Editor: Hami
Vào thời điểm mấu chốt, Tô Lâm thích hỏi một ít lời cợt nhả.
Hoặc là bảo cô gọi anh bằng một vài xưng hô, lặp lại vài lần.
Nhưng mà anh không nghĩ tới hôm nay anh còn không chưa mở miệng nói gì, còn chưa nghĩ đến điều đó, thế mà Lộc Viên Viên tự nói một câu kinh người như vậy.
Bình thường vào những lúc như thế này cô gái nhỏ đã mệt lả rồi, nếu không sẽ bắt đầu rên lên, hoặc là bắt đầu khóc, mỗi lần xong việc ôm cô đi tắm đều có thể ngủ thiếp đi luôn.
—— Ngoại trừ lần tắm đầu tiên xảy ra chút gì đó, thì sau này đều là tắm thật.
Không nghĩ tới là hôm nay, ý thức vẫn rõ ràng như vậy, thậm chí còn ——
Nói thật, lúc Lộc Viên Viên không uống say mà muốn cô nói lời âu yếm thì đúng là vô cùng cằn cỗi, lúc cô uống say và lúc cô tỉnh táo quả đúng là hai người.
Ngoại trừ hai câu nói em thích anh em yêu anh thì, “anh là của em” lần này coi như là câu nói thẳng thắn lộ liễu nhất.
Tô Lâm nằm sấp trên người cô nghỉ trong chốc lát, sợ đè cô không thở được, nằm được một lúc thì lăn sang bên cạnh ôm chầm cô, hôn hàng lông mi còn thấm ướt của cô.
Anh còn chưa mở miệng hỏi.
“Em thấy rồi.” Cô gái nhỏ thở hổn hển, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
“... Nhìn thấy cái gì?”
Cô bỗng chốc ngước mắt.
Trong nhà không bật đèn, nhưng cũng không kéo màn, cứ như là việc dùng ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào làm ánh sáng đã trở thành một thói quen, anh có thể nhìn thấy rõ từng nét mặt của cô.
“Hôm nay anh đến đón em, chẳng phải là có hai bạn học nữ gặp anh đấy sao,” Nước mắt trong mắt Lộc Viên Viên còn chưa tan đi, nhưng ánh mắt lại rất thanh minh, câu chữ rõ ràng, “Em thấy anh cười.”
Còn cười đẹp đến như vậy!
Anh không thấy là hai bạn nữ kia nhìn anh chằm chằm hay sao!
Nói xong, cô chu miệng, bàn tay ở trong chăn ăn véo làn da anh, lời nói vô cùng u oán, “... Sao anh lại cười với họ cơ chứ...”
“...”
Tô Lâm cẩn thận nhớ lại.
Đúng là có chuyện này.
Cách sắp xếp phòng học trong khu giảng dạy của trường Đại học B có phần kỳ lạ, anh cứ đi lòng vòng rất lâu cũng không tìm được phòng học của cô, sau đó thử hỏi hai người qua đường ngẫu nhiên, không ngờ lại đột nhiên hỏi trúng người học cùng lớp với cô.
Chính là hai bạn nữ kia.
Tiếp theo, vừa tan học, hai bạn nữ kia vọt đến, phương thức lớn mật công khai, hỏi phương thức liên hệ như WeChat của anh.
Tô Lâm nhìn người đối diện, vẫn còn chưa phản ứng lại.
Bởi vì chuyện này... giận dỗi cả một đêm?
Lại còn cuối cùng vào lúc đó, nói một câu mang tính chiếm hữu cao như vậy?
Anh vừa xoa tấm lưng bóng loáng của cô, vừa mát xa vừa nói, “Hai cô ấy hỏi phương thức liên hệ của anh, anh nói hai cậu có biết tôi đến đây làm gì không?”
“...” Lộc Viên Viên sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu chăm chú nghe, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó họ nói không biết.”
“Lại sau đó, tự anh trả lời, anh nói là anh đến đón vợ anh tan học.”
“Hình như hai người bọn họ rất khiếp sợ, chỉ hỏi một câu, vợ?”
