Vẫn chưa đến 1 giờ chiều, hàng ghế trong khu vực chờ dựa vào cửa sổ kính to sát đất của sân bay, lúc này ánh nắng tràn vào, sáng lóa đến mức nhìn ra ngoài qua lớp kính cửa sổ vẫn cảm thấy chói mắt.
Hôm nay Tô Lâm mặc áo len, khoác áo khoác bên ngoài. Áo khoác màu đen, còn áo len màu xám nhạt, trông rất đẹp và dịu dàng.
Không ngờ đó lại là loại có tính gây ngứa kia.
Lộc Viên Viên vùi mặt vào đó chưa được bao lâu đã bắt đầu thấy ngứa, thậm chí có hơi châm chích.
Cô càng cọ thì càng ngứa.
Khó chịu, không muốn vùi mặt vào lòng anh nữa, cô vừa định ngẩng đầu lên thì anh hình như phát hiện ra ý định của cô. Người vẫn luôn không có phản ứng gì đột nhiên đáp lại.
Tô Lâm đè cái gáy đang cố gắng chạy trốn của cô lại, một giọng nói từ tính êm tai lọt vào tai: "Ôm lần nữa nào."
"..." Được rồi.
Lộc Viên Viên khẽ thở dài, cố gắng phớt lờ xúc cảm trên mặt.
Cô cảm thấy mình đang dỗ một đứa bé.
Anh hỏi cô như thế, nhưng nếu cô muốn ôn tập thì tại sao lại không ở trường đại học C ôn tập, chạy xa như vậy để làm chi, một vấn đề hiển nhiên thế này... mà cũng muốn hỏi
Đúng là ấu trĩ...
Hơn nữa còn không chỉ một lần.
Trong lớp, trước giờ học tiếng Pháp mỗi sáng thứ sáu, anh đều đứng dưới ký túc xá nữ đón cô, sau đó hai người sẽ cùng nhau đi mua đồ ăn sáng.
Anh không thích dậy sớm, nhưng lúc rời giường lại không có dấu hiệu tức giận, chỉ là ít nói mà thôi.
Đôi lúc cô vòng một tay quanh eo anh, tay kia cầm điện thoại, tựa vào thành ghế sau hoặc bất cứ nơi nào.
Có một buổi sáng, không hiểu vì lý do gì, lúc đầu cô còn ôm anh bằng cả hai tay, nhưng khi điện thoại rung, cô lại bỏ cả hai tay xuống để trả lời tin nhắn.
Xong xuôi, ngẩng đầu lên, cô phát hiện chiếc xe đã dừng lại.
Cô cất điện thoại đi, tay lại nắm quần áo anh, hỏi: "Sao vậy ạ?"
Anh không nói lời nào.
Nhưng chiếc xe lại bắt đầu di chuyển.
Xe chạy không được bao lâu thì cô buông tay ra định làm gì đó, người phía trước lại phanh gấp một lần nữa.
Lúc ấy Lộc Viên Viên rất bối rối.
Hơn nữa hỏi anh, anh vẫn chẳng hé răng, cô ngập ngừng đưa tay lên.
Quả nhiên xe bắt đầu chạy.
"..." Ấu trĩ đến thế đấy!
Sau khi nhớ lại, Lộc Viên Viên chun mũi trong lòng quỷ ấu trĩ nào đó.
Từ khi đó cô đã cảm thấy sâu bên trong nội tâm của Tô Lâm nhất định có cất giấu một đứa bé không xứng với ngoại hình của mình.
Không nhất thiết lúc nào cũng xuất hiện mà sau khi có chút chuyện không vừa mắt, mới bắt đầu kỳ quặc.
Phải dỗ dành cho tốt.
-
Hai người lên máy bay trước khi cất cánh nửa tiếng đồng hồ.
Khoang hạng nhất của máy bay này là hạng thương gia, tuy chênh lệch giữa hạng thương gia và hạng phổ thông không quá lớn, nhưng dẫu sao thì cũng có lối đi đến khoang hạng nhất nên không cần xếp hàng.
Trước đây anh không thường lên máy bay sớm như vậy.
Mà lần này, nhờ có Lộc Viên Viên, không cần xếp hàng nên đồng nghĩa với việc họ gần như là những người đầu tiên lên máy bay. Ghế hạng thương gia ở ngay đầu máy bay nên hai người phải chịu đựng từng đợt âm thanh ồn ào của những người đến sau qua lại lối đi.
