Cảm xúc hiện tại của Tô Lâm có chút phức tạp.
Kỳ thật anh đối với loại đồ uống trà sữa có vị ngọt này không có cảm giác gì, cũng không có loại chủ động muốn uống nó.
Nhưng mà là do cô chủ động muốn mời anh uống.
Kết quả, anh không nghĩ tới sẽ thành cái dạng này.
Ánh mắt của cô có chút khẩn trương, khuôn mặt nhỏ bị kéo căng, bộ dáng giống như rất gấp gáp.
Mái tóc của cô bị gió thổi có chút loạn, đôi mắt mở to, đen trắng rõ ràng.
Giống như một con vật nhỏ.
Là cái loại động vật có lông xù kia.
Bỗng nhiên Tô Lâm theo biên độ rất nhỏ nhếch môi, đôi mắt nhìn cô tràn đầy ý cười.
"Được." Anh nói.
Lộc Viên Viên thở dài một hơi.
"Em tính toán định đi đâu?"
"Đi....Thư viện nha. Giáo sư Nghiêm không phải giao bài tập sao..." Lộc Viên Viên đem trà sữa từ phía sau lấy ra, cắn lên ống hút, vừa uống ngon lành vừa nói, "Vừa vặn đi làm luôn."
Nói xong, cô không kịp chờ mà hút một miệng lớn, từ bên ngoài ống hút trong suốt, có thể nhìn thấy một màu đen của hạt trân châu theo chất lỏng tiền vào bên trong miệng cô.
Yết hầu Tô Lâm có chút ngứa.
Anh hắng giọng một cái:
"....Anh cũng đi."
"...."
"Cùng nhau đi đi."
Trong miệng Lộc Viên Viên còn ngậm đầy trân châu, không nghe thấy anh nói gì tiếp, nhẹ gật đầu, liền bắt đầu đi hướng về phía thư viện.
Tô Lâm đi theo bên cạnh cô, anh phải thả chậm tốc độ một chút, mới có thể cùng cô đi song song với nhau.
Lực chú ý của cô gái nhỏ tựa hồ đều tập trung bên trên ly trà sữa trong tay.
Từ góc độ của anh nhìn, một bên khuôn mặt trắng nõn của cô phồng lên, cử động liên tục không ngừng nhai các hạt trân châu, con mắt hơi híp lại, biểu lộ cảm giác thỏa mãn.
Khóe môi không thể tránh mà bị dính một chút chất lỏng màu nâu.
Nhìn chằm chằm một lúc.
Anh có chút mất tự nhiên dời đi tầm mắt.
-
Học kỳ mới vừa bắt đầu không lâu, hơn nữa lúc này mới bốn giờ chiều, người ở trong thư viện rất ít.
Hai người tùy ý tìm ở khu vực tự học một cái bàn rồi ngồi xuống.
Nghiêm Xuyên bố trí bài tập là một mặt của trang giấy. Mặc dù chỉ có một mặt nhưng lại có chừng câu hỏi trắc nghiệm.
Lộc Viên Viên lấy bút ra làm xong ba câu hỏi đầu tiên, lông mày liền có chút nhăn lại.
Cô phát hiện ra mọi thứ hình như không đơn giản.
Nhìn sơ qua bài tập, cô cảm thấy có một số câu không được tìm thấy trên ppt của Nghiêm Xuyên.
Trong đó có mấy câu hỏi, cô có ấn tượng, là khi đi học Nghiêm Xuyên dạy kiến thức mở rộng thêm.
Chỉ là một lớp học môn tự chọn mà thôi....
Ông ấy quả thật.....rất nghiêm.
Lộc Viên Viên thở dài, cắn cán bút, bắt đầu ngưng mi làm đề.
Lại viết thêm một đoạn, cô mới nhớ tới bên cạnh còn có một người.
Vừa quay qua nhìn, liền đụng phải tầm mắt của anh.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy vừa rồi Tô học trưởng.... biểu lộ giống như có chút mất tự nhiên.
"Học trưởng." Lộc Viên Viên nhìn trên bàn học chỗ anh bày bài tập về nhà, nhưng một câu trong đề cũng không làm, thử dò xét hỏi:
"Anh không mang bút à?"
"Ừm." Trả lời rất nhanh.
"...."
Lộc Viên Viên muốn nói học trưởng anh đến cả ppt đều in ra lại không mang theo bút đi học.
Anh làm thế nào lại có thể vẽ màu đỏ tím trong đó?
