Tối thứ bảy tuần trước.
Cuối tháng mười một, sớm đã qua lập đông một đoạn thời gian. Mặc dù nhiệt độ cả ngày đều thấp, nhưng chênh lệch nhiệt độ ban ngày và ban đêm vẫn rất lớn.
Ngày đó Tô Lâm không mặc áo len. Đến buổi trưa, chỉ mặc áo phông và khoác áo thể thao đi ra ngoài. Lên xe buýt, rồi đến tiệm cơm, sau đó lại đến quán ăn. Ngẩn ngơ như thế nào ở bên ngoài mà lại không nhận ra bất cứ chuyện gì.
Mà buổi tối chênh lệch nhiệt độ giữa 9 giờ và 10 giờ là rất lớn. Không khí lạnh trong làn gió đêm thổi vào trong quần áo, cho nên dù đã mặc hai cái áo nhưng so với không mặc cũng không khác biệt lắm.
Vì lạnh cho nên ký ức trở nên rất sống động.
Càng rõ nét hơn nữa là cảm giác, rõ ràng ngoài da đều là lạnh lẽo những bên trong cơ thể lại rất nóng.
Nguồn nhiệt từ trong ra ngoài có lẽ xuất phát từ trái tim. Mỗi một nhịp đập làm cho máu dường như nóng hơn một chút.
Bởi vì trên người cô gái như một cái bếp nhỏ.
Cô say đến mức đầu óc không còn minh mẫn, còn nói rằng tên anh là đẹp nhất trên đời.ư
Lúc đó Tô Lâm đều cảm thấy trái tim sắp bị cô làm cho mềm nhũn.
Không nghĩ tới rằng hành động phía sau còn mạnh mẽ hơn.
Cô gái nhỏ vẫn nửa quỳ ở trên ghế dài, lẩm bẩm một câu, “Đầu em nặng quá”. Tô Lâm nghe rõ, nhưng không để ý lắm. Anh vẫn còn đang chìm trong lời ngon tiếng ngọt mà bạn gái thình lình nói lúc nãy.
Cô đột nhiên gục đầu trên vai anh.
Bị cái trán đập vào trên vai, cơn đau kéo hồn anh quay về. Anh đảo mắt nhìn khuôn mặt cô, không thấy có chút gì đau đớn cả.
Cô vùi mặt vào, giọng nói rầu rĩ truyền đến:
“Tuần trước em xem phim ở ký túc xá.”
“…Ừ.” Tô Lâm đáp: “Sau đó thì sao?”
“Em nhìn thấy họ đã hôn nhau,” Lời nói của cô bắt đầu hỗn loạn, “Chính là nụ hôn của họ không giống với em… Em sẽ không hôn như vậy.”
Tô Lâm vẫn đang tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của cô.
Cô ngẩng đầu, trừng to mắt nhìn anh vài giây. Đột nhiên lộ ra biểu cảm như bừng tỉnh ngộ: “Em nhớ ra rồi! Em với anh đã hôn nhau!!!”
“…..” Vậy thì tiếp thu của em cũng thật cao.
Anh chưa nghĩ ra phải đáp lại như thế nào thì cô gái nhỏ lại mở miệng.
“Vì sao…” Cô nắm lấy cổ áo anh, trong mắt tràn đầy tò mò: “Tại sao khi hôn anh không đưa lưỡi ra?”
…..
…..
Lúc đó anh cảm thấy cái trạng thái này của Lộc Viên Viên, khi tỉnh lại sẽ không nhớ gì.
Quả nhiên mới đó đã quên sạch sành sanh.
Bởi vì không ngờ rằng cô một chút ký ức cũng đều không có, cho nên anh đã tính toán ngày chủ nhật sẽ nhắc lại.
Nhịn được một ngày mà anh đã muốn bội phục chính mình.
Không ngờ tới lần nhịn này lại là bốn ngày.
Chuyện này thật sự rất gian nan.
Tô Lâm cũng không muốn nhắc lại với cô nữa – Dù sao nói xong đoán rằng cô cũng không tin chính mình đã nói câu đó.