Vali của Lộc Viên Viên không lớn, kích thước và trọng lượng có thể mang lên máy bay, vì vậy Tô Lâm không đi ký gửi hành lý.
Sau khi đem hành lý lên tầng trên, anh ngồi ở bên ngoài, nhìn cô gái nhỏ đang vô cùng kích động ngồi bên trong. Âm thanh ầm ĩ xung quanh dường như tự động trở nên yếu đi.
Có lúc cô kéo tấm che nắng, chốc chốc lại kéo cái bàn nhỏ ra khỏi tay vịn ghế rồi thu lại, một hồi lại lấy một cuốn tạp chí nhìn lướt qua bìa rồi cất đi, sau đó ôm gối vào lòng bóp bóp.
Hiếu kỳ với tất cả mọi thứ.
Nhưng mà bình thường vào thời điểm này, cô đã có một buổi chiều vui vẻ với anh trên WeChat.
Anh thản nhiên hỏi: "Vui đến vậy sao?"
“Đúng ạ!” Cô kéo tấm ván che lên lần nữa, ánh nắng chiếu vào, cô vừa quay sang vừa nói: "Từ hai năm sau khi em tốt nghiệp tiểu học, bố mẹ em ly hôn thì em đã không còn đi du lịch... nữa rồi"
Âm sắc của hơn nửa đầu vẫn đang dào dạt hứng thú.
Đến phần cuối, cô hơi ngừng lại, sau đó là một tiếng "nữa rồi" như than thở.
Vừa dứt lời, cả hai đều sững sờ trong giây lát.
Anh hỏi cô tại sao lại vui vẻ như vậy, nhưng dường như... chẳng hiểu thế nào mà lại cua đến chỗ không tài nào vui vẻ được.
Lộc Viên Viên nói xong câu nói kia liền rơi vào im lặng.
Cô xoay ngang qua, nghiêng người đối mặt với anh, mái tóc dài dính vào sườn mặt, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất trước mặt, không chớp mắt, khóe môi hơi xệ xuống.
Vẻ mặt mờ mịt rõ ràng, cả người như một cây cỏ nhỏ bị héo rũ vì thiếu nước.
Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Tô Lâm có chút buồn bực đến khó chịu.
Anh đặt tay lên cằm cô, nhẹ nhàng xoay mặt cô qua: "Bắt đầu từ năm lên cấp ba, anh đã không đi du lịch với bố mẹ nữa."
“Hơn nữa, chơi với bố mẹ thì có ích gì.” Anh nói tiếp: “Đi du lịch thì phải đi với bạn trai mới vui vẻ chứ."
-
Lời nói của Tô Lâm nghe có vẻ không đứng đắn, nhưng chẳng hiểu sao lại xua đi những ký ức tồi tệ chợt trào dâng trong lòng cô.
Sau đó, Lộc Viên Viên ngủ vô cùng yên ổn.
Cô nhớ mình đã nhìn vào vé máy bay, hình như là phải bay tận hai tiếng, nhưng mà cả quãng đường cô hoàn toàn không có cảm giác gì ngoại trừ trận rung lắc dữ dội khiến cô tỉnh giấc khi máy bay hạ cánh.
Lúc mở mắt ra, đầu cô đang tựa vào thứ gì đó, một tia nắng chiếu vào phía bên trái.
Trên người đắp thảm, rất ấm áp.
Sau khi mở mắt vài giây, cô lại nhắm mắt.
Đây là đâu?
Trên máy bay.
Tại sao trên máy bay?
Đến thành phố B chơi với Tô Lâm.
Khoảnh khắc hai câu hỏi đáp được hoàn thành, cơn mơ hồ lúc mới tỉnh dậy nhanh chóng tan biến, hoàn toàn bị sự phấn khích thay thế.
Máy bay vẫn đang trượt.
Lộc Viên Viên ngồi dậy, mở tấm che ra, trời sáng choang, cô hơi nheo mắt, bên ngoài cũng là sân bay, nhìn không thấy gì.
Vì vậy, cô quay lại, nhìn người cho mình dựa suốt chặng đường.
Tô Lâm cũng đang nhìn cô, hơi nhướng mày chờ cô nói chuyện.
