Chương : cái gì gọi là thương hại? Chẳng qua chỉ là bố thí một cách cao cao tại thượng mà thôi!
"A Tần, chuyện này anh thật không có cách nào giúp em, ông già nhà anh, ông ấy tuyệt đối sẽ không chịu hợp tác." Mục Trầm thay đổi dáng vẻ thâm tình vừa nãy, vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn Tô Phùng Tần, sắc mặt có chút bất đắc dĩ đầy khó xử.
"Xem ra, cô ấy hẳn đã đi tìm ba của anh ." Tô Phùng Tần thần sắc lãnh đạm, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng, một tay rủ xuống chậm rãi nắm chặt.
Mục Trầm nhìn thấy gương mặt tinh xảo dần đóng băng của Tô Phùng Tần, cắn răng giống như đã quyết tâm với một điều gì đó , thấp giọng mở miệng nói: "Công chuyện của công ty, bây giờ anh không làm chủ được, em cũng biết lão già nhà anh nắm quyền lực ở công ty gắt gao nhất quyết không chịu buông, hơn nữa anh hai anh gần đây không chịu về nước . Công ty nhà anh gần đây có chút loạn, anh cũng đang tranh thủ sự ủng hộ của đám lão đổng sự kia, nếu như cuối cùng anh thành công , A Tần, anh nhất định sẽ giúp em."
"Mục Trầm, cám ơn anh." Tô Phùng Tần nhẹ nhàng cười một tiếng, trong mắt hơi có chút cảm động.
"Cho nên, em sẽ đồng ý làm bạn gái của anh sao?" Ánh mắt Mục Trầm như bừng lửa nhìn chằm chằm Tô Phùng Tần, thừa cơ cầm lấy bó hoa để ở một bên, đưa tới trước mặt Tô Phùng Tần.
Tô Phùng Tần khe khẽ lắc đầu, ngước mắt nhìn bộ dáng đầy thành khẩn của Mục Trầm, ngữ khí hình như có chút bất đắc dĩ: "Mỗi lần anh đi gặp một người phụ nữ, đều mang một bó hoa, dùng cách này cua gái không thấy chán à."
Mấy năm trước Mục Trầm mới trở về từ nước Pháp, thoạt nhìn anh tuấn cao lớn, tư văn hữu lễ, kỳ thật lại là hoa hoa công tử bất cần đời, đối đãi với tất cả những cô gái nữ nhân xinh đẹp đều như nhiệt tình và thâm tình, người không biết còn tưởng rằng hắn rất cuồng dại.
Trên người hắn tựa hồ lúc nào cũng mang theo một bó hoa, chỉ cần thấy được cô gái xinh đẹp nào, thì lúc nào cũng có thể móc ra tặng.
''Thì phải tung lưới to một chút, nếu như A Tần em làm bạn gái của anh, về sau anh chỉ tặng riêng mình em thôi.'' Mục Trầm hơi híp mắt lại ẩn ý đưa tình nhìn Tô Phùng Tần.
''Anh tự đi tìm mấy cô gái nuốt trôi đi, hôm nay em tìm anh chỉ muốn bàn công chuyện.'' Đôi mắt Tô Phùng Tần tràn đầy nghiêm túc, ngay cả trên mặt cũng treo một tiếu dung công thức hoá.
Mục Trầm thấy Tô Phùng Tần như vậy, liền biết không thể cười đùa cợt nhả kiểu này, đành nhún vai, rất nhanh ném bó hoa ra băng ghế sau, khôi phục biểu lộ trên mặt , nhướng mày, ngữ khí trầm trọng: "Em thật muốn làm vậy à.''
Tô Phùng Tần nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn nê ông đủ mọi màu sắc chợt lóe lên, thành thị xa hoa truỵ lạc thật đẹp, có lẽ trong lòng người bình thường còn tồn tại ngây thơ, nhưng những kẻ quyền quý, quyền thế cao cao tại thượng này, đã sớm thối nát, mà nàng cũng đã sớm biết điều này từ mấy năm trước, khi cùng theo họ dần thối nát.
''Anh nghĩ em còn lựa chọn khác à?'' Tô Phùng Tần quay đầu mắt nhìn phía trước, ánh mắt kiên nghị mà tỉnh táo.
Mục Trầm đưa Tô Phùng Tần đến cổng nhà, nhân lúc Tô Phùng Tần còn chưa xuống xe, tiếp tục mời: "Còn sớm như thế, em không muốn ra ngoài uống một ly sao?'' Cô gái này lúc nào tìm hắn cũng bàn công chuyện, trước kia không biết Tô Phùng Tần, hắn còn tưởng rằng nàng là một cô gái tùy tiện, ai biết rằng sau khi hợp tác, ngoại trừ bàn công chuyện hắn chẳng hẹn được Tô Phùng Tần ra gặp riêng lần nào, Mục Trầm khó tránh khỏi trong lòng có chút mất mác và không chịu thua.