Nhưng cuối cùng, cô chỉ là thở dài một hơi thật khẽ, từ trong túi bên hông của cặp sách mình lấy ra một cái bút, đưa cho anh, "Này."
Tô Lâm nhìn trước mặt....
Vỏ bút có màu hồng nhạt, trên thân bút có hình một cái đầu heo ba chiều.
Sửng sốt một chút.
Lộc Viên Viên nghiêng đầu, cầm bút quơ quơ:
"Học trưởng? Này, cho anh."
"...." Tô Lâm chần chờ lấy cái "đầu heo" kia, nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, nhẹ gật đầu, "....Cảm ơn."
Đôi mắt cô cong cong:
"Không cần khách khí."
Lộc Viên Viên quay đầu lại tiếp tục làm bài.
Làm hết cây này đến câu khác, gặp được kiến thức được giảng vào buổi chiều hôm nay.
Khi đó cô đang mơ màng, chính cô cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, đương nhiên giờ cũng không làm được.
Sau đó cô lại bắt đầu mơ màng thêm một lần nữa.
Cô suy nghĩ, có thể là bởi vì bọn họ ngồi cùng bàn mấy tiết học, thêm nói chuyện cũng có năm, sáu lần. Hiện tại giống như đã quen thuộc với việc Tô Lâm ngồi ở bên cạnh cô.
Đặc biệt là.
Thỉnh thoảng cùng với anh đối mặt, còn sẽ cảm thấy bị học trưởng này thật là đặc biệt đẹp mắt.
"Em không sao chứ?"
Đột nhiên truyền đến giọng nam đánh gãy suy nghĩ của cô.
Lộc Viên Viên quay đầu qua: "Vâng?"
Mặt mày Tô Lâm nhàn nhạt, không có biểu lộ gì, rũ mắt nhìn vào trên bàn học của cô, "Em rất lâu không có viết."
Mà lại kẹt đúng vào cái câu kia, vừa vặn hôm nay lúc cô đang mơ màng bị đặt câu hỏi gọi đứng lên trả lời.
"A...." Lộc Viên Viên hồi phục tinh thần lại, nhớ tới trước bản thân mình vừa thất thần, giống như là vì cái đề này làm cho suy nghĩ.
Vì thế cô thành thật mà gật đầu:
"Đúng vậy, học trưởng. Em không hiểu. Anh có thể dạy em không?"
Vừa mới dứt lời.
Cô nhìn thấy khóe môi Tô Lâm cực nhanh mà nhếch lên một chút.
Ngay sau đó bên tai truyền đến giọng nói đầy từ tính êm tai của anh.
Ba phút sau.
"Học trưởng!" Đôi mắt Lộc Viên Viên trợn to, "Anh thế mà lại lợi hại như vậy!"
Không đợi anh đáp.
Lộc Viên Viên nói tiếp:
"Thậm chí đến bút anh cũng không cần dùng!"
Tô Lâm: "....."
Không biết nên nói cái gì, anh "Ừ" một tiếng.
Nghĩ đến cô nói câu kia rằng "anh lợi hại như vậy", còn có thêm biểu lộ khoa trương.
Có chút không thể kiềm chế được muốn cười.
Câu hỏi mà Lộc Viên Viên muốn hỏi không phải chỉ có mỗi câu đó.
Thật nhanh, cô làm xong toàn bộ đề, thu dọn cặp sách đi ra khỏi thư viện.
Lộc Viên Viên ở cửa hướng anh xua tay,
"Học trưởng, em trở về ký túc xá trước. Hôm nay thật sự cảm ơn anh."
"Không cần khách khí."
Dừng một chút, anh nói tiếp: "Trà sữa."
Lộc Viên Viên có chút nghi hoặc: "....Vâng?"
"Lần sau nhớ mời anh."
"....."
-
Thời điểm Tô lâm trở về ký túc xá.
Lão đại lão nhị không ở trong phòng, chỉ có Tần Phóng ngồi ở trên giường của cậu ta xem di động.
Nghe được động tĩnh, Tần Phóng ngẩng đầu dò xét hỏi:
"Ồ."
"...."
"Đại học bá trở về rồi. Đêm nay có còn đi học tiếng Pháp hay không?"
Tô Lâm: "....."
Tô Lâm: "...Cậu mẹ nó muốn về sau lập một đội tự mình đánh phải không?"
Câu này đối với Tần Phóng vô cùng có hiệu quả.
"Không không không, tôi chỉ là nói đùa ngoài miệng một chút thôi mà!" Cậu ta chân chó cười cười, trên khuôn mặt trắng trẻo nở ra như một bông hoa, "Lâm ca ngài là anh trai ruột thịt của tôi mà."