“Đàn anh à.” Lộc Viên Viên nhịn một hồi lâu mới nắm lấy tay anh, hai mắt mở to: “Đến nơi rồi kìa!!!"
“...” Tô Lâm buồn cười, lấy tay xoa xoa khuôn mặt ửng hồng vì được ngủ ngon của cô, "Ừ" một tiếng.
Sau đó anh chỉ vào túi vệ sinh trước mặt: "Trong đó có mấy thứ tốt, em mở ra xem thử đi."
"Dạ, dạ."
Lộc Viên Viên gật đầu, đem nó tới, rất nhẹ nhìn lướt qua, bên trong là mấy cục giấy vệ sinh màu trắng.
Cô khó hiểu: "Đây là... giấy ạ?"
“Ừ.” Anh nghiêng người xem với cô, trong giọng điệu có loại cảm khái không rõ: “Đây là khăn giấy anh dùng để lau nước miếng cho em lúc em ngủ đó.”
Lộc Viên Viên: "..."
-
Chuyện nước miếng rất nhanh đã bị Lộc Viên Viên ném ra sau đầu.
Sau khi xuống máy bay, cô đi bên cạnh Tô Lâm đi ra ngoài, một tay anh kéo vali của cô, tay kia cầm điện thoại gọi điện.
Lộc Viên Viên nghe anh nói bốn chữ.
"Đến rồi?" "Ừ." "Oke."
Anh cúp điện thoại, đổi tay kéo hành lý, tiếp tục dẫn cô đi, giải thích: "Bạn của anh, đến đón chúng ta."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Bạn của anh...?"
Lộc Viên Viên nuốt nước miếng, hơi căng thẳng.
Phải gặp bạn của anh rồi!
Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Hình như không có vấn đề gì.
Đi khá lâu, dọc đường, Lộc Viên Viên nghe đầy khẩu âm đậm chất thành phố B của những người xung quanh - cô không hình dung được, chỉ cảm thấy âm cuốn lưỡi cuối vần rất nặng, hơn nữa nghe lại rất thân thiết.
Nhưng... Tô Lâm hình như không nói giống bọn họ.
Cô còn chưa kịp nghĩ sâu xa hơn thì đã đến lối ra.
Dây cung trong đầu lại kéo căng.
Phải gặp bạn của anh! Lộc Viên Viên! Không thể như xe bị tuột xích được (*)!
(*): Đây là tục ngữ phía Đông Bắc Trung Quốc, ý muốn nói chuyện quan trọng đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố đột ngột. Tuy chỉ là tục ngữ từ một địa phương, thế nhưng vì lối so sánh ẩn dụ sinh động thú vị, cộng thêm sự phát triển của phương tiện thông tin đại chúng, cụm từ này liền trở nên phổ biến, được rất nhiều người sử dụng (theo baidu).
Ở lối ra đã có rất nhiều người giơ bảng đợi, Tô Lâm không thèm nhìn qua, dẫn cô quẹo sang một hướng khác.
Hả...?
Cô hỏi: “Đàn anh, không phải anh nói là bạn của anh tới đón sao?” Trong phim truyền hình, người đi đón đều đợi ở cửa ra mà nhỉ.
"Đúng vậy." Tô Lâm biết rõ thắc mắc của cô: "Cậu ta đang đợi trên xe, chê cầm tấm biển quá ngu ngốc."
Không đợi cô tiếp lời, anh lại nói thêm: "Không chỉ cậu ta ngại đâu. Nếu cậu ta thật sự giơ bảng, có lẽ anh sẽ làm bộ không quen biết cậu ta."
"..." Ồ.
Quẹo tới quẹo lui, cảm giác hồi hộp vì “sắp gặp bạn của bạn trai” của Lộc Viên Viên đã thực sự biến mất.
Lúc cô đi ra ngoài, gió lạnh tạt thẳng vào mặt, tóc bị gió thổi tung, cô rụt cổ lại, bộ quần áo cô tự cho là đã rất dày hình như đã lạnh thấu.
Nhất là da đầu, lạnh đến nổi da gà.
Chỉ bay hai tiếng đồng hồ, thế mà khí hậu lại khác biệt lớn như thế.
Cô còn chưa kịp âm thầm cảm khái xong thì giọng nói của Tô Lâm đã cùng gió bay tới: "Mũ và khăn quàng cổ của em đâu?"
