"Là tôi sao chép của cô ấy."
Câu nói của Tô Lâm vừa ra khỏi miệng, Lộc Viên Viên thấy khuôn mặt bánh socola kia trong nháy mắt liền thay đổi.
Lúc đầu là biểu cảm mang theo ý cười trong nháy mắt liền cứng đờ, mặt đen như đáy nồi.
"Ha, ha" Cô ta cười gượng hai tiếng, "Học trưởng, anh đừng nói đùa...."
Nghe vậy, Tô Lâm giật khóe môi lên một chút.
Đường cong trên khuôn mặt anh nhu hòa, lúc anh nhếch môi lên, lộ ra càng thêm đẹp mắt.
"Tôi đùa cái rắm."
"....."
Khuôn mặt cô gái trong nháy mắt đỏ lên, cắn môi, trong ánh mắt tràn đầy sự xấu hổ cùng không cam lòng. Cuối cùng không nói thêm gì, nhanh chóng xoay người lại.
"...."
Lộc Viên Viên vẫn còn có chút mơ hồ.
Vừa rồi người kia, không phải nói những lời đó ở trước mặt cô là nhằm vào cô sao.
Lấy tính cách của cô, coi như rõ ràng biết là bọn họ đang nói cho mình nghe, cũng sẽ không chủ động đi chất vấn hay làm sáng tỏ nó.
Cô nhìn một bên sườn mặt của Tô Lâm.
Cái góc độ này, cùng lần thứ nhất ở trên diễn đàn trường nhìn thấy ảnh chụp rất giống, chỉ là so với khi đó rõ ràng hơn, càng cụ thể hơn.
Anh khôi phục vẻ nhàn nhạt thường ngày, đối với cái gì cũng một bộ dạng không quan tâm đến bất kỳ cái gì kia. Cái khí thế bức người tỏa ra vừa rồi đối với bánh socola cũng biến mất không dấu vết.
Cái khúc nhạc đệm nhỏ này như là chưa xảy ra.
Giống như là anh chỉ đi ở bên ngoài trở về, chờ vào tiết học mà thôi.
Kỳ thật một chút này so với cảm xúc khổ sở của cô mấy ngày nay, loại như trình độ vừa rồi, sau khi cô nghe xong cũng không có cảm giác gì nhiều lắm.
Chỉ là vì bị người khác nghi ngờ dò xét như vậy, có một chút không thoải mái.
Nhưng anh lại làm như vậy.....
Một chút không thoải mái kia, lập tức biến mất hoàn toàn.
Sau một lát, Tô Lâm tựa hồ phát giác ra ánh mắt cô đang chăm chú nhìn mình.
Anh quay đầu, đối diện với ánh mắt của cô.
Lộc Viên Viên có chút không kịp phòng bị mà chớp chớp đôi mắt, lời nói ra khỏi miệng có chút khô cứng:
"Chuyện đó, học trưởng....."
"....."
"Cảm ơn anh nha."
Anh nhíu mày:
"Cảm ơn cái gì?"
"....."
Cảm ơn cái gì?
Anh nói là anh chép của cô, là đang giúp đỡ cô nha....
Thế nhưng cái này làm sao mà nói.
"Dù sao...." Lộc Viên Viên gãi gãi tóc, dứt khoát xem nhẹ vấn đề của anh, dời đi tầm mắt:
"Aiz, dù sao cũng cảm ơn anh...."
Giọng nói của cô rất nhẹ.
Mềm mại, giống như là móng vuốt của mèo con nhẹ nhàng cào vào người.
Kỳ thật trong ký túc xá, chuyện lão đại thích những người em gái đáng yêu không phải là ngày một ngày hai. Ngay từ đầu khi vừa học đại học, anh có thể thường xuyên nghe được mấy người họ bàn luận về mẫu người con gái thích.
Mỗi lần anh nghe được, không chỉ nội tâm không hề gợn sóng, còn thỉnh thoảng sẽ mở miệng độc mồm mà nói mấy câu.
Ánh mắt của anh rơi vào trên mặt của Lộc Viên Viên.
Tóc cô rũ xuống, che đi một phần nho nhỏ sườn mặt, nhìn ra được biểu cảm của cô có chút ngượng ngùng. Lại thêm ánh mắt nhìn anh cũng có chút trốn tránh, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một màu hồng nhạt.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền áo màu trắng gạo, không có bất kỳ đồ vật trang trí gì, bởi vì trong phòng học nhiệt độ điều hòa thấp, cơ hồ mỗi lần đi học đều có thể thấy cô mặc lên một chiếc áo khoác len.
