vàng, vẻ mặt đáng tiếc. Một lời của gã mang hai ý nghĩa, Tô Phùng Tần sao lại không hiểu, nếu như đêm nay nàng không ở lại, hợp đồng ban nãy thảo luận sẽ bị huỷ bỏ.
Tô Phùng Tần nhẹ nhàng cười, nụ cười nơi khóe môi thu liễm vài phần, gương mặt tinh xảo xinh đẹp lộ ra vài phần lạnh lùng, giọng nói vẫn thanh thuý đến say lòng người: "Dương tổng, rượu đêm nay không uống, có thể chờ tới ngày mai ký hợp rồi uống cũng không muộn. Nếu Dương tổng hôm nay thật sự rất muốn uống, vậy mời ngài cứ tự nhiên kêu người khác tới uống cùng, tôi ngày mai còn có cuộc hẹn uống trà với Đường tổng của Thiệu Khang, Dương tổng nên sớm nghỉ ngơi một chút ! Rượu có thể say lòng người cũng có thể hại người." Nói xong cất bước, không thèm quay đầu lại.
Sắc mặt Dương tổng tái nhợt, hằn thêm những vầng khí đen trên mặt, ý của Tô Phùng Tần là gì, thì quá rõ ràng với một tên cáo già chuyên lăn lộn trên thương trường như gã, nếu như gã không ký bản hợp đồng này, thì Tô Phùng Tần sẽ đi tìm lão họ Đường chuyên đối đầu với gã mà ký, Tô Phùng Tần ra giá cả rất hợp lý, cho dù có kiếm được người khác thì chưa chắc giá đã tốt như vậy.
Sắc mặt đổi thay như chong chóng, Dương tổng lấy lại vẻ mặt tươi cười gọi Tô Phùng Tần, sang sãng cười to hai tiếng: "Tô tổng xin dừng bước, rượu này cho dù có uống với người khác thì cũng không đồng đạo. Không bằng ngày mai tôi mang theo, sau khi ký giấy tờ xong thì chúng ta hẹn ra mở rượu uống mừng? "
"Vậy tôi xin cám ơn Dương tổng trước, hẹn ngày mai gặp, tôi phải trở về xử lý một số chuyện, cáo từ trước." Tô Phùng Tần quay đầu, đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ chân thành, nụ cười trên khoé môi cũng khôi phục sự ôn nhu. Hai người chúc nhau ngủ ngon, rồi Tô Phùng Tần xoay người rời khỏi.
Vốn vẫn mỉm cười nhìn Tô Phùng Tần rời đi, Dương tổng vừa thấy thân ảnh Tô Phùng Tần biến mất ở cửa thang máy, thì liền đổi sắc mặt, vẻ mặt hèn mọn đầy xấu xa nhổ bãi nước bọt xuống, cắn răng mắng: "Phi, chẳng qua chỉ là mua bán sắc đẹp mà còn bài đặt làm giá."
Thẹn quá hoá giận gã đàn ông trung niên này xé toạc áo sơmi, lộ ra bụng bia béo mập rồi dập cửa thật mạnh, nhưng rất nhanh đã nghe thấy điện thoại di động trong túi vang lên. Gã đen mặt do cơn giận khó tiêu khó tiêu nhận điện thoại, lớn tiếng hỏi một câu ai đó, sau đó sắc mặt rất nhanh thì thay đổi, vẻ mặt nịnh nọt, giống như con thú cưng lắc lắc cái mông nịn chỉ: "Ah ra là bà chủ Chân, nghe đại danh đã lâu. Không biết chị tìm em có chuyện gì không, chị cứ việc nói. A. . . . Đúng đúng đúng, em đang cùng Tô tổng thương lượng, cái gì. . . Cô, cô ấy vừa mới về nhà, chị tìm cô ấy có chuyện gì không."
"Dạ dạ dạ, Tô tổng là đối tác rất tốt." Dương tổng tươi cười ngồi xuống ghế sa lon, đáp lời đầu dây bên kia. Không bao lâu, thì cúp điện thoại, Dương tổng nghi hoặc nhìn điện thoại di động, trong miệng lẩm bẩm nói: "Con mẹ nó lão tổ tông, không phải nói chuyện làm ăn sao?! sao toàn nhắc con mẹ nó tới Tô Phùng Tần. Lẽ nào Tô Phùng Tần cũng giựt chồng ả ta!?, hắc hắc." Nói xong, gã ném điện thoại di động qua một bên, nằm trên ghế sa lon không bao lâu sau thì bắt đầu khò khè gáy to.