Trực tiếp… thỏa mãn cô chắc tốt hơn.
Anh tiến quân thần tốc vào khoang miệng. Nháy mắt cảm nhận được vị ô mai còn có hương sữa, nháy mắt liền hiểu ra. Anh không nhịn được muốn cười, nhưng bởi hiện tại không tiện nên chỉ có thể ngừng lại nó.
Lộc Viên Viên tựa vào sau giá sách, nhưng cô không có cảm giác sau lưng mình đang dựa vào giá sách cứng. Cô còn tưởng rằng là tay anh đặt trên bệ cửa sổ giống như lần trước.
Cô phát hiện ra lần hôn môi này hình như không cần nín thở, hít thở rất thuận lợi.
Có lẽ là do lần này mở miệng chăng – Hả? Mở miệng?
Giật mình đầu óc quay cuồng. Cô ý thức được nụ hôn lần này so với lần trước không giống nhau.
Học trưởng, anh ấy… anh ấy… lại đưa lưỡi vào trong miệng!
Khuôn mặt Lộc Viên Viên nháy mắt nóng bừng. Cô muốn cắn chặt răng lại nhưng nếu cắn thì sẽ cắn phải anh.
Cô muốn tìm cách loại bỏ, nhưng lưỡi của anh lại rất…linh hoạt. Cô muốn đẩy nhưng không đẩy ra được, bản thân lại còn bị cuốn theo vào, sau đó quay cuồng li3m m út…
Sau khi hết giãy dụa, cuối cùng cảm nhận chỉ có một.
Cô mỏi miệng quá đi mất.
Mệt đến mức lưỡi đã tê rần, còn người đang ghì chặt cô hôn thì lại thành thạo như cá gặp nước.
Lộc Viên Viên đến giờ thì không còn cử động gì nữa để anh tùy ý hôn, cuối cùng không biết hôn bao lâu. Lúc anh lui ra, cô mở mắt ra, trong mắt có chút sương mù mênh mông. Cô chớp mắt vài cái mới nhìn rõ được anh.
“…”
Sau khi xong kết thúc xong nụ hôn thì nên nói cái gì đây.
Lộc Viên Viên đành trừng lớn mắt nhìn anh. Cho đến khi đột nhiên anh cười một tiếng, ngồi dậy đưa tay xoa mái tóc của cô.
Anh hỏi” “Uống sữa?”
Cô ngây ra một lúc, “…Vâng.”
Anh sát lại gần: “Uống sữa gì thế?”
“….” Lộc Viên Viên vừa định trả lời. Đột nhiên ý thức được cái gì, nhìn thấy ánh mắt rõ ràng muốn cười của anh, lập tức đỏ mặt.
Cô giơ tay đẩy anh ra: “Không phải anh đã biết rồi sao!”
Đẩy xong cô muốn rời đi, lại bị anh giữ chặt cánh tay một lần nữa kéo cô trở về – kéo luôn vào trong lồ ng ngực anh.
“Học trưởng!” Lộc Viên Viên sợ xung quanh có người nhìn thấy hai người họ, lo lắng không thôi, “Anh làm gì vậy?”
“Đúng thế, anh biết.” Anh không đầu không đuôi nói một câu.
Lộc Viên Viên suy nghĩ một chút, đoán là anh đang nói đến chuyện…vị sữa kia.
“Không sao đâu,” Anh lại nói: “Chỉ là muốn ôm bảo bảo của anh, không được sao?”
“….”
Buổi chiểu ánh mắt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào. Cô được anh ôm thật chặt, nghiêng mặt dán trên ngực anh, nhìn vào bóng hai người chiếu trên mặt đất.
Bên tai cảm nhận được nhịp đập của trái tim anh.
Lộc Viên Viên lặng lẽ đỏ mặt, suy nghĩ, sau đó cũng đưa tay lên, rất chậm chạp mà ôm lấy eo anh.
Vào lúc giữa trưa thứ bảy, Lộc Viên Viên cơm nước xong xuôi, ở trong phòng ký túc xá của mình gọi điện thoại cho Tô Lâm.