Cho tới bây giờ anh không nghĩ tới bản thân sẽ quen với một cô gái như thế.
Ngoại trừ chìa khóa xe đạp bị người ta nhặt được đưa đến chỗ nhận đồ thất lạc, sau đó làm cho anh bị lỡ thời gian thi, thật lâu rồi chưa từng có cảm xúc nào mãnh liệt như vậy trong anh.
Thời điểm nghe thấy cô bị người ta quang minh chính đại mà trào phúng, trong nháy mắt anh liền cảm thấy ngọn lửa trong ngực bùng lên đến không kìm được.
Thời gian nghỉ giải lao nhỏ giữa tiết vừa kết thúc, Nghiêm Xuyên đúng giờ trở lại trên bục giảng, bắt đầu sắp xếp lại bài giảng.
Anh thu lại tầm mắt, tâm tình bỗng dưng trở nên tốt lên.
-
Tô Lâm sau khi học xong tiếng Pháp, buổi sáng còn có tiết thể dục.
Anh nghĩ đến mấy cái người ở ký túc xá trong đầu toàn nước kia, môn gì cũng không tiếc chỉ có thể dục kà không nỡ bỏ, cho nên trực tiếp đi đến sân thể dục. Vừa đến nơi, quả nhiên trông thấy ba người đang đứng bên cạnh sân bóng rổ, vừa đập bóng vừa nói cái gì đó.
Bốn người cùng nhau học thể dục, cùng với nam sinh trong lớp đánh một trận bóng, mới đi ăn cơm.
"Đúng rồi Lâm ca." Tần Phóng đi đến bên người Tô Lâm, "Có chuyện này, cuối tháng sau có tiệc tối dành cho người mới, cậu đừng quên đó. Trước đó lúc còn có Triệu ca, mỗi năm anh ấy đều là người lên đài."
"...."
Động tác Tô Lâm dừng lại.
Triệu ca trong miệng Tần Phóng, tên đầy đủ là Triệu Gian, là đàn anh trong khoa của bọn họ, cũng là chủ tịch tiền nhiệm của câu lạc bộ âm nhạc.
Thời điểm bọn họ còn là sinh viên năm nhất, đã đi ăn cơm hát hò cùng nhau. Khi đó Triệu Gian cũng có mặt, liền đưa hai người họ vào câu lạc bộ âm nhạc. Lúc đó, hai người còn chưa nghiện trò chơi nặng như vậy, mỗi ngày đều là nhàn rỗi, lại rất thích âm nhạc cho nên liền tham gia vào câu lạc bộ.
Năm trước Triệu Gian học năm ba, năm nay đại đa số thời gian đều không ở trường học. Trong câu lạc bộ các chức vị không phiền toái giống như Hội sinh viên, không cần phải làm mấy cái bỏ phiếu kia. Trừ khi phần lớn người trong câu lạc bộ không đồng ý. Cho nên chủ tịch câu lạc bộ muốn đưa cho ai, cơ bản chính là người đó.
Anh ấy đã đưa cho Tô Lâm.
Thật sự thì lịch sử của câu lạc bộ âm nhạc của Đại học C mới chỉ có ba năm. Trước đó có câu lạc bộ ghita, câu lạc bộ piano, câu lạc bộ thanh nhạc,vv, rất lộn xộn. Theo như Triệu Gian nói thì mỗi người trong câu lạc bộ đều không nhiều, cũng không có kỷ luật gì, làm rối loạn một hồi.
Anh ấy liền dứt khoát tự mình mở ra một câu lạc bộ âm nhạc.
Tô Lâm bị anh diễn khổ tình một trận, đầu óc nóng lên liền đồng ý yêu cầu làm cái chủ tịch câu lạc bộ. Cho nên bây giờ mới có những chuyện rách nát này.
Chủ tịch câu lạc bộ cơ bản đều phải chuẩn bị chương trình, đây cũng là bữa tiệc lớn nhất hằng năm đón người mới.
"Tôi không đi." Anh uống một ngụm nước, đáp Tần Phóng, "Lúc tôi nhận lời đáp ứng anh ấy làm chủ tịch, không nói sẽ tham gia mấy cái chuyện này."
"Hơn nữa anh ấy với tôi còn đánh cược. Nếu như tôi đi tham gia vào mấy chương trình này, tôi sẽ cho anh ấy một ngàn khối."
