"Chúng ta quen biết được bao lâu rồi ? " đột nhiên một câu hỏi đánh tan bầu không khí yên tĩnh.
Triệu Gia Mẫn mở mắt ra, hơi nheo lại cẩn thận suy nghĩ một chút, "Từ lần gặp mặt đầu tiên tính ra... Đã bảy năm? "
Ngẩng đầu lên.
Cúc Tịnh Y cũng nhấc đầu lên dựa vào vai Triệu Gia Mẫn nhìn Triệu Gia Mẫn.
Suy nghĩ một chút, gật đầu "Ừ, hơn bảy năm . "
"Đã lâu như vậy rồi sao? " Triệu Gia Mẫn hơi kinh ngạc, nhưng nhiều hơn chính là cảm thán thời gian trôi quá nhanh.
Nhớ không lầm, lần đầu tiên gặp mặt Cúc Tịnh Y là ở cao trung.
Ngày đó Manh papa là hiệu trưởng cao trung, ngày đó Mạc mama có một cuộc bạn học tụ hội, cùng Dì Hứa bay từ Bắc Kinh tới, tôi cũng chỉ đành theo Manh papa đến trường học.
Tôi ngồi ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng chơi điện thoại, đối với Manh papa là hiệu trưởng nói chuyện không một chút nào cảm thấy hứng thú.
Đột nhiên, cửa bị gõ.
Manh papa kêu tôi đi mở cửa.
Tôi để điện thoại xuống, bất đắc dĩ chạy đi mở cửa, nhưng khi mở cửa trong nháy mắt với việc mình đã để điện thoại xuống mà cảm thấy vui mừng.
Trước mặt là một ít nữ sinh cao hơn tôi chút, mặc đồng phục giống học sinh trung học trong thành phố , đồng phục học sinh trắng muốt đơn giản làm nền trên người nàng làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác sạch sẽ, hơn nữa còn một mái tóc dài đen nhánh buông xuống phía sau.
HÌnh như là nữ chính phim thần tượng học đường thì phải.
Ngay lúc đó đầu tôi toàn những thứ này.
Trên mặt của nàng mang theo nụ cười lễ phép "Xin hỏi, hiệu trưởng có ở đây không? "
Tôi quay đầu nhìn về hiệu trưởng, hiệu trưởng ngoắc ngoắc tay ra hiệu tôi đem nàng gọi đi vào.
Tôi cười nói với nàng "Dạ, có, vào đi ạ. "
Đóng cửa lại, Manh papa đã ngồi một bên trên ghế salon, tôi cũng theo quá khứ lấy điện thoại ra tiếp tục chơi, thỉnh thoảng liếc trộm vài lần vị tỷ tỷ xinh đẹp kia.
"Cúc Tịnh Y? " hiệu trưởng ngồi trên ghế lật lên trước mặt một cặp văn kiện.
"Vâng. " tỷ tỷ kia ngồi ngay ngắn.
"Thành tích tốt như vậy tại sao lại suy nghĩ chuyển tới nơi này? " hiệu trưởng hỏi.
"Vâng? cách nhà gần, tôi không thích trọ ở trường. " nàng nói như vậy.
Vì cách nhà gần mà từ bỏ đi lên trường cao trung trọng điểm, người như vậy xác thực rất là kỳ lạ.
"Ừ, vậy thế này đi, cô đi thử nghiệm với lớp () đi (lớp cao trung tương đương lớp ), ở chính giữa tầng một có một số lớp học, lớp đó ở ngay bên trái, nếu như vẫn không biết thì hỏi người khác một chút đi, sáng sớm ngày mai nhớ tới lớp điểm danh. " hiệu trưởng nói như vậy.
Có thể vừa đến không kiểm tra đã lên lớp thực nghiệm, người như vậy vừa nhìn đã biết là một "đại học bá" rồi (học bá là người vừa thông minh vừa chăm học, có ảnh hưởng lớn trong giới học tập ).
Tỷ tỷ kia đứng dậy, cảm ơn sau đó rời đi.
Tôi hiếu kỳ hỏi Manh papa "Tỷ tỷ này rất lợi hại phải không? "
Manh papa cười hơi nhướng lông mày nói "Ừ, là trạng nguyên trong kì thi cấp thành phố, vốn là lên tới trường cao trung trọng điểm cũng không biết nàng nghĩ như thế nào, giới trẻ ngày nay thật là khó hiểu. "
Cúc Tịnh Y. Trạng nguyên của kì thi.