Tô Lâm nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, dùng điệu cười giống y như đúc cười với cô, “Anh nói, đúng vậy, cái bạn nữ xinh đẹp nhất đáng yêu nhất trong lớp của hai cậu chính là vợ của tôi.”
“...” Lộc Viên Viên hoàn toàn ngây người, nhìn khuôn mặt càng ngày càng phóng to của anh gần ngay trước mắt mình, đẹp kinh tâm động phách.
“Anh còn có thể làm gì cơ chứ, anh không thể khống chế được.” Anh nói, giọng nói hơi chút khàn khàn, lại còn có chút tủi thân.
“Nhắc đến em cùng một người khác thì anh sẽ muốn cười mà.”
Không nhịn được, muốn khoe ra với toàn thế giới.
_
Từ sau khi trở về nơi này, cứ mỗi khi cuối tuần, mẹ Tô sẽ ngồi ngẩn ngơ một buổi trưa rồi thì thầm nói chuyện cùng Lộc Viên Viên.
Cũng không biết là tại sao lại có nhiều chuyện để nói như thế.
Tô Lâm cảm thấy thế giới hai người bị quấy rầy, rất khó chịu, nhưng cũng không thể ngăn lại, rốt cuộc mẹ Tô dõng dạc nói “Viên Viên là con dâu của mẹ, Hơn nữa con bé đáng yêu đến như thế, cả một tuần mẹ mày chỉ chiếm con bé một buổi trưa thì làm sao.”
Không phải là anh không cãi được bà.
Chỉ là do thói quen hình thành sau nhiều năm như vậy, hơn nữa dưới uy áp của Tô Ngự, anh cũng lười chẳng thèm cãi nhau với bà.
Vào khi Lộc Viên Viên học cao học năm hai, bà Tô không nhịn được, có một ngày chạy thẳng đến văn phòng của anh, há mồm là hỏi: “Không phải hai đứa vẫn chưa đăng ký kết hôn đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cái thằng nhóc này!” Bà trừng mắt, “Sao con cứ lề mề hoài thế hả? Cầu hôn thành công từ lâu rồi thế mà không đi đăng ký kết hôn đi? Hôn lễ cũng không đề cập tới?”
“Mẹ,” Tô Lâm dựa người vào ghế dựa, “Cô ấy còn đi học mà.”
“Con có biết là trong lúc đi học mà kết hôn còn có thể tăng điểm không?” Bà Tô nghiêm túc nói, “Mẹ đã tra kỹ càng rồi, vừa lúc con cũng không làm cái gì cả!”
“Con cũng đã kiểm tra rồi.” Anh đáp.
“Thế con...” Bà ấy nghĩ ra một loại khả năng khác, “... Đừng nói là Viên Viên không muốn nhá?”
“...”
Tô Lâm nhất thời hết nói nổi, sau đó bình tĩnh giải thích: “Nhưng mà đi học chính là đi học, dù sao thì sang năm cô ấy cũng tốt nghiệp rồi, không thể chạy thoát được, nếu mẹ muốn chuẩn bị hôn lễ thì mẹ cứ chọn trước đi, để đến lúc đó thì không cần phải vội nữa.”
Tô Nghiên: “...”
Mày nhìn xem có ai chuẩn bị hôn lễ tận một năm hay không???
Bà ấy nhìn đi nhìn lại, cảm thấy Tô Lâm đúng là bình chân như vại, nhẹ nhàng tung ra một câu, “Bây giờ cái chuyện nghiên cứu sinh kết hôn cũng không phải hiếm lạ gì, con trai này, chắc là con không cổ hủ như vậy đúng chứ?”
“Năm đó mẹ tốt nghiệp đại học xong cái là kết hôn luôn —— tuy rằng mẹ không học cao học,” Bà ấy ngừng một chút, cường điệu: “Nhưng ba con học đấy thôi.”
Bà Tô bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Vào cái thời của ba mẹ ấy, ba con là một người cứng nhắc như vậy mà vẫn kết hôn cùng mẹ trước khi thành nghiên cứu sinh, con nhìn lại con xem? Con…”
Tô Lâm: “...”
Lại bắt đầu.