Một tuần chỉ có thứ bảy là không thể gặp mặt.
Những lúc không gặp được nhau thì sẽ gọi điện thoại. Chuyện này phảng phất như đã thành thói quen. Giữa trưa cô mới gọi điện thoại cho Tô Lâm là vì cuối tuần anh thức dậy muộn. Thật ra mỗi lần thì cô cũng không biết nên nói cái gì. Đều là những đoạn đối thoại với nội dung nhàm chán nhưng lại có thể gọi được lâu như vậy.
Lúc tắt máy là đến giờ sinh học cô nghỉ trưa.
Nhưng hôm nay cô nằm ở trên giường nhắm mắt đã được vài phút, trong đầu lại nhảy ra những chuyện linh tinh, hoàn toàn không phải trạng thái của ngày thường là đầu dính vào gối liền đi gặp Chu Công.
Lộc Viên Viên tuy rằng lúc nào cũng đi vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng ngẫu nhiên sẽ có vài lần như thế này.
Những lúc như vậy, cô thường sẽ không cố gắng ngủ tiếp mà trước hết đi tìm chuyện gì làm hoặc chơi điện thoại một lát, lúc nào thấy mệt mỏi muốn ngủ thì sẽ đi ngủ.
Cô nhìn thoáng qua giao diện trên điện thoại, dừng thật lâu cũng không mở diễn đàn trường đại học C lên.
Ở “Diễn đàn đại học C – Nhóm thảo luận học tập” và “Diễn đàn đại học C – Nhóm chuyện phiếm” cô do dự một chút.
Cuối cùng vẫn là bản tính trò mò chiếm thượng phong.
Trong lúc đang chờ tải nội dung ở nhóm chuyện phiếm, Lộc Viên Viên có chút thất thần.
Thật ra, chủ yếu là bởi vì… trên diễn đàn hình như có rất nhiều người thích đưa tin tức về Tô Lâm.
Nghe Lâm Thiến nói, sau trận bóng rổ ở lần trước, có người quay lại video về cầu thủ xuất sắc nhất – đều là Tô Lâm. Đã đưa tin rồi lại còn đem chuyện anh bị thương lúc trước khuếch đại lên. Tóm lại anh đã được truyền giống như sự tồn tại của một nhân vật trong truyện manga anime.
Nhưng mà điều cô cảm thấy kỳ quái chính là, không tới hai ngày thì cái bài đăng đứng dẫn đầu với mấy trăm lượt xem đều bị xóa đi không biết vì cái gì.
Suy nghĩ trở về, cô phát hiện điện thoại đã tải xong.
Mấy dòng trên cùng là quy tắc gì đó, cô trực tiếp bỏ qua. Cô phát hiện có bài đăng mới nhất – cùng với tên của Tô Lâm.
…. Quả nhiên là bài đăng lại có liên quan đến anh.
Cô bị cái chủ đề của bài đăng đó hấp dẫn.
“Mới””Chủ đề”: #Từ khi Tô Lâm nhớ được mật khẩu quản trị viên của mình trên diễn đàn, và câu chuyện ra sức đánh chó rơi xuống nước (Cứu mạng đầu chó)#
Thời gian đăng bài là năm phút trước.
Quản trị viên? Ra sức đánh chó rơi xuống nước?
Lộc Viên Viên hoàn toàn bị khơi dậy lên sự tò mò, cô nắm chặt cái chăn trên người, ấn vào.
_______
1L”Chủ nhà”: Không biết bài đăng này của tôi có bị Tô Lâm thấy hay không ha ha ha ha!
Chuyên môn cụ thể của bộ phận nghệ thuật không cần bàn tới. Mọi người đều biết là bọn tôi tương đối nhàn rối. Ừm, bọn tôi nhàn rỗi tới mức cũng quay xong được một bộ phim truyền hình rồi. Chúng tôi đang quay một couple nổi tiếng trong trường học Tô Lâm – Lộc Viên Viên.