Bước chân của bọn họ không dừng lại, vẫn đi tiếp về phía trước, Lộc Viên Viên vẫn là rụt cổ, sợ anh không nghe thấy nên cô cố nói lớn hơn: "Ở trong ba lô rồi ạ!"
"Lấy ra đi, anh đội cho em..."
“Chậc chậc.” Một giọng nói cắt ngang Tô Lâm, cách bọn họ rất gần: “Đã đến rồi, còn lấy làm gì nữa.”
Lộc Viên Viên nhìn theo nơi phát ra tiếng.
Một chàng trai cao tương đương với Tô Lâm, chân dài vai rộng, mặc áo khoác đen dài phối cùng áo len trắng, không cài nút áo khoác, lộ ra cần cổ thon dài cứ như hoàn toàn không sợ lạnh.
Gió thổi bay mái tóc, để lộ trán và toàn bộ khuôn mặt.
Lộc Viên Viên chỉ có một suy nghĩ.
Bọn họ có tiêu chuẩn kết bạn đúng không? Phải có giá trị nhan sắc tương đương nhau nha...
Chàng trai cầm chìa khóa xe trong tay, bấm một cái, không thèm chào hỏi Tô Lâm, trực tiếp chỉ phía sau nói: "Cất hành lý đi."
Lúc này Lộc Viên Viên mới phát hiện cái xe màu đen ở đằng sau cậu ta.
Cô không biết đó là nhãn hiệu gì, chỉ cảm thấy đường nét đẹp hơn mấy chiếc xe taxi gì gì đó.
Tô Lâm buông tay cô ra: “Em lên xe trước đi.” Sau đó xách vali đi ra sau xe.
Tô Lâm vừa đi được một giây, giây tiếp theo trước mặt cô đã xuất hiện một bàn tay.
Tổng thể bàn tay mảnh khảnh, các đốt ngón tay trắng nõn, sạch sẽ.
Cô vô thức ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay.
“Xin chào, tôi là Thẩm Cố Minh.” Cậu ta nở một nụ cười nhàn nhạt, lúc cười đuôi mắt khẽ nhếch lên: “Anh tò mò về em từ rất lâu rồi."
Lộc Viên Viên cũng nở nụ cười, muốn bắt tay lại rồi lễ phép tự giới thiệu.
Sau đó chợt nghe Thẩm Cố Minh nói nửa câu sau, trong âm thanh hiện rõ vẻ vui vẻ.
"-- Con dâu."
Lộc Viên Viên: "..."
Nói được hai câu thì Tô Lâm đã cất hành lý xong, đi tới.
Anh hiển nhiên không nghe thấy cuộc trò chuyện trước đó, hất tay Thẩm Cố Minh ra: "Lái xe đi."
"Ây dô..." Thẩm Cố Minh bị đánh cũng không hề tức giận, vẫn cười cười: "Mấy tháng không gặp, con trai đủ lông đủ cánh rồi, sai bảo bố nó thuận miệng thế sao?"
"..."
Tô Lâm nhịn không chửi tục trước mặt Lộc Viên Viên, bỏ qua câu nói này.
Anh vừa mở cửa ghế sau thì giọng nói thiếu đòn của Thẩm Cố Minh lại vang lên: "Hỏi cậu một chuyện, thành niên chưa?"
“...” Tô Lâm quay đầu lại, nhìn bộ dáng giả bộ căng thẳng của cậu ta, thái dương giật giật.
Nhưng cô bạn gái nhỏ của anh lại ngoan ngoãn gật đầu, trả lời: "Rồi ạ, em đã 18 tuổi... 5 tháng."
... Còn đếm tháng nữa chứ!
“Thế thì tốt.” Thẩm Cố Minh lại đổi giọng: “Con trai anh không phải ngồi tù rồi.”
"..."
Tô Lâm tiến tới hai bước kéo Lộc Viên Viên vẫn đang ngơ ngác về, thực sự không chịu nổi nữa, mở miệng mắng: "Cmn, ai là con trai cậu hả? Cút đi lái xe mau."
-
Ấn tượng đầu tiên Thẩm Cố Minh để lại cho cô chính là cùng kiểu người với đàn anh Tần, nói rất nhiều và vui tính.
Tới khi lên xe, cô mới nhận ra mình đã đoán sai.