Anh đúng là phục năng lực nêu ví dụ của bà Tô, lần nào cũng lấy ví dụ là chính mình, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo hạnh phúc này đi, nói tới nói lui chẳng phải là để khoe khoang tình yêu sao?
Sau khi bà Tô nói xong lịch sử kết hôn của mình thì bắt đầu nói rằng bọn họ kết hôn và mang thai anh với tốc độ ánh sáng như thế nào, khoe đến mức da đầu Tô Lâm tê dại, anh không muốn lấy ví dụ của mình và Lộc Viên Viên để phản bác —— tuy rằng anh có.
Nhưng nếu vậy thì vô cùng ngu ngốc.
Anh lại bắt đầu suy nghĩ những lần trước anh khoe khoang tình yêu của mình có phải cũng ngu ngốc như vậy hay không.
Còn chưa nghĩ ra kết quả là gì thì bà Tô đã mệt mỏi, đứng dậy cầm cái túi gần đây bà ấy vô cùng yêu thích chuẩn bị rời đi, “Hừ,” bà ấy cụp mắt, đứng từ trên cao nhìn xuống anh, “Dù sao thì con cũng suy nghĩ cho kỹ đi, Viên Viên xinh đẹp như vậy, nếu mà con để cho con dâu mẹ chạy mất thì cứ chờ đấy!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vừa đi còn vừa nói, “Cổ lỗ sĩ thế không biết, thiệt không hiểu nổi…”
“...”
Tô Lâm cảm thấy buồn cười.
Anh không phải đồ cổ hủ, nhưng... Có người đúng vậy.
Điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Anh cầm lên xem.
Lộc OO: [Đàn anh em xong việc rồi ~ chuẩn bị đi siêu thị, anh muốn ăn gì? ~~( ̄▽ ̄)~*]
Một cái tay khác của anh xoa mũi theo thói quen, động tác dừng một chút, nhìn màn hình cười.
Sau đó gõ chữ, lấy một cái emoji từ trong bản ghi nhớ, chọn một cái có khuôn miệng giống cô.
Tô Lâm: [Gì cũng được, em chọn đi. (*≧▽≦)]
Buổi tối sau khi ăn cơm nằm xem tivi, Tô Lâm nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói với cô về chuyện của bà Tô hôm nay.
“... Nếu em không muốn thì cứ nói với anh, dù sao thì mùa xuân năm sau em cũng tốt nghiệp rồi.”
Không nghĩ tới là sắc mặt của cô gái nhỏ trở nên cao thâm khó đoán.
“Em còn tưởng anh vĩnh viễn sẽ không nói về chuyện này với em cơ.”
Cái người này sau khi cầu hôn thành công thì không hề nhắc đến kết hôn, sau khi học xong cao học năm nhất, group chat ký túc xá của Lộc Viên Viên lúc nào cũng cũng hỏi cô là bao giờ tổ chức hôn lễ, mãi đến bây giờ đang học cao học năm hai, bọn họ cũng chẳng thèm hỏi nữa.
So với việc vội vã những chuyện khác, Lộc Viên Viên rất nghi ngờ, “ậy tại sao bây giờ anh mới nói ra?"
“Anh cảm thấy em…” Tô Lâm ngẫm nghĩ, sắc mặt còn rất là nghiêm túc, “… Tương đối bảo thủ.”
Không biết vì sao, trong đầu Lộc Viên Viên lập tức nảy ra câu nói “đồ cổ hủ” mà mấy năm trước anh bảo cô.
Đúng là một chuyện vô cùng thần kỳ, có một số việc tuy rất nhỏ, ký ức vô cùng xa xăm, thế nhưng chỉ cần chạm vào là nó sẽ lập tức xuất hiện.
Cứ như là mới xảy ra vào ngày hôm qua, bọn họ còn ở cùng nhau trong vườn trường, lúc đó bọn họ lúc nào cũng xuất hiện trên diễn đàn, còn toàn bị mọi người nhìn, chỉ cần có một việc nào đó liên quan đến anh thì nhiệt độ sẽ vô cùng cao.
—— Nhưng ký ức nhảy ra vào lần này lại không phải chuyện tốt là được rồi.