E hèm, hai cái tên này không cần tôi giới thiệu thêm đi… có ai ở trên diễn đàn này còn không biết họ sao…
Cao Lượng: Chủ nhà không giống như những người khác. Chủ nhà không rải cẩu lương, chỉ đơn giản lên đây để buôn chuyện mà thôi!!!
Tiếp theo đi vào chủ đề chính nào.
Như tôi đã nói ở tiêu đề, Tô Lâm là chủ tịch của câu lạc bộ âm nhạc và đều có quyền quản trị viên diễn đàn cùng hội sinh viên.
Với cái thân phận này thật sự dùng rất tiện. Tôi quen một chủ tịch câu lạc bộ mội ngày đều ở trên diễn đàn. Tuy rằng mọi người không có khả năng đều ngâm mình ở trên này nhưng cơ bản thì ID của các quản trị viên chúng ta đều biết. Mặc dù chỉ có một vài người xem như là hoạt động, còn lại đều là ngẫu nhiên mới xuất hiện một lần.
Nhưng có một người từ trước tới nay chưa từng xuất hiện – đó là Tô Lâm.
Không hiểu là do không biết cái quyền hạn này là như thế nào không, cậu ta lên làm chủ tịch đã hai tháng nhưng đến bây giờ mới bắt đầu lộ mặt.
Nhưng mà trễ một chút cũng không sao, hiện tại Tô soái đã làm lu mờ đi những quản trị viên nổi bật nhất!
Mọi chuyện muốn nói thì phải nói từ tuần trước.
Bạn của cô bạn tốt của tôi ở ký túc xá bên cạnh (==) đã là quản lý trên diễn đàn này được một thời gian. Cô ta nói, cô ta đã đăng một bài nói xấu Lộc Viên Viên, sau đó thì cô ta bị chặn, rồi bị khóa vĩnh viễn. Cô ta dùng số điện thoại di động của mình để đăng ký, sau này cô ta không thể đăng nhập được.
Cô ta đã đưa cho tôi xem qua khi cô ta đang tán gẫu về cái giao diện bị chặn. Nguyên nhân là do ngôn ngữ nhục mạ người khác. Nhưng cô ta cùng người khác không giống nhau, trong đó còn có một quản trị viên khác phản hồi lại lý do cho cô ta.
Quản trị viên kia nhắn lại, như cái tên đã biết được, khẳng định là của người quản lý diễn đàn.
Quản trị viên để lại lời nhắn nói: Là bạn mù.
Trên khuôn mặt của tôi mang theo một dấu chấm hỏi to đùng. Sau đó bạn tôi giải thích cho tôi. Bởi vì bạn nữ kia không chỉ nói xấu Lộc Viên Viên, lại còn đổi ID của cô ta thành “Tô Lâm bị mù”.
Úi, cơm mang tới rồi, chủ nhà đi ăn chút đã nha mọi người, lát nữa mình về rồi tám tiếp ~~
________
2L”Cà phê trứng”: Ngồi xổm ở hàng phía trước đợi!!! Chủ nhà ăn cơm mau đi, tôi trong mưa gió bão bùng chờ bạn!
3L”Chơi điện thoại thật vui”: Aaaaaa! Tô Lâm có phải là hậu vệ siêu đẹp trai ở trận bóng gần nhất trong video đúng không aaaaaa! Anh ấy vậy mà lại có cp rồ?! Hu hu hu tôi vừa mới trở thành người hâm mộ đó!
4L”Dì cả”: Bẩm lầu trên, đúng vậy, đúng vậy.
Đây không phải cp bình thường. Bạn có thể tìm từ khóa để có thể biết được sơ bộ.
Đây là một cặp CP thần tiên…
5L”Chú cả”: Nghe giọng điệu của lầu trên, chắc cũng là bị rải cẩu lương cho tới mức không ăn không được. Tôi cũng vậy đây.
Nói thật với mọi người, tôi có linh cảm về bài đăng này…. là một chó độc thân. Khứu giác của tôi rất nhạy bén nên đã ngửi thấy được mùi của cẩu lương rồi.
Tôi chuẩn bị tốt rồi, chủ nhà quay lại phát cẩu lương đi.