''Em còn có việc cần phải xử lý, chuyện hợp tác em sẽ liên lạc anh sau, cám ơn anh tiễn em về nhà.'' Tô Phùng Tần ôn hòa cười một tiếng, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng đôi mắt lại cất giấu sự xa cách. Mục Trầm thở dài, không nói gì thêm gì, sau khi hai người nói tạm biệt, hắn liền lái xe rời đi.
Vừa xuống xe, chân trời liền bắt đầu lất phất rơi mưa bụi, từng giọt mưa biến thành từng sợi tơ mang hơi lạnh tới, nhỏ xuống trên tóc, trên vai Tô Phùng Tần. Tô Phùng Tần đứng tại chỗ không nhúc nhích, nàng ngửa đầu từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ từng giọt mưa trong trẻo rơi xuống khuôn mặt.
Tô Phùng Tần cảm thấy mình biến đổi quá nhanh , nàng chán ghét bản thân mình như vậy, nhưng lại không thể không như thế này. Có lẽ ai cũng có thể mềm yếu, nhưng nàng không thể mềm yếu, bởi vì họ có thể dựa vào người khác, mà nàng lại chẳng có ai ở bên, chỉ có mình nàng tự chống chọi với hết thảy.
Điện thoại trong túi vang lên, một lần lại một lần. Có lẽ là đã đứng quá lâu trong mưa, đồ trên người nàng có chút ẩm ướt , Tô Phùng Tần hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra nhìn chăm chú tên hiển thị trên màn hình.
"A Tần, em không nhớ tôi sao?'' Đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ lười biếng mà khàn khàn, còn mang theo vài phần cười khẽ cùng hững hờ.
"Chân Lộ Sanh." Tô Phùng Tần thay đổi ánh mắt, sôi trào sự băng lãnh cùng chán ghét trong mắt, nàng chán ghét mỗi khi nghe thấy giọng của người phụ nữ này, chán ghét tất cả mọi thứ thuộc về cô ta.
''Hôm nay tôi biết em đã đi gặp Mục Trầm, bất quá tôi đoán em chẳng đạt được câu trả lời mà em muốn.'' Chân Lộ Sanh lười biếng trên ghế sa lon màu đỏ thắm, trong ngực ôm một con mèo đen, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, mang nụ cười kiều mị trên mặt, ung dung mà lộng lẫy.
''Cô đã đi tìm ông Mục thuyết phục ông ta, bây giờ còn gọi tới chế giễu tôi.'' Tô Phùng Tần cười lạnh, đứng ở dưới mưa không nhúc nhích.
"A Tần, em nói vậy thật khiến tôi thương tâm. Tôi đoán em đang rất thương tâm, đặc biệt gọi qua dỗ dành em.'' ý cười miễn cưỡng mang trên mặt Chân Lộ Sanh, ngữ khí ra vẻ đáng thương ủy khuất.
"Chân Lộ Sanh, Cô đến cùng muốn thế nào?'' hai mắt Tô Phùng Tần nhắm nghiền, lông mi dài cong lên đón lấy từng giọt mưa phùn, oán hận bốc lên khiến nàng thậm chí không thể giữ vững tư thái bình tĩnh.
"A Tần, em biết tôi muốn gì mà?'' Chân Lộ Sanh vuốt ve con mèo đen trong ngực, gãi cằm của nó, con mèo đen hưởng thụ híp mắt, mắt hẹp dài như hồ ly nhíu lại, Chân Lộ Sanh ngón tay nắm chặt cổ con mèo đen, hung hăng nhéo nó.
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu chói tai, sau đó là tiếng thở của Chân Lộ Sanh.
''Cô là đồ điên.'' thân thể Tô Phùng Tần có chút phát run, không biết có phải do quần áo bị ướt hay không, nhưng khi nghe tiếng kêu thê lương của mèo, đã khiến nàng kinh hãi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, con mèo đen co quắp ở sau cửa run lẩy bẩy, Chân Lộ Sanh cúi đầu nhìn thấy trên cổ tay mình mấy đạo vết máu, trong đôi mắt hẹp dài đầy một mảnh u oán, nàng cười giận trách: "Nó làm bị thương tôi , cũng giống như em, A Tần em đoán xem, tôi sẽ đối với nó thế nào đây?''
"Chân Lộ Sanh, cô càng ngày càng càng khiến tôi cảm thấy buồn nôn ." Tô Phùng Tần mở mắt ra, trong đôi mắt một mảnh lãnh đạm khinh thường, khóe môi nàng có chút câu lên, mỉa mai cười lạnh một cái.