Bữa cơm đó đến cùng vẫn ép được nàng uống một ly rượu, dạ dày Tô Phùng Tần lại bắt đầu đau dữ dội, trên xe rõ ràng có mở điều hòa, nhưng cả người cô như bị bao phủ bởi một lớp mồ hôi lạnh. Tô Phùng Tần chịu đựng sự đau rát trong dạ dày, nhấn ga xe lái, sau đó cước bộ có chút loạng choạng đi về phía biệt thự của mình.
Cảm nhận đau rát sâu sắc khiến đầu óc nàng cơ hồ muốn ngất đi, hết thảy trước mắt đều mông lung như một thướt phim bị nhoè. Tô Phùng Tần cắn môi, nện giày cao gót lảo đảo đi tới cửa lớn chỉ còn cách đó không xa, nhưng còn chưa tới nơi đã nhìn thấy một bóng đen xuất hiện trước mắt, một người lặng lặng đứng ở trước mặt nàng, giọng trầm thấp hô một câu: "Chị hai."
Giọng nói đầy chán ghét bỗng bay vào tai, thân thểTô Phùng Tần khẽ run lên, rất nhanh thì ngẩng đầu, hình ảnh người trước mắt đung đung đưa đưa có chút không rõ, thế nhưng nàng đã biết hắn là ai. Nét mặt tái nhợt lộ ra vài phần châm chọc, nàng nỗ lực nhịn đau đứng thẳng người lên, nét mặt không mang theo một tia biểu cảm, giọng lại nhịn không được có chút yếu ớt run rẩy: "Lại muốn bao nhiêu."
Đứng đối diện Tô Phùng Tần là một gã con trai thoạt nhìn tuổi còn trẻ, tướng mạo bình thường, so với Tô Phùng Tần thấp một chút, gầy tong teo, nước da rám nắng. Một đôi mắt nhỏ cơ hồ khiến người khác cảm thấy hắn đang nhắm mắt, trên lỗ mũi có một nốt ruồi đen. Hắn thấy Tô Phùng Tần, tựa hồ đã nhìn ra nàng có điều bất thường, nhưng không giúp đỡ, chỉ tham lam liếm liếm đôi môi khô nứt: "Hai triệu, bây giờ chỉ nhiêu đó thôi, tiền mặt là tốt nhất."
"Hai triệu, đùa kiểu gì vậy?! trễ như vậy tôi đi đâu kiếm hai triệu." Tô Phùng Tần thở dốc có chút nặng nề, lưng hơi hơi cong, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt từng giọt nhỏ xuống."Nếu không có tiền mặt, chi phiếu cũng được." Gã đó nhìn Tô Phùng Tần, ánh mắt cổ quái, trong hưng phấn lại mang vài phần do dự, hắn không kiềm hãm được đi về phía trước hai bước, gần kề Tô Phùng Tần.
Tô Phùng Tần sảng giọng chán ghét, chỉ vào gã lạnh lùng nói: "Tránh ra, ngay lập tức." cước bộ gã dừng lại, thần sắc có chút bối rối, lại lui về phía sau hai bước. Đau đớn của dạ dày đã khiến ý thức nàng có chút mơ hồ, thậm chí đứng không vững, nàng vội vàng lấy ví từ trong túi xách ra, từ trong ví lấy ra một tấm thẻ tín dụng, ném vào người gã, lạnh nhạt nói: "Bên trong có năm trăm ngàn, mật mã là sinh nhật của tôi, đây là lần cuối cùng tôi cho mấy người, về sau nếu như còn dám xuất hiện trước mặt tôi, thì đừng trách tôi không khách khí."
"Ba mẹ nói, phải hai triệu, năm trăm ngàn không đủ." Gã tựa hồ có hơi sợ Tô Phùng Tần, lui về phía sau một bước, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, dùng ống tay áo lau lau mũi, ánh mắt lóe lên khi nhìn Tô Phùng Tần.