Tần Phóng nhịn không được hỏi:
"Vậy nên cậu liền không tham gia vào mấy cái này?"
"Ai cũng không cho ai."
Tần Phóng: "....."
Vậy đánh cược cái gì? Chỉ là muốn chứng minh quyết tâm của mình sao?
Tần Phóng: "Aiz, không phải, mẹ nó là tôi không hiểu, chuyện son phấn hấp dẫn như thế này, làm sao lại giống như là giết cậu được?"
Tô Lâm không nói chuyện, liếc cậu ta một cái.
Cái nhìn này, làm Tần Phóng bỗng dưng nhớ tới, làm sao Tô Lâm lại được người trong trường đều biết đến.
Lúc vừa mới bắt đầu học năm nhất, Tô Lâm chỉ là nổi tiếng ở phạm vi nhỏ trong khoa. Nhưng nếu muốn nói là nổi tiếng trong trường học, là bởi vì sau khi anh vào trong câu lạc bộ âm nhạc đã độc tấu một bản nhạc piano.
Vốn chỉ là một hoạt động nhỏ trong câu lạc bộ, nhưng sau đó đoạn video kia bị đăng tải lên diễn đàn trường học trong một thời gian rất lâu. Khuôn mặt của anh đặc biệt được người khác miêu tả ở trong diễn đàn trường không đếm hết bao nhiêu lần.
Các nữ sinh trong khoa, còn có nữ sinh của khoa khoa học và kỹ thuật thì vẫn còn đỡ.
Chủ yếu là khoa nghệ thuật, ách, bộ dáng điên cuồng kia coi như giúp cho cậu ta được mở rộng tầm mắt.
Tần Phóng lớn lên cũng không kém, đoạn thời gian kia thậm chí có người ở chỗ Tô Lâm vấp phải trắc trở, muốn đường cong cứu quốc liền đem chủ ý đánh tới trên đầu cậu ta.
.....Được thôi.
Tần Phóng rũ sạch suy nghĩ, thuận miệng nhắc nhở:
"Còn có vòng phỏng vấn tiếp theo vào tuần tới, cậu đừng quên."
Tô Lâm vặn chặt nắp chai:
"....Ừm."
Chuyện đó, đương nhiên anh sẽ không quên.
Thứ sáu, ngày này Tô Lâm vẫn thường dậy sớm.
Anh phát hiện, cái thói quen này nếu muốn dưỡng thành cũng thật đơn giản.
Bởi vì đêm hôm trước anh đã đi ngủ sớm hơn một chút, lần thứ ba dậy sớm này, so với hai lần trước đều dễ chịu hơn rất nhiều.
Anh tới phòng học, nhìn thấy bóng dáng ở nơi quen thuộc kia, tâm trạng rất tốt mà đi qua.
"Học trưởng buổi sáng tốt lành."
"Sớm."
Chào hỏi xong, Lộc Viên Viên không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu xuống không biết đang nghiên cứu thứ gì.
Anh ba lần bốn lượt muốn tìm kiếm một chút đề tài để nói, nhưng ở trong đầu mình đều bị phủ quyết.
Cuối cùng anh cũng nghĩ ra một cái cớ.
Tô Lâm duỗi tay gõ gõ mặt bàn chỗ cô,
"Em in ppt ra sao?"
"Vâng?" Đầu tiên Lộc Viên Viên quay đầu nhìn anh sửng sốt vài giây, sau đó mới phản ứng kịp, lập tức từ trên mặt bàn cầm một tập giấy đưa cho anh, "Ở đây!"
Không đợi anh nói trước, giọng nói của Lộc Viên Viên lại một lần nữa truyền đến mang theo hưng phấn, "Học trưởng, tiết này chúng ta học nội dung là về nhạc cụ nha."
Tô Lâm tùy ý mở ra tập tài liệu trên tay, đáp:
"Ừm."
"Oa, thật là hâm mộ." Lộc Viên Viên nhìn một chút, bỗng nhiên phát ra một tiếng cảm khái.
"...Hửm?"
"Những người đánh đàn piano đều rất tuyệt nha...." Khuôn mặt cô đều nhanh chóng muốn dán vào hình ảnh bên trên tập ppt, "Người này lớn lên cũng thật đẹp. Tóm lại là người đàn piano, tay cũng đẹp, khí chất so với người khác cũng không giống."
Tô Lâm: "....."