Thẩm Cố Minh không nói nhiều, trên đường, cậu ta nhận điện thoại nhưng chỉ nói ba bốn chữ rồi cúp máy.
Hóa ra, người bạn tốt không chỉ có giá trị nhan sắc cùng cấp bậc mà ngay cả độ cool ngầu cũng y hệt.
Con đường gần sân bay dường như không có gì đẹp mắt, cô nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc thì hết hứng thú.
Tô Lâm bỗng nói: "Chúng tôi đi Thiên An Môn, lát nữa cậu giúp tôi đưa hành lý cho bảo vệ của khu cư xá nhé."
Thẩm Cố Minh: "..."
Giọng điệu của Thẩm Cố Minh đầy kinh ngạc: "Thiên An Môn?"
Tô Lâm: "Ừ, bạn gái của tôi muốn chụp ảnh."
Lộc Viên Viên chỉ nhìn nửa khuôn mặt lộ ra của Thẩm Cố Minh cũng có thể cảm nhận được Thẩm Cố Minh đang cạn lời.
Thẩm Cố Minh lại nói: "Cảm ơn bố."
Thẩm Cố Minh: "... Đệch."
Lộc Viên Viên dựa vào băng ghế sau, nhịn cười đến mệt mỏi.
Thẩm Cố Minh nhất định là đang hết sức hối hận vì vừa rồi đã gọi cô là con dâu.
-
Ngày đầu tiên đến thành phố B, Lộc Viên Viên đã thực hiện được ước nguyện ấp ủ từ lâu.
Bố Thẩm mặc dù rất buồn bực nhưng vẫn đưa bọn họ đến Thiên An Môn như đã hẹn, lúc xuống xe Tô Lâm như người tàng hình, Thẩm Cố Minh chỉ nói tạm biệt với cô.
Sau đó - bố Thẩm dứt khoát chở vali của cô đi.
Sau khi thỏa thuê chụp ảnh với ông cụ Mao, Lộc Viên Viên không có mục tiêu nào khác, tất cả đều là do Tô Lâm dẫn cô đi, giới thiệu cho cô cái này cái kia, nhưng từ ngữ thường rất ngắn gọn, "đây là XX", "đó là XX", "Cái này ăn ngon", "Ăn"...
Sau đó, ngay bên cạnh họ, cô nghe thấy một đoàn du lịch cũng nói về những thứ anh vừa nói, nhưng người ta không nói như thế: "Đây là XX, được xây dựng vào năm XX, là kiến trúc theo phong cách XX, mọi người có thể đến gần xem thử, cái này là dấu ấn của các kiến trúc theo phong cách XX..."
Cô không khỏi đứng lại nghe chung, anh phát hiện, lập tức đen mặt kéo cô đi, nói những thứ đó nghe cũng vô dụng.
Được rồi...
Dù sao, mọi thứ đều nghe Tô hướng dẫn viên thôi.
Ăn cơm chiều xong, hai người đi đến một phòng triển lãm nghệ thuật, lúc đi ra bất giác ngoài trời đã tối mịt.
Lần này anh không gọi cho bạn nữa mà cùng cô đón taxi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giống như thành phố S, buổi tối tất cả các con đường đều hơi tắc nghẽn, phải mất 40 phút mới đến nơi.
Đó là một khu dân cư, Lộc Viên Viên đứng ở cửa, xung quanh tối om không nhìn rõ toàn cảnh.
Khi Tô Lâm xách vali từ phòng bảo vệ quay về, nắm lấy tay cô, cô phát hiện tay anh lạnh như cục nước đá.
... Rõ ràng là buổi chiều còn nóng hơn tay cô.
Lộc Viên Viên bị lạnh đến khẽ rùng mình, cảm thấy có chút kỳ quái. Cô âm thầm nắm chặt tay anh, cố gắng ủ ấm nó.
Bước tới cửa đơn, đi thang máy lên tầng 22, nhìn bóng lưng Tô Lâm tra chìa khóa mở cửa chống trộm, trái tim nhỏ bé của cô bắt đầu đập loạn xạ.
Tới rồi!
Đến nhà anh ấy rồi!
Tô Lâm không để ý đến sự phấn khích sắp tràn ra từ người phía sau.