Tô Lâm mặc kệ cậu ta.
"À đúng rồi." Tần Phóng chợt nhớ tới, "Cuối tuần sau chính là vòng hai phỏng vấn câu lạc bộ âm nhạc. Ngài còn nhớ rõ lúc ấy ngài nói cái gì không?"
"...."
Thấy Tô Lâm không đáp, Tần Phóng vội vàng phủi sạch quan hệ:
"Dù sao tôi cũng không thể nào làm thay cho cậu, ha ha ha."
"Tôi đi mang theo khuôn mặt, đem tim thả lại vào trong ruột." Tô Lâm không mặn không nhạt liếc cậu ta một cái, "Không cần cậu."
Tần Phóng: "....."
Không cần thì không cần.
Cái này mẹ nó nói chuyện ánh mắt mang theo ý ngầm trào phúng là có ý tứ gì?
Cách thời gian ăn cơm còn mấy tiếng, Tô Lâm đáp xong Tần Phóng liền ngồi ở trước bàn chơi điện thoại.
Đột nhiên nhận được một tin nhắn trên Wechat.
[Lộc OO]: [Tin nhắn giọng nói]
"...."
Tô Lâm nhìn thấy cửa sổ bật lên, anh sững sờ trong chớp mắt mới mở vào giao diện Wechat.
Sau khi vào Wechat, anh đem tai nghe đặt ở bên tai, bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc, giọng nói mềm mại.
"---Oa học trưởng, em vừa về ký túc xá kiểm tra hòm thư email một chút. Anh biết không, Giáo sư Nghiêm nói tiết sau sẽ có một bài kiểm tra trắc nghiệm nha! Chuyện đó, em sợ anh không vào email xem nên nói cho anh biết. Anh nhớ ôn tập kỹ một chút nha!"
Tô Lâm vừa nghe, độ cong của môi càng lúc càng lớn.
Anh không ngăn được ý cười, sợ Tần Phóng nhìn thấy lại cho rằng anh bị bệnh, đành phải quay mặt qua chỗ khác trả lời cô.
Sau khi gửi đi, lại một lần nữa nghe lại tin nhắn giọng nói cô vừa gửi.
Mang theo sự lên án đối với giáo viên, loại ngữ khí tràn đầy căm phẫn này, nghiễm nhiên cô đã đem anh trở thành người cùng một chiến tuyến mà đối đãi.
Anh lại cười một chút.
Đột nhiên, trong đầu hiện ra cô gái nhỏ miệng phồng lên, bộ dạng nghiêm túc mà thỏa mãn ăn trân châu.
Trong lòng mềm mại đến rối loạn.
Buổi sáng thứ sáu.
Tô Lâm cuối tuần trước đã học được bài học, tối hôm qua liền trước giờ đã lên giường đi ngủ. Hôm nay tuy rằng vẫn là giờ rời giường nhưng mà so với lần trước thì dễ chịu hơn rất nhiều.
Tất nhiên, cùng với loại kia ngày bình thường ngủ đến giữa trưa mới tỉnh thì trình độ thoải mái vẫn là không có cách nào so sánh được.
Thời điểm anh bước vào phòng học, chỉ có một mình Lộc Viên Viên.
Tựa hồ là nghe được tiếng bước chân, cô rất nhanh chóng quay đầu. Thấy anh liền nở nụ cười chào anh:
"Học trưởng, buổi sáng tốt lành."
"Sớm."
Chờ Tô Lâm ngồi xuống, cô giống như là nhớ ra cái gì đó, lập tức từ trong học bàn lấy ra một thứ:
"Học trưởng, cho anh."
"...." Mẹ nó.
"Học trưởng anh đã quên rồi sao? Đây là sữa đậu nành mà anh thích uống đó."
Tô Lâm: "...."
Anh lúc nào nói qua thích nó....?
Anh trầm mặc vài giây đồng hồ.
Cuối cùng vẫn là tiếp nhận sữa đậu nành ở trên tay cô,
"Cảm ơn."
Không bao lâu, trong lớp học người lần lượt tới.
Lúc Nghiêm Xuyên bước vào phòng học tuyên bố kiểm tra, hơn mấy chục người gần như khoảng một trăm bị bất ngờ đến mức muốn đem nóc nhà lật tung.
Nghiêm Xuyên không có bất kỳ ảnh hưởng gì, một khuôn mặt bình tĩnh tuyên bố quy tắc đổi chỗ ngồi.