Tô Lâm nói xong, thấy sắc mặt của cô hình như là ngẩn ra một chút, ngay sau đó trở nên... Có chút giận?
Anh còn chưa kịp phản ứng thì người ấy đã bổ nhào vào trên người anh, tóc cũng bị nắm một túm, cô trừng mắt to, nhe răng, “Đàn anh anh nói cái gì hả! Ai bảo thủ?”
“...”
“Cái lần đó anh nói em thế nào, bây giờ em vẫn còn nhớ hết đấy!” Cô dừng một chút, bổ sung.
Cô vừa nhắc đến, anh đột nhiên nhanh trí.
Tô Lâm lập tức hiểu ra “Lần đó” là lần nào.
Chính là cái lần anh chửi người ta là đồ cổ hủ với đồ ngốc đó chứ còn gì nữa.
Anh nhìn cô gái nhỏ sắp giận dữ xù cả lông, vẻ mặt “em rất là đanh đá đấy” “em cảnh cáo anh đấy”, dường như là có thể cắn anh một ngụm bất cứ lúc nào, đột nhiên anh không nhịn được cúi đầu cười ra tiếng.
Chấp niệm này sâu đến thế nào cơ chứ.
Tô Lâm cười cười, tóc lại bị túm một chút, anh ôm cô gái nhỏ ngồi ở trên đùi mình, vùi mặt vào xương quai xanh và bả vai của cô, “Em không phải, em là người khai sáng nhất cởi mở nhất, tư tưởng còn tiên tiến hơn anh cả trăm năm.”
“...” Lộc Viên Viên không còn lời gì để nói.
Tô Lâm cọ một chút, ngửi làn da thơm ngào ngạt của cô, “Thế là em cảm thấy trong lúc đi học có thể kết hôn đúng không?”
“... Đương nhiên có thể rồi,” cô gật đầu, “Lúc học tiết công khai vào cao học năm nhất em có quen một bạn gái, bạn ấy tốt nghiệp đại học một cái là kết hôn luôn đấy.”
... Đây là đang ám chỉ anh?
“Thế chúng ta——” Tô Lâm lập tức muốn nói tiếp, lại bị cô cắt ngang.
“Nhưng mà cao học năm nhất anh không nói với em, bây giờ em bắt đầu bận rồi, nghỉ đông với nghỉ hè cũng phải làm báo cáo gì đó, mãi cho đến khi tốt nghiệp cũng không có thời gian rảnh đâu.”
Đôi mắt thiếu nữ sáng lấp lánh, dưới ánh đèn khiến cho làn da vừa trắng lại vừa tinh tế, nụ cười có chút vui sướng khi người gặp họa.
“...” Vãi, hối hận vãi chưởng.
Chủ yếu là chuyện ở chung khiến cho anh dần quên mất những chuyện khác, cảm thấy kết hôn cũng chỉ là một hình thức khác mà thôi.
Anh lại đề nghị, “Hay là bọn mình đăng ký kết hôn trước, còn hôn lễ thì bao giờ em tốt nghiệp lại nói sau?”
Không nghĩ tới, bạn học Lộc Viên Viên vốn vô cùng ngoan ngoãn, bây giờ lại nhấc cằm lên, góc độ nhìn anh từ cao xuống dưới, bễ nghễ không khác gì bà Tô hồi chiều, giọng nói tinh tế mềm mại, “Thế anh cầu xin em đi.”
… Không biết là học từ ai.
Thỉnh thoảng cô nhây, Tô Lâm thậm chí không muốn thở dài, ngẩng đầu lên dứt khoát lưu loát: “Cầu em.”
Lúc này đến lượt Lộc Viên Viên sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên cô nói lời này, giống như chỉ trêu đùa một chút, muốn nhìn xem phản ứng của anh là gì.
Cô ngồi ở trên đùi của anh, hai người gần như ngang tầm mắt, không chênh lệch quá nhiều, trên mặt anh mang theo một chút ý cười, hình dáng khắc sâu, bên trong tròng mắt đen láy tràn đầy ánh sáng.
“Cầu em, bé yêu.” Anh hạ giọng nói lại một lần nữa.