Anh cảm thấy có hơi choáng váng nhưng vẫn lên tinh thần, giới thiệu đại khái với cô: "Nhà này gần trường anh. Hồi cấp 3, anh không muốn mất quá nhiều thời gian cho việc đi lại mỗi ngày, cho nên anh đã sống ở đây."
Lộc Viên Viên theo anh vào nhà, hơi kinh ngạc nhìn anh vừa nói chuyện vừa lục tủ giày: "Hóa ra anh cũng sẽ làm thế vì học tập."
"..."
Tô Lâm rút một đôi dép bông nam mới ra, đưa đến bên chân cô, đứng thẳng dậy: "Nếu không thì sao?"
Lộc Viên Viên nhanh chóng thay giày, nói: "Em cứ tưởng anh là loại người trong lớp thì ngủ gục, tan học thì chơi điện thoại, không bao giờ học bài nhưng vẫn đứng nhất trong các kỳ thi cơ chứ."
Tô Lâm bị hình dung khoa trương của cô ấy chọc cười: ".... Vậy thì rất xin lỗi vì đã làm em thất vọng, anh cũng phải học."
Lộc Viên Viên lê dép bước vào phòng khách, vừa đi vừa kêu “Woa”: “Đàn anh, sao anh đã lâu không về mà nhà vẫn còn sạch sẽ như vậy ạ?" Lại còn thơm nữa chứ, hoàn toàn không có mùi ẩm mốc của căn nhà không có người ở trong thời gian dài.
"Trước đó anh đã tìm người dọn dẹp rồi."
Chìa khóa dự phòng của ngôi nhà được giấu bên dưới thứ gì đó ở một góc khuất bên cạnh, trước khi về đây, anh đã nhờ Thẩm Cố Minh tìm giúp một người làm bán thời gian.
Bởi vì không có ai ở nên trong suốt mùa đông cũng không thanh toán chi phí sưởi ấm, chỉ kịp giải quyết vấn đề điện nước.
Anh bật điều hòa phòng khách trong nhà, sau đó dẫn cô đi tham quan phòng của cô.
Căn nhà không quá lớn, ba phòng ngủ, một phòng khách và hai phòng tắm. Căn phòng có phòng tắm chính là nơi Lộc Viên Viên ở.
Tô Lâm ngồi trên sofa, cảm thấy đầu càng lúc càng nặng. Vốn dĩ anh đã thấy lạnh, sau khi bật điều hòa mới dễ chịu hơn đôi chút, trạng thái này lặng lẽ xua tan một số suy nghĩ vốn có trong đầu anh.
Lộc Viên Viên vừa kéo vali vào phòng, có thể thấy cửa không đóng chỉ khép hờ.
Bây giờ đã hơn chín giờ, cô bạn gái nhỏ của anh nên đi ngủ ngay rồi.
Anh suy nghĩ một chút, đứng dậy đi tới, gõ mấy cái tượng trưng rồi đẩy cửa vào.
Lộc Viên Viên đang ngồi khoanh chân trên sàn nhà, buộc tóc đuôi ngựa, vali mở rộng trước mặt.
Nghe thấy tiếng động, cô quay lại cười với anh: "Đàn anh có chuyện gì sao ạ?"
"Đứng lên nào." Anh đi thẳng tới, cúi người luồn tay xuống dưới nách cô, dễ dàng bế cô lên, từ phía sau ôm ngang lấy cô đi tới phòng tắm: "Đến đây, dạy em cách mở nước nóng."
“Hả?” Mãi đến khi đứng dưới vòi sen, Lộc Viên Viên mới hiểu được nước nóng anh đang nói là gì.
Thực ra thì rất đơn giản, nhưng vì có ba chỗ nước chảy, rất khác với cấu trúc của ký túc xá nên vẫn có sự khác biệt.
"Vậy thì em..." Lộc Viên Viên đứng trong phòng tắm, không biết vì sao lại cảm thấy thẹn thùng khi nói câu này: "Em tắm trước nhé đàn anh."
"Ừm."
Anh nói xong thì đứng im không nhúc nhích.
Lộc Viên Viên cắn môi, lại nói: “Em tắm nhé đàn anh.” Cho nên anh mau đi ra ngoài đi!
"Ừ." Anh nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen như mực, vẻ mặt chăm chú: "Không được nhìn à?"
"..."
-
Lộc Viên Viên đuổi bạn trai ra khỏi phòng.