Ba chỗ ngồi cùng một hàng, nói cách khác là sắp xếp chỗ ngồi hai người ở xa nhau, ở giữa cách một chỗ ngồi, phòng ngừa đối đáp án lẫn nhau.
Chỉ là...
Lộc Viên Viên nhìn ghế bên tay phải của cô, tâm trạng phức tạp.
Cô từ nhỏ đã đặc biệt sợ côn trùng, gần như là giống như một loại căn bệnh sạch sẽ. Cho nên Tô Lâm chỉ là thuận miệng nói ra nhưng lại giống như đặc biệt cắm rễ ở trong đầu cô, đặc biệt cứng chắc.
Cái ghế ở bên phải cô, nhiều ngày như vậy cô đến chạm cũng đều không chạm qua.
Đây chính là nơi mà con côn trùng đã từng chết qua! Cô thậm chí còn không biết là côn trùng dạng gì!
Vạn nhất là cái loại có màu xanh kia, có lông, còn có....
Lộc Viên Viên chỉ vừa nghĩ tới, toàn thân liền run lẩy bẩy.
Tô Lâm cảm giác cô có chút kỳ lạ, lên tiếng hỏi:
"...Em sao vậy."
"Không không không, không sao."
Sinh viên trong phòng học di chuyển tới lui, Tô Lâm nhìn Lộc Viên Viên không nhúc nhích, lần nữa lên tiếng nhắc nhở:
"Phải đổi chỗ, em đi vào không?"
Gật nhẹ đầu, Lộc Viên Viên rút ra một tờ khăn giấy, bắt đầu chà xát chiếc ghế bên cạnh.
Chờ sau khi lau xong, cô đứng dậy.
Do dự mãi, vẫn là không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
"Học trưởng, con côn trùng chết trước kia mà anh nói là loại nào vậy?"
Tô Lâm: "...."
Anh nhìn khuôn mặt tràn ngập khẩn trương của Lộc Viên Viên, bắt đầu nhớ lại.
Lúc trước anh nói có côn trùng chết....?
Là thời điểm tiết học đầu tiên anh đã nói? Đó là anh thuận miệng nói bậy, thế mà cô nhớ tới cho đến tận bây giờ....?
Cô hỏi xong, nhìn thấy thần sắc của Tô Lâm nháy mắt rất kinh ngạc.
Lộc Viên Viên đột nhiên lại sợ anh miêu tả giống như suy nghĩ của cô, thế là vội vàng ngăn cản:
"Được rồi được rồi, học trưởng, anh không cần nói với em!"
Cô ôm sách cùng bút, liều mạng dựng lên hàng rào tâm lý cho mình.
Côn trùng đã chết! Cô! Không! Sợ!
Lộc Viên Viên hít sâu một hơi, vừa muốn ngồi xuống---
"Lộc Viên Viên."
"...." Đột nhiên bị gọi tên, cô có chút mút mơ hồ.
Sau đó quay đầu, nhìn vào người vừa gọi cô.
"Ra ngoài đi." Tô Lâm đứng ở lối đi nhỏ, nói với cô.
"...A." Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe lời đi ra ngoài.
Sau đó ---
Cô đứng ở trên lối đi nhỏ, nhìn Tô Lâm ----
Ngồi ở trên cái ghế có côn trùng chết kia???
Lộc Viên Viên trừng lớn mắt:
"....Học trưởng?"
"Ừm." Tô Lâm giương cằm lên, hất về hướng chỗ của anh:
"Em ngồi kia đi."
"...."
Cô vẫn có chút mơ màng.
Sau đó cô nhìn Tô Lâm đem bút lấy ra đặt lên bàn, bắt đầu chơi điện thoại.
.....
Anh ngồi ở chỗ kia.
Anh biết là cô sợ hãi, cho nên mới đi vào trong ngồi.
Lộc Viên Viên ôm sách, chậm rì rì mà ngồi ở chỗ ngoài cùng mà Tô Lâm vẫn thường hay ngồi.
Kỳ thật cái chuyện sợ côn trùng này, cô thật sự không có biện pháp nào. Đặc biệt là khả năng tự tưởng tưởng trong đầu cô lại mạnh mẽ như vậy. Nếu vào trong chỗ đó ngồi, khả năng là cô cũng không còn có tâm trạng làm được bài kiểm tra.
Nghĩ vậy, Lộc Viên Viên mím môi, trong lòng có chút kích động nho nhỏ.
Tô học trưởng....
Thật sự là một người cũng quá tốt rồi!!!
Bị lừa rồi Viên Viên ơi =))))