Sau đó, tôi có hỏi qua nàng, tại sao không đi cao trung trọng điểm nàng vẫn câu trả lời kia, cách nhà gần, ở nhà ngủ thoải mái.
Thế nhưng sự thực chứng minh, trường học ở đâu không trọng yếu, thành tích thật mới là vương đạo(nhân tài).
Nhớ rõ năm ấy thi đại học, Cúc Tịnh Y thi được vào đại học sư phạm Bắc Kinh, tuy rằng không phải là người có thành tích tốt nhất, thế nhưng thành tích cũng nằm trong top mười người đứng đầu.
Đột nhiên, một nữ tiếp viên hàng không đứng bên chỗ Triệu Gia Mẫn và Cúc Tịnh Y ngồi , Cúc Tịnh Y đang cùng cô ta trò chuyện cái gì đó.
Triệu Gia Mẫn lấy lại tinh thần, điều chỉnh lại tâm tư, nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì đã là buổi tối, trên trời những ngôi sao dường như cách mình rất gần. rất gần.
"Giờ uống nước nóng. " Cúc Tịnh Y cầm một chén nước đưa đến trước mặt Triệu Gia Mẫn .
Triệu Gia Mẫn cười tiếp nhận nước uống vào mấy ngụm.
"Còn mệt không? " Cúc Tịnh Y nhìn Triệu Gia Mẫn uống nước xong sau một lần nữa tiếp nhận chén nước.
Triệu Gia Mẫn lắc đầu.
"Còn có mấy tiếng mới đến Anh quốc, muốn ngủ một lúc không? " Cúc Tịnh Y hỏi.
Triệu Gia Mẫn lần thứ hai lắc đầu : "Không muốn ngủ, muốn cùng chị nói chuyện một chút, em có chút buồn chán, chị mệt không? " vừa nói vừa đem tấm thảm từ trên đùi Cúc Tịnh Y kéo lên trên .
"Không mệt. " vừa nói vừa đem đầu tựa trên vai Triệu Gia Mẫn .
"Nghĩ lại một chút, nhiều năm như vậy, em đúng là một điểm cũng không có thay đổi, ấu trĩ muốn chết. " Cúc Tịnh Y nhắm mắt lại, như là đang suy nghĩ gì đó.
Lần đó ở phòng làm việc của hiệu trưởng gặp phải mụ mụ lúc đó tuyên bố chuẩn bị chuyển nhà.
Chuyển tới một trường học khác mới xây trong một tiểu khu.
Một lần lúc tới trường vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy đứa nhỏ ngày đó đã gặp ở phòng hiệu trưởng.
Đứa trẻ kia cũng mặc đồng phục học sinh, dựa vào ánh mắt thời thượng của bản thân, một lúc thì có thể nhìn ra đứa nhỏ này sau này lớn lên sẽ rất ưa nhìn.
Bộ mặt còn non nớt trên mặt còn tiết lộ anh khí, cười lên rất đáng yêu.
"Này, Cúc Tịnh Y tỷ tỷ. " đứa trẻ kia vậy mà lại ở nhà đối diện mình, em ấy còn đang vẫy tay về phía mình.
Tôi cũng vẫy vẫy tay về phía em ấy "Em tên là gì vậy? "
Em tên là gì vậy?
Hai chúng tôi duyên phận cũng chính là từ câu nói này bắt đầu, cũng có thể là đã sớm từ lúc nàng mở cánh cửa kia trong nháy mắt duyên phận hai chúng tôi lại như là ma đậu(đậu thần trong truyện cổ tích bạn nào đọc "Jack và cây đậu thần sẽ biết) vậy, cấp tốc sinh trưởng vô cùng mãnh liệt.
Mình có thể nói là nhìn em ấy lớn lên.
Từ khi em ấy còn ở thời điểm bắt đầu học tiểu học, mãi cho đến hiện tại muốn lên đại học.
Nhìn em ấy từ lúc so với mình còn thấp bé cho đến hiện tại cao hơn mình nửa cái đầu, chuyện này đã tính là cái gì !