''Khiến tôi thật thương tâm a, A Tần đã từng nói rất ràng, xem tôi như tín ngưỡng của em, sao bây giờ lại trở nên như vậy?'' Chân Lộ Sanh nhẹ giọng cười một tiếng, ngữ điệu nhẹ nhàng thờ ơ nói với Tô Phùng Tần.
"Bởi vì khi đó tôi căn bản cũng không biết, cô không phải là thiên sứ, mà là ác ma." Tô Phùng Tần mệt mỏi hai mắt nhắm nghiền, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, dập máy điện thoại. Nàng không muốn nói với Chân Lộ Sanh nữa, bởi vì dạ dày bắt đầu đau, khiến nàng có cảm giác buồn nôn muốn ói.
Mưa chậm rãi lớn dần, quần áo trên người đã triệt để ướt đẫm, thân thể băng lãnh không có chút nhiệt độ, Tô Phùng Tần từ từ nhắm hai mắt ngẩng đầu lên , mặc cho nước mưa băng lãnh nhỏ xuống mặt, trong lòng có một ít khoái cảm tự ngược. Mỗi lần Chân Lộ Sanh xuất hiện, đều khiến nàng nhớ tới một số chuyện đã qua, quá khứ dơ bẩn không chịu nổi kia, vĩnh viễn sẽ chẳng cứu rỗi nổi sự hắc ám đang chiếm ngự lấy thân xác nàng.
Trong thoáng chốc, Tô Phùng Tần phảng phất quay trở về năm năm trước, thời điểm tất cả vận mệnh của nàng thay đổi, khiến nàng từ đó chẳng còn chút ánh quang minh giữa mùa hè đầy nắng, đêm mưa đầy tuyệt vọng vọng đến hít thở không thông kia, giống như bây giờ vậy.
Vì sao cô rõ ràng đã bán rẻ tôi, lại vẫn cứ dây dưa không chịu buông tay, vì sao còn muốn tra tấn tôi như thế?
Hận ý phảng phất muốn nuốt chửng lấy nàng. Tô Phùng Tần quật cường đứng dưới mưa, ngón tay thon dài mảnh khảnh nắm lấy ngực vạt áo, đốt ngón tay dùng sức cũng bắt đầu trắng bệch.
Bất chợt mưa rơi xuống mặt phảng phất ngừng lại, Tô Phùng Tần từ từ mở mắt ra, trước mắt xuất hiện một chiếc dù màu đen. Người đứng phía sau không nói gì, nhưng Tô Phùng Tần lại biết cô là ai, từ từ cúi đầu, tựa như nàng lúc nào cũng luôn chật vật trước mặt người này.
Có đôi khi để khiến một người thức tỉnh từ trong hận ý cùng tuyệt vọng, chỉ cần một động tác nho nhỏ, Tô Phùng Tần cắn môi tái nhợt tinh xảo, trên mặt có mấy phần mất mác nàng thì thào nói: "Thật xin lỗi."
"Vì sao chị lại muốn nói xin lỗi." Người đứng phía sau nhẹ giọng hỏi, ngữ khí bình thản lại có tia nghi hoặc.
"Bởi vì chị vô cớ gây sự.'' ý cười nơi khóe môi ôn hòa mà mông lung, Tô Phùng Tần đưa lưng về phía người đứng phía sau, nhẹ giọng nói: ''Chị rất sợ, sợ em cho chị ấm áp bởi vì thương hại, bất chợt ngày nào đó nếu như sự thương hại ấy biến mất, sẽ còn lại gì chứ.''
Cực kỳ lâu trước kia, Tô Phùng Tần đã từng sống trong sự thương hại mà lớn lên, thế nhưng dựa vào thương hại thì ấm áp có thể tồn tại bao lâu đây. Cha mẹ đã từng bởi vì thương hại mà yêu thương, nuôi dạy nàng, dần dần từ bỏ nàng sau khi có con, lão sư của nàng cũng bởi vì đã từng vì thương hại mà yêu thương nàng, nhưng bởi vì nàng dần dần lớn lên trở nên xinh đẹp, bắt đầu trở nên xấu xa không chịu nổi.
Cái gì gọi là thương hại, bất quá chỉ là một loại bố thí cao cao tại thượng mà thôi, Tô Phùng Tần nàng không cần, mãi mãi cũng không cần.
"Không phải thương hại, mà bởi vì thích, em rất thích học tỷ." Người đứng phía sau ngữ khí bình thản thanh lãnh, nhưng từng chữ kiên quyết, phảng phất như lời thề ước.