Tô Lâm vừa lòng với bề ngoài của mình, mỗi khi anh dùng mỹ nhân kế đối diện với bạn gái nhỏ thì chưa bao giờ thất bại.
Một lần cũng không.
—— Lần này cũng thế, đúng thứ sáu hôm nay, bắt đầu từ lúc sáng sớm hai người đã đứng xếp hàng ở Cục Dân Chính.
Anh cụp mắt nhìn cô gái nhỏ mình đang nắm tay.
Tháng 5, cô mặc áo sơ mi trắng và váy đen, mái tóc đen mượt mà, bàn tay vừa trắng vừa nhỏ cầm chặt hai quyển sổ hộ khẩu, hàng lông mi run lên, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Qua năm phút, đến lượt bọn họ.
Tô Lâm dẫn cô đi chụp ảnh, điền đơn, đến một chỗ cửa sổ để đóng dấu, rồi lại đến một cái cửa sổ khác để đóng tiền.
Chín tệ.
Đổi lấy hai quyển sổ màu đỏ.
Trên xe đi về nhà, Lộc Viên Viên cứ mân mê nhìn hai cuốn sổ nhỏ trong tay mình, nhìn hình ảnh hai người đang cười, chiếc áo sơ mi cùng màu, độ cong nơi khóe môi giống y như nhau.
Đột nhiên, cái mũi cô hơi chua xót.
Có thể là bởi vì ba mẹ, thật ra từ trước đến nay cô vẫn luôn là một người khuyết thiếu cảm giác an toàn, bây giờ thì tốt hơn so với trước kia, nếu mà trước kia xảy ra chuyện gì đó, cô sẽ không mở miệng đi hỏi, không phải là không biết hỏi cái gì mà không dám hỏi.
Cầm hai quyển sổ dùng chín tệ để đổi về, cô đột nhiên cảm thấy chẳng hề chân thật một chút nào.
“Đàn anh.”
“Hả?” Một tay anh cầm tay lái một tay kia cầm tay cô, cầm đầu ngón tay của cô rồi nhéo nhéo.
Lộc Viên Viên quên bảo anh bỏ tay ra lái xe cho đàng hoàng rồi.
Cô mím môi, chậm rì rì hỏi: “Bây giờ chúng ta là... Vợ chồng hợp pháp à?”
Anh sửng sốt vài giây, lập tức liền cười, “Đúng vậy.”
Sau đó cầm tay cô giơ lên môi mình, hôn vào ngón tay đeo nhẫn một chút, “Chúng ta hợp pháp, khóa cứng, vui không.”
Trong nháy mắt kia, cảm thấy trái tim có chỗ nào bị lấp đầy.
Lộc Viên Viên chọc khuôn mặt ấm áp của anh một chút, cười.
Người này, bị đóng dấu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô đóng.
Về nhà một cái Tô Lâm liền ngồi ở trên thảm, để hai quyển đăng ký kết hôn vừa mới được nhận lên trên sàn nhà màu tối, tìm các loại góc độ.
“Chỗ này không được à, sao lại một quyển sáng một quyển tối là sao.”
“Chỗ này ngược sáng.”
“Vãi chưởng, sao chỗ này cũng ngược sáng??”
“...”
Lộc Viên Viên đi đổ chén nước, đi ra một cái thì đã thấy người này đang chạy khắp phòng tìm chỗ chụp ảnh.
Cô cười đi đến, “Sao anh không ra ban công chụp ảnh?”
Người nào đó ngồi dưới đất, chẳng thèm ngẩng đầu lên, “Ở ngoài ban công là men sứ màu trắng, bối cảnh rất là xấu, cái màu của sàn nhà này khá là thích hợp để làm bối cảnh.”
Lộc Viên Viên: “...”
Lộc Viên Viên cảm thấy cái chuyện như thế này thì cứ giao cho anh, cô ngồi một chỗ khác vừa uống nước vừa nhìn.
Cứ loay hoay cả nửa giờ, thiếu gia Tô nhìn tới nhìn lui, thấy hài lòng về ánh sáng thì lại không hài lòng về màu sắc nên bắt đầu sử dụng "phần mềm chỉnh sửa ảnh đẹp, phải cao cấp xịn xò."