Tô Phùng Tần cười lạnh một tiếng, mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, đôi mắt lạnh lẽo ở dưới ánh đèn đường mờ mờ , mang theo vài phần đáng sợ đầy uy hiếp: "Tưởng tôi nói đùa à, lần đầu tiên tôi cho mấy người hai trăm ngàn không đủ, lần thứ hai lại đòi ,, lần này lại ngang nhiên giống như sư tử đói ngoạm một miếng mà đòi hai triệu, trước đây tôi mang nợ mấy người bây giờ thì trả đủ rồi. Lần này cầm thẻ rồi thì lập tức biến mất cho tôi, xem như tôi trả tiền mấy người nuôi dưỡng tôi, lần sau còn dám tới nữa, thì tôi sẽ khiến mấy người hối hận cả đời, tôi nói được thì làm được."
Gã đó rõ ràng bị Tô Phùng Tần doạ cho sợ hãi, nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt sợ hãi lui về phía sau, sau đó không nói được một lời nào, nhanh bước chạy mất dạng.
Bóng lưng gã càng ngày càng mờ nhạt, Tô Phùng Tần nỗ lực mở to mắt, khi xác định gã thật sự đã đi xa, nàng mới dám buông hết lực khí ngã nhào xuống đất. Thân thể gầy yếu từ từ co rúc lại, khi ngã xuống đất, nàng đã không còn bất luận cảm giác đau đớn nào, không phải là bởi vì không đau, mà do dạ dày đau tới mức khiến nàng quên mất những cảm giác đau đớn khác.
Thực sự là tự làm tự chịu...không phải sao!? Biết rất rõ ràng thân thể mình đã không chịu nổi, tại sao còn phải chống đỡ đến khổ như vậy làm gì?! Tại sao còn muốn liều mạng về nhà ?! Rõ ràng trong ngôi nhà lạnh như băng chẳng có ai chờ nàng , nhưng tại sao vẫn muốn dằn vặt chính mình? Dùng cách này để người khác quan tâm nàng sao? Sao nàng lại ngốc tới vậy? Ai mà biết nàng thống khổ như vậy chứ?, ai sẽ không nỡ nhìn thấy nàng thế này nào? Chân Lộ Sanh ma quỷ kia sao? Khi cô ta nhìn thấy xem chừng lại còn hưng phấn cười nhạt nữa kìa...
Cho dù nàng có chết ở đây, cũng chẳng có ai hay ! Cơn đau quặn thắt đã khiến nàng sắp mất đi ý thức, sắc mặt Tô Phùng Tần trắng bệt, co rúc người bên con đường nhỏ, ngay bên cạnh một bụi cây che khuất tầm mắt. Kỳ thực như thế này cũng không sao, đúng không? Vĩnh viễn ngủ thì sẽ không còn đau khổ, hà tất vùng vẫy mà sống, để rồi cứ sống thống khổ như vậy.
Giờ khắc này Tô Phùng Tần yếu đuối, không có ý chí sinh tồn tới cực điểm, nàng mông lung thấy chân trời đầy sao, dĩ nhiên có thể cảm giác được khuôn mặt mình đã lạnh như băng đến đáng sợ. Thống khổ này, khiến linh hồn nàng như được giải thoát. Cứ như vậy đi, đáy lòng âm thầm nói, Tô Phùng Tần từ từ nhắm mắt lại.
Trong lúc ấy bất chợt bên người có tiếng chuông reo vang, điện thoại trong tay Tô Phùng Tần bắt đầu chấn động rung lên, Tô Phùng Tần muốn dùng hết chút khí lực cuối cùng bắt điện thoại di động. Khi chiếc điện thoại reo vang dường như đã đánh thức ý chí sinh tồn của nàng, nàng vừa mới suy nghĩ gì, cam chịu số phận sao? Dạng người như vậy là dạng người mà Tô Phùng Tần nàng cả đời xem thường nhất, chỉ là không nghĩ tới có một ngày mình cũng có ý nghĩ như vậy, tiếng điện thoại đổ chuông đánh thức nàng như hồi quang phản chiếu[], tay run rẩy cầm điện thoại đến bên tai.
Đầu dây bên kia nói cái gì nàng cũng nghe không rõ, nàng chỉ có thể nỗ lực phát ra những thanh âm yếu ớt, để người bên đầu dây điện thoại kia nghe: "Nam. . . Nam thành Phong Lâm Uyển. . . tòa a, cứu tôi. . ." Đang nói nửa chừng,chút sức lực cầm điện thoại di động cuối cùng rốt cục đã hết, đau đớn và bóng tối bao phủ lên thân thể nàng.
[]Hồi quang phản chiếu: là tên thường gọi hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.