Sau khi đuổi người ra, cô đóng cửa lại, đứng bên giường một lúc rồi lắc đầu nguẩy nguậy, vỗ nhẹ lên mặt để tỉnh táo.
Sau đó lấy quần áo ra khỏi vali rồi đi tắm.
Lúc cô đang lau khô tóc thì đồng hồ sinh học của Lộc Viên Viên vang lên, ngáp liên tục mấy cái, đi ra khỏi phòng thì phát hiện Tô Lâm không có ở phòng khách.
Nhưng trong phòng tắm ở phòng khách có tiếng nước chảy.
Anh đang tắm bên trong đó.
Lộc Viên Viên không hiểu sao lại cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa thở phào nhẹ nhõm.
Cô trở về phòng lấy điện thoại di động, suy nghĩ một chút, có lẽ vẫn nên giải thích rõ ràng.
Lộc OO: [Đàn anh, em buồn ngủ quá ~ Anh đang tắm à, em không đợi được nữa zzzzz...]
Xem đi!
Không phải là cô không chúc anh ngủ ngon à nha!
Là do anh đang tắm!
Lộc Viên Viên ngáp hết cái này đến cái khác, gửi tin nhắn xong thì lập tức tắt đèn, dùng điện thoại di động chiếu sáng rồi leo lên giường lớn, lăn lộn trong chăn bông mềm mại thơm tho mười mấy giây, thở dài đầy thỏa mãn.
Không biết đã qua bao lâu, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, hình như cô nghe thấy tiếng mở cửa.
Bởi vì ý thức có chút mơ màng, âm thanh dường như bị thứ gì đó che đậy nên nghe không quá rõ ràng.
Hừm... có lẽ là đàn anh đã tắm xong ra khỏi phòng tắm rồi. Cô nhắm mắt suy nghĩ.
Vừa nghĩ xong, nệm đã hơi lún xuống.
Hửm?
Lần này cô chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì một giây tiếp theo -
Trên người bỗng nhiên sinh ra trọng lượng không thể phớt lờ, phân bổ đều khắp cơ thể.
!!!!
Cơn buồn ngủ của Lộc Viên Viên thoáng chốc bay đi.
Con người khi vừa mới tỉnh ngủ luôn có tâm lý đề phòng rất mạnh, cô chợt mở mắt ra, thoạt nhìn tối đen như mực, nhưng chóp mũi lại tràn ngập mùi hương quen thuộc.
Toàn thân lập tức thả lỏng, tuy nhiên chỉ mấy giây ngắn ngủi, cô đã sợ toát mồ hôi hột.
Cô do dự dò hỏi: "... Đàn anh?"
"Ừm."
Giọng nói quen thuộc, là anh.
"Anh làm em sợ gần chết..." Lộc Viên Viên nhắm mắt lại lần nữa, cô muốn nói gì đó thì đột ngột dừng lại.
Hửm?
Không đúng nha.
Vậy tại sao anh lại ở đây --
Người đè nặng trên người mở miệng: "Anh bị sốt."
"..."?!
Suy nghĩ của Lộc Viên Viên lập tức bị những lời này cuốn đi, độ nhiên nhớ tới bàn tay lạnh ngắt của anh hồi nãy.
"Ôi trời, vậy thì anh mau..." Cô ngẩng đầu định ngồi dậy thì bị anh đè lại, cố định trên giường.
“Đừng nhúc nhích.” Lộc Viên Viên cảm giác được cánh tay anh ôm lấy cô qua lớp chăn, chặt đến mức không thể động đậy.
Mặc dù anh đang đè lên người cô, nhưng khuôn mặt luôn giữ một khoảng cách với cô. Căn phòng tối om, Lộc Viên Viên không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Tô Lâm đột nhiên gục đầu xuống, vùi mặt vào kẽ hở trên cổ cô, mái tóc vừa mềm vừa lạnh, có lẽ là vì mới tắm xong, mặt và trán khô mịn, thân nhiệt của anh cao đến mức gần như làm bỏng da thịt cô.
“Bé yêu, anh bị bệnh rồi.” Ngay cả hơi thở lúc nói chuyện cũng nóng hổi.
"Vậy nên..." Giọng anh buồn buồn, mặt anh hơi quay sang, dụi dụi vào cổ cô: "... Em phải ôm anh ngủ cơ."
- -------------------