Lại qua nửa giờ.
Lộc Viên Viên cứ vừa chơi điện thoại và nhìn anh mày mò, mãi một lúc lâu sau thì cuối cùng Tô Lâm mới đăng ảnh lên vòng bạn bè.
“Nhanh nhanh vào like đi.” Thiếu gia Tô phân phó.
“...”
Lộc Viên Viên click vào vòng bạn bè, nhìn tác phẩm anh vừa photoshop xong, quả nhiên là… rất đẹp.
Tô Lâm: [khóa], đã kết hôn.
[hình ảnh]
Cô nhấn like, đột nhiên chú ý đến ngày, lập tức quay đầu lại nhìn anh, “Có phải anh cố ý chọn ngày hôm nay đúng không?”
Ngay từ lúc đầu cứ tưởng là ngày hôm trước anh nói như thế thì ngày hôm sau sẽ gấp gáp đi luôn.
Nhưng mà vừa nãy cô mới phát hiện hôm nay là ngày 20 tháng 5.
“Đúng vậy,” người nào đó dựa vào sô pha, lười thành một bãi bùn, vừa trả lời những bình luận “Vãi chưởng!!!” vừa nói, “Đồ ngốc, giờ mới phát hiện à?”
“...”
Chuyện này cũng đâu phải là chuyện lớn gì…
Cô không phát hiện, anh cũng chẳng nhắc đến, rồi sau đó đột nhiên lại cảm thấy… Anh đúng là vô cùng vô cùng vô cùng lãng mạn.
Bạn học Lộc Viên Viên không nhịn được mà đỏ mặt.
Hôm nay là ngày vui, cho nên buổi tối hai người đi ra ngoài ăn, lúc về đã 9 giờ hơn, tắm rửa xong lên giường, Lộc Viên Viên cảm nhận được trọng lượng quen thuộc đè lên người mình với mùi hương quen thuộc.
Đương nhiên còn có lời cợt nhả quen thuộc ——
“Bé yêu, ngày mai thứ bảy đó.”
“Hôm nay chúng ta đăng ký kết hôn đó.”
“Ngày mai em dậy muộn một tí đi?”
Lộc Viên Viên trợn mắt trắng, không đáp, môi anh đã phủ lên môi cô.
Hôm nay có một chút khác biệt so với ngày thường.
Đôi môi của anh vẫn luôn di chuyển trên người cô, cọ xát, đốt lửa, tay cũng không an phận mà vuốt ve ở các nơi, thậm chí còn nắm lấy hai tay của cô giơ cao lên đỉnh đầu, làm cả người cô đều không thể cử động được.
Lâu lắm rồi màn dạo đầu không lâu như hôm nay.
Tầm mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ, đầu óc trống rỗng.
Lộc Viên Viên cảm thấy mình như một con cá bị kéo lên khỏi mặt nước, dạt vào bờ biển, cứ mỗi lần cảm thấy sắp chết khát thì đều sẽ bị ném xuống biển kéo dài sự sống, rồi sau đó tiếp tục bị kéo lên bờ.
Hình như đêm nay tinh lực anh dồi dào hơn mọi ngày, có kiên nhẫn, dụ dỗ lừa cô khiến cô nói các kiểu, không nói thì…
Thật ra là khi bị bỏ đói, vào đúng lúc sắp đói khát đến muốn chết, được người ta cho một miếng cơm một ngụm nước thì sẽ cảm thấy nước sẽ ngon, cơm sẽ ngọt hơn bình thường.
Cho nên cô cũng không thể nói được là cô cảm thấy khó chịu hơn khi bị bỏ đói hay cô cảm thấy thoải mái hơn sau khi nhận được đồ ăn như ý muốn.
Cô chỉ cảm thấy mình đang khóc suốt thôi.
Cô không thể khống chế được mà rơi nước mắt, người kia vẫn còn kiên định muốn cô nói chuyện, vừa hôn nước mắt của cô vừa làm cho cô nói.
Chính là những lời đó!!!
Nói như thế nào chứ!!!