6L”Chị đại”: Người anh em thiện chí, tôi lấy nick name cùng với lầu trên. Ngồi phía trước chờ phát cẩu lương.
….
Lộc Viên Viên biết ý nghĩa của cẩu lương. Bởi vì Lâm Thiến cũng hay nhắc cái này. Lực chú ý của cô bị hấp dần bởi điểu mà chủ nhà nói.
Nhưng mà những gì mà chủ nhà nói… có thật như vậy không?
Bài đăng nói xấu cô đã bị xóa… Không biết nói cảm giác này là gì. Thật ra nhiều khi cô cũng cảm thấy cô lớn lên còn không đẹp bằng Tô Lâm. Chỉ là người khác nói anh mù…. Trong lòng cô vẫn có chút tức giận.
Cô nằm trên giường, gãi gãi mái tóc, làm mới lại bài viết một chút.
Chủ nhà vẫn chưa quay lại. Nhưng có lẽ do giữa trưa thứ bảy mọi người đều không có chuyện gì làm nên đi dạo trên diễn đàn. Chỉ mới vài phút ngắn ngủi mà đã có thêm nhiều người bình luận.
7L”Mèo hoang khiến tôi vui vẻ”: Không phải chứ… Vì sao mỗi ngày đều có nhiều người đăng bài về Tô Lâm và Lộc Viên Viên như vậy? Thật sự rất phiền đó! Cả trường học chỉ có cặp đôi này là có thể đồn thổi tám chuyện được sao? Rảnh rỗi như vậy sao không lo đi học bài đi chứ??
Hoàn toàn không thể chấm điểm được, còn cô gái bị ban kia thật sự ngây thơ sao?
8L”Bác cả”: Xuất hiện rồi! Các chị em!!! Khắc tinh có thể sẽ đến trễ nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ vắng mặt!
9L”Cô cả”: IQ của lầu 7 thật đáng lo ngại đó. Chủ nhà người ta viết rõ ràng là tám chuyện Tô Lâm, ghét bỏ như vậy thì vì cái gì mà phải vào đây để bình luận? Ở đây tìm được cảm giác tồn tại sao? Bọn tôi nhàn rỗi ở đây xem bạn đánh rắm sao? Học lực của chị gái không có khôn khéo này tốt rồi miễn giám định.
10L”Mợ cả”: He he he, tôi ngồi xổm hóng Tô Lâm.
Vốn dĩ khi nhìn thấy bình luận của lầu 7, cô không nhịn được mà nhíu mày. Kết quả nhìn thấy người cuối cùng lại là – ngồi xổm hóng Tô Lâm? Là có ý gì?
Tiếp theo thì một loại những bình luận cái gì cũng đều có. Đại khái khoảng mười phút sau, lại làm mới bài viết mới thấy chủ nhà đáp lại.
29L”Chủ nhà”: Ai da má ơi, tiêu đề này cũng có thể bị mắng à? Đã nói là chỉ tám chuyện đơn thuần không phát thức ăn rồi ~ không thích thì trực tiếp thoát ra là được rồi. Trong diễn đàn này đừng chọc giận các chị gái chứ.
À, thật sự thì tôi cũng không hiểu lắm tại sao lại đơn độc công khai đăng bài mắng Lộc Viên Viên nữa, còn nói Tô Lâm mắt mù. Suy cho cùng thì những bài viết đó không phải là hai người họ đăng. Người ta đang yêu nhàu nói chuyện đường mật ngọt ngào nào có thời gian đi nhìn người khác. Hai người họ lại còn trai xinh gái đẹp (tôi thật sự cảm thấy như vậy). Hơn nữa Tô Lâm từ năm nhất đã nổi tiếng rồi. Ở trên diễn đàn trường học viết bài bùng nổ một chút không phải cũng chỉ bình thường thôi sao?
Bởi vì những bài viết tấn công các cặp đôi khác của mọi người là không đúng lắm.
Cho nên tôi cảm thấy chuyện này không hề xấu.
Sau chuyện này, chủ nhà sau đó liền bắt đầu chặt chẽ chú ý những bài đăng của mọi người trên diễn đàn – đặc biệt là ID của những người phát ngôn tiêu cực.