"Hôm qua em đã dịch ra ý trong đoạn văn này. Nghệ sĩ piano này thật sự rất lợi hại, anh ấy...."
Lộc Viên Viên còn đang tự độc thoại, hoàn toàn không chú ý tới áp suất không khí của người bên cạnh càng ngày càng thấp.
"....."
Thì ra còn chuẩn bị bài trước....?
"Em..." Anh mím môi, giữa khe hở trong lời nói của cô xen vào một câu, "Em thích như vậy?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Lộc Viên Viên gật đầu, "Mà em lại còn chưa từng gặp qua người thật ở trước mặt em đánh piano nữa."
Cô từ nhỏ lớn lên ở thị trấn, hàng xóm xung quanh không có nhà ai mua đàn piano cho con mình. Tuy rằng thích xem người khác đánh đàn, nhưng cũng chỉ là nhìn qua ở trên TV.
"Em cảm thấy những người chơi đàn piano, hẳn là đã học rất nhiều năm, thật sự là vô cùng lợi hại." Lộc Viên Viên cuối cùng bổ sung thêm.
"...."
Sau khi vào giờ học, Tô Lâm hoàn toàn không nghe vào lời giảng của Nghiêm Xuyên.
Trong đầu anh đều là lời nói vừa rồi của Lộc Viên Viên.
Ở trong mắt cô, người đánh đàn piano vừa đẹp người, tay cũng đẹp,lại rất ngầu.
Trong mắt cô gái nhỏ phảng phất như mang theo ngôi sao, ánh mắt khao khát, quanh quẩn ở trong đầu anh rất lâu.
Ách.
Thật là.....
Tô Lâm cào cào tóc, mở Wechat ra.
Đầu tiên anh tìm khung chat của Triệu Gian đã lâu rồi không liên lạc.
Xác nhận chuyển khoản hay không?
Xác nhận.
Chuyển xong khối.
Sau đó, anh lại mở ra khung chat của Tần Phóng.
[Tô Lâm]: Tiệc tối chào đón người mới.
[Tô Lâm]: Ghi danh cho tôi.
-
Sau buổi học tiếng Pháp, anh trở lại ký túc xá.
Chuyện thứ nhất chính là đánh răng.
Lão nhị cùng Tần Phóng vẫn còn đang ngáy khò khò, chỉ có lão đại là tỉnh táo.
Lão đại ở trên giường trở mình,
"Aiz, trong tất cả các ngày, chỉ có mỗi thứ sáu cậu liền giống như bị động kinh? Giữa trưa còn đi đánh răng?"
"....."
Tô Lâm không trả lời.
Vài phút sau, trong khoang miệng anh tràn ngập mùi vị tươi mát cùng vị cay của kem đánh răng, cuối cùng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Hai giờ trước.
Sau khi ngồi trong phòng học gửi tin nhắn cho Tần Phóng xong. Anh vừa mới buông di động xuống, bên cạnh có một lực rất nhẹ chọc anh một cái.
Tô Lâm quay đầu lại.
Đồng tử co thắt lại một cái chớp mắt.
"Học trưởng, chuyện kia, lần trước anh giúp em." Lộc Viên Viên giống như có chút khẩn trưởng, tay phải nâng lên vuốt vuốt mái tóc dài, gương mặt trắng nõn tinh tế, đôi mắt hươu thật to thanh tú rõ ràng, lúc nhìn vào anh, bộ dạng cực c=kỳ chuyên chú.
"Chuyện kia, em kỳ thật chỉ là muốn cảm ơn anh...." Nói xong, cô vươn tay vào trong hộc bàn.
Tô Lâm đột nhiên có loại cảm giác bất thường ----
"Này!" Lộc Viên Viên giống như dâng hiến vật quý đem túi sữa đậu nành đặt ở trước mắt anh, "Học trưởng, thẳng đến tháng mười một hoạt động này mới bị hủy bỏ, mỗi thứ sáu em đều có thể giúp anh lấy."
Cô ngượng ngùng cười cười, "Nhưng mà thứ hai đến thứ năm, anh phải tự mình dậy sớm đi lấy nha."
Tô Lâm: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Lâm ca:....Tôi thật sự muốn quỳ.
Lộc OO: QAQ uống không ngon sao?
Lâm ca: Uống rất ngon.
Lộc OO: >v
Hẹn mọi người tuần sau nữa sẽ ra chương đều hơn và truyện mới. An lại lặn đây -_-