…
Lộc Viên Viên khóc đến gần như khàn giọng, đôi mắt sắp sưng lên đến mức không mở ra được, cuối cùng anh mới xong.
Giọng nói của anh tràn ngập sự mong đợi và phấn khích không thể giải thích được.
Kết quả, lại vào thời điểm mấu chốt trêu đùa cô, vừa cọ vừa chuyển động ở bên ngoài, Lộc Viên Viên cảm thấy cả người mình ngứa ngáy, cả xương cốt cũng ngứa, nhưng mà anh không tiến vào.
“Lúc trước anh có nói rồi, anh có một xưng hô sau này muốn em gọi anh.”
“... Hả?” Lộc Viên Viên vẫn luôn nhắm hai mắt, miễn cưỡng mở ra “Cái gì hu hu hu...”
“Em còn không biết sao?” Anh nở nụ cười, giọng nói hết sức gợi cảm, “Gọi đi, chồng ơi.”
“...”
Lộc Viên Viên xấu hổ không chịu nổi, véo mặt anh, " Hu hu hu anh điên à! Em không muốn gọi, anh kết thúc nhanh lên, em không muốn gọi...”
“Ngoan, bé yêu,” Tô Lâm cũng mồ hôi đầy đầu, nhưng anh quyết tâm nhất định phải được nghe vào ngày hôm nay, “Gọi một câu thôi… Nhanh lắm.”
“... Hu hu hu đầu óc anh có vấn đề à... Em không muốn làm mấy cái sở thích tâm thần xấu xa đấy đâu, cầm thú, có bệnh hu hu hu hu...”
Tô Lâm bị mắng đã quen.
Ngày thường Lộc Viên Viên không mắng anh được thì lúc này lôi ra hết để mắng anh, bình thường cô khóc cũng không được nhiều nước mắt như vậy, thì lúc này cũng khóc chảy hết ra luôn.
Cuối cùng vẫn là cô thỏa hiệp.
Cô gái nhỏ cũng không véo anh, hai tay bụm mặt, giọng mũi sụt sịt dày đặc, tinh tế mềm mại gọi một tiếng, “Chồng ơi...”
Bởi vì cảm thấy thẹn, nước mắt lại chảy ròng ròng không ít.
…
Khi khi lăn lộn, ôm cô tắm rửa xong về giường, Lộc Viên Viên tỉnh.
Nhưng đêm nay vận động quá sức, có thể nhận ra cô tức giận thật.
Tô Lâm ôm cô, sức lực của cô không đủ mạnh cũng không phản kháng được, chỉ là không chịu nói lời nào, nhất định không mở mắt.
Miệng còn dẩu lrn6.
Hàng lông mi thật dài rung run, không biết là do tức giận hay là gì, đôi môi không tự giác chu lên cũng vô cùng mê người.
Tô Lâm ôm cô, da thịt dán vào nhau, không nhịn được thò lại gần hôn một chút.
Lộc Viên Viên “Hừ” nhỏ một tiếng.
Cô không định để ý đến anh.
“... Nếu kết hôn, thì cần xưng hô thế nào nhỉ.”
“...”
Ai thèm quan tâm đến cách xưng hô của anh?
Cầm thú!!!
Lộc Viên Viên quyết tâm, không để ý đến anh!
Tay Tô Lâm bỗng nhiên duỗi ra bên hông cô, ngứa ngáy, cô không khống chế được mà mở mắt ra, vừa định mở miệng, đã đối diện với ánh mắt của anh.
Vừa có dịu dàng lưu luyến, còn có thỏa mãn.
Anh cong môi, chớp mắt, tốc độ nói rất chậm, đọc từng chữ rõ ràng, “Thái thái, phu nhân... Còn có vợ.”
Lộc Viên Viên mở to mắt, nhiệt độ trên mặt tăng cao.
“Thái thái, phu nhân, vợ ơi,” anh lại lặp lại một lần, trịnh trọng mà nhìn cô, âm điệu trầm thấp, “Anh yêu em.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Lâm: Vợ tôi chửi mà con mẹ nó đáng yêu hết sức.
Tô Lâm: Tôi bằng lòng để cô ấy mắng cả đời.