Mắng chủ nhà không ai quản.
Mắng Tô Lâm cũng không ai quan tâm.
Mắng Lộc Viên Viên, mười cái cấm mười cái, thời gian dài ngắn không đồng nhất.
….Uhmm nói rằng không phát thức ăn nhưng mà như thế nào lại có cảm giác…
Khụ khụ, tóm lại mọi người chỉ có cảm giác quen thuộc với cảnh tượng này.
Bởi vì diễn đàn của chúng ta còn tương đối thông minh, có thể tìm kiếm bằng từ khóa, có thể chọn xem chủ đề hay là nội dung chủ đề.
Cho nên, suy đoán của tôi là, tôi đoán cái này đều do quản trị viên Tô Lâm làm ==.
Cậu ta hẳn là đã thường xuyên tìm kiếm tên bạn gái mình trên diễn đàn rồi đọc các bài viết, bình luận trả lời tên cô, chọn ra những cái xấu rồi chặn luôn.
Hmmm…. đúng thế, đây là kết quả quan sát của tôi.
Khụ khụ, tôi nghĩ mình sắp bị đóng đinh, phải bảo vệ đầu chó chạy trốn khỏi cái vung thôi.
30L”Chú cả”: Tôi nói sao lại đến chứ… Tôi đã biết…Chuyện này làm hại đến cp, nhưng mà mặc kệ sóng to gió lớn như thế nào, cuối cùng vĩnh viễn đều sẽ như thế này. Hướng đi này tại hạ thật sự bái phục. Nhưng mà không sao cả, chú cả này tâm trạng rất thoải mái, rất vui vẻ ăn cẩu lương này.
31L”Dì cả”: Đồng quan điểm với lầu trên
32″Chị cả”: A a a a a sao mà lại cưng chiều như vậy???? Nhân tiện hỏi xem Lộc Viên Viên có biết chuyện này không???
33L”Bác cả”: Nhất định phải biết chứ wow wow. Bằng không chuyện này lại làm vô ích sao. Ai quen biết với Lộc Viên Viên hãy đưa cái này cho cô ấy xem đi.
35L”Mợ cả”: Thật ra mọi người không biết sao. Đôi khi khen Lộc Viên Viên xong Tô Lâm thậm chí còn yêu thích hơn ấy chứ…
Chỉ là bạn của tôi nói một câu là, làm sao có thể có một em gái đáng yêu như vậy, lại còn được Tô Lâm khen ngợi.
Tôi còn tưởng rằng là ID giả… Chẳng lẽ là sự thật…?
35L”Mèo hoang khiến tôi vui vẻ”: Mấy người này… đúng là ngốc như nhau. Năm xưa làm sao thi được đại học C vậy. Thật mẹ nó mất mặt.
Người này… ID nhìn có chút quen.
Lộc Viên Viên lướt về trên đã thấy người này lúc nãy đã thẩm vấn chủ nhà trên lầu 7.
Nhưng hình như chỉ có duy nhất cô ấy là phát biểu mãnh liệt như vậy, còn những người phía dưới thì rất tức giận. Hơn nữa…. lại có người gọi Tô Lâm lên.
49L”Vô lễ chớ nhìn”: Tôi đây không buồn nói chuyện cùng kẻ thiếu năng trí tuệ.
Tôi ngồi xổm ở đây đợi Tô soái tới. Hi hi hi hi, tôi đoán chắc sẽ nhanh thôi. @Tô Lâm @Tô Lâm.
…Hả? Đây là người thứ hai nói như vậy rồi.
Ngồi xổm đợi Tô Lâm tới rốt cuộc là có ý gì?
Ngón tay Lộc Viên Viên vẫn lướt mãi không ngừng. Cô kéo xuống để làm mới. Vẫn đang tiếp tục xem những bình luận mới nhất cho đến khi —
60L”Tô Lâm”: Chặn.
!!!
Tên này là… màu đỏ!
Là như chủ nhà đã nói sao, quản trị viên?
