“Tôi cảm thấy tôi không xứng làm một người Trung Quốc, thật! Bài này tách ra từng chữ thì tôi biết, nhưng ghép lại với nhau thì lại không hiểu gì cả!”
“Lần đầu tiên mới biết làm ngữ văn cũng có nhiều không gian như vậy! Gặp cũng không biết gặp như thế nào!”
“Dù sao tôi cũng không trông cậy vào việc thi đại học, kiểm tra bao nhiêu điểm cũng không sao cả, tốt nghiệp trung học là được!”
“Tôi đã tàng hình rồi, đừng hỏi tôi là ai.
”
“Đề thứ nhất, mọi người chọn cái gì?”
“…”
Một đám học sinh thảo luận giống như muốn lật tung mái của phòng học.
Vỗ bàn, thăm dò địch để được an ủi, dò đáp án, tự giận mình.
Nhưng nhiều nhất vẫn là oán giận đề khó.
Lạc Thâm chọc chọc sau lưng Kiều Khanh: “Khanh Khanh, cậu thi thế nào?”
Kiều Khanh vừa quay đầu thì đã nhìn thấy dáng vẻ đau khổ thâm thù đại hận của cậu ta.
Bút ở đầu ngón tay quay một vòng, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Cũng được.
”
Lạc Thâm nói: “Tôi cảm thấy khoảng thời gian trước bản thân thức trắng học tập giống như một tên ngốc.
Ngày đó ngoại khóa môn văn, tôi xem ba lần cũng không thể hiểu được một câu.
”
Kiều Khanh chần chờ một lát, không thuần thục an ủi một câu: “Không sao cả, còn có ba môn khác.
”
Sự thật chứng minh, lời này nói còn không bằng không nói.
Buổi chiều là lúc kiểm tra toán học, không khí bên trong trường thi càng thấp hơn.
Thậm chí còn có nhiều học sinh không làm mà nộp giấy trắng từ rất sớm.
Giám thị là một giáo viên dạy toán học, xem qua thì thấy hầu như học sinh đều để lần lượt từng khoảng trắng.
Lúc đi đến chỗ của Kiều Khanh, bước chân đột nhiên dừng lại.
Người thanh niên nhìn chằm chằm vào phiếu làm bài của cô một lúc lâu rồi lại ngạc nhiên nhìn mặt Kiều Khanh một cái, mới chịu rời khỏi.
Sau khi kiểm tra toán học xong, Dương Liên Phong đi vào trường thi của lớp ông ta.
Vừa bước vào thì gặp Trương Đức Tuấn đầu đầy mồ hôi, ôm một chồng phiếu làm bài đi ra, tâm trạng không khỏi trầm xuống.
“Thầy Trương, đề toán thế nào? Cũng rất khó sao?”
Trương Đức Tuấn lau mồ hôi trên trán, thở dài: “Đừng nói nữa, tôi đã làm giáo viên dạy toán nhiều năm như vậy rồi nhưng lần đầu tiên gặp được đề thi khó như vậy.
Vừa rồi lúc phát đề thi xuống, tôi cũng nhìn thời gian và cùng làm bài với đám nhóc này như một bài kiểm tra.
Kết quả ngay cả tôi cũng không thể nghĩ ra được mấy bài, vài câu cảm thấy nghĩ ra được nhưng càng làm càng nhiều, càng làm càng thấy thiên vị.
Vừa rồi lúc hết thời gian, sau khi nhận được đáp án đơn giản, tôi đoán mình cũng chỉ được điểm mà thôi.
”
Dương Liên Phong nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi.
Phải biết rằng, Trương Đức Tuấn là tổ trưởng tổ toán học, cũng là thầy giáo dạy toán tốt nhất của Nhất Trung.
Đến cả ông ta mà cũng nói đề này khó, thì chẳng phải là đám học sinh kia…
Đang nghĩ như thế thì đã nghe Trương Đức Tuấn nói: “Thầy Dương, lần này đề sẽ không quá khó như vậy chứ? Học sinh lại bị đả kích không còn tự tin thì sao bây giờ?
Vừa rồi tôi còn thấy một nữ sinh có thành tích rất tốt của lớp chúng ta, thi xong cũng ngồi đấy lau nước mắt đó.
”
Khuôn mặt Dương Liên Phong căng thẳng: “Nhìn đi nhìn lại tình huống môn tiếng Anh và Lý như thế nào rồi nói sau.
”
Buổi sáng ngày hôm sau kiểm tra Lý, buổi chiều là tiếng Anh.
Sau khi kiểm tra ngữ văn xong, mỗi khoa đều thiếu đi vài người đến kiểm tra.
Chờ đến lúc kiểm tra tiếng Anh, bên trong trường thi càng ngày càng thiếu nhiều học sinh.
Chờ đến lúc tiếng chuông kết thúc kiểm tra môn tiếng Anh vang lên, hầu như tất cả mọi người đều thành quả cà mềm nhũn.
Lạc Thâm quay về phía tường “Móa nó” một tiếng: “Khanh khanh, tôi cảm thấy mình muốn phi thăng, thật.
”
Kiều Khanh liếc mắt nhìn cậu ta một cái, không nói gì.
“Khanh khanh, cậu vẫn luôn bình tĩnh như vậy sao? Trước kia tôi cũng như vậy, nhưng sau khi đoán thành tích thì cũng sẽ khẩn trương một chút.
Có phải cậu vẫn không có suy nghĩ mình sẽ kiểm tra được hay không?”
Kiều Khanh lắc đầu nói: “Không phải.
”
Lạc Thâm: “Đã biết trong lòng cậu không bình tĩnh như ngoài mặt mà!”
Kiều Khanh: “…”.