Sau khi bình luận này vừa mới xuất hiện.
Hình ảnh bên dưới là như thế này —
– Wow, tên màu đỏ kìa! Tôi lướt diễn đàn lâu như vậy rồi lần đầu tiên nhìn thấy tên màu đỏ!
– a a a a a Tô soái uy vũ bình luận phía trước kìa. Nhanh chụp ảnh lại!
– Chụp ảnh lại! Chụp ảnh lại!
…..
Lộc Viên Viên đọc xong không hiểu…. Chụp ảnh lại là có ý gì….
Tiếp đó là chủ nhà
78L”Chủ nhà”: A a a a a quả nhiên Tô soái thấy được bài đăng của tôi! Mẹ ơi tôi kích động đến mức muốn xoay vòng rồi!!!
Chuyện này à, tôi nghĩ lại rồi, tôi đến đến để gửi lời chúc phúc chân thành. Thomas 4 xoay vòng 360 độ cộng thêm lộn ngược ra sau rồi lại đảo ngược ra trước 1080 độ chuyển lại thành chúc mừng Tô soái. Chúc bạn và bạn gái của bạn trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử!!!
Lộc Viên Viên:”…”
Đây là…lời chúc phúc gì vậy!
Cô xem đến đoạn trăm năm hạnh phúc thì không có gì nhưng đến đoạn sớm sinh quý tử này thì…. không phải chứ???
Lộc Viên Viên từ trên giường nhanh chóng ngồi bật dậy, gãi đầu vuốt tóc, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cô muốn phản hổi lại nhưng lại phải hiện bản thân hiện đang là khách lướt dạo.
Vì thế cô lập tức thoát ra bên ngoài, sau đó dùng số điện thoại để đăng ký. Say khi đăng ký thành công, cô ngẫu nhiên đặt một cái tên YY rồi quay trở lại bài đăng kia.
Vừa lướt vừa kéo xuống, ngón tay cô dừng lại.
Tô Lâm đáp lại lời chúc phúc kia của chủ nhà.
80L”Tô Lâm”: Cảm ơn, sẽ như thế.
“…..” Sẽ như thế?
Sẽ là trăm năm hòa hợp hay sẽ là…?
Lộc Viên Viên cảm thấy khuôn mặt mình sắp bốc cháy đến nơi.
Lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi đến mức không cầm chắc được cái điện thoại. Cô vội vàng gõ chữ rồi bấm gửi đi.
85L”YY”: Ừm… Chủ nhà à bạn chúc phúc như vậy thật không đúng lắm đâu…Bọn họ vừa mới yêu nhau mà bạn đã chúc sớm sinh quý tử thì cũng không thích hợp cho lắm nha!
Lúc gõ chữ sớm sinh quý tử, cô cảm thấy bản thân một lần nữa nóng lên đến mức bắt đầu bốc khói.
Sau khi ấn gửi xong, cô lập tức thả di động xuống, bắt đầu dùng hai tay làm quạt, liều mạng quạt vào mặt mình, ý nghĩ muốn đem bốn chữ kia loại bỏ ra khỏi đầu.
Sau khi quạt được ba phút, cô cảm thấy mình đã bình tĩnh lại hơn một chút.
Cầm di dộng lên, vẫn là giao diện đó, bình luận mới nhất là của mình, cô làm mới một chút rồi xem tiếp câu trả lời —
Một thông báo mới nhảy ra.
“Xin lỗi, tài khoản này đã bị chặn.”
Sau đó kèm theo một hàng chữ nhỏ: Để biết lý do chi tiết, vui lòng nhấp vào đây.
Lộc Viên Viên sững sờ.
Cô nhấp vào dòng chữ nhỏ đó, liền nhảy ra một thông báo khác.
“Thời gian chặn: một ngày”
“Lý do bị chặn: tin tức sai sự thật, ngôn ngữ nhục mạ”
“Lời nhắn của quản trị viên: Sớm sinh quý tử là vô cùng hợp lý. Vị bạn học này, mời bạn bình tĩnh một ngày.”
???
Lộc Viên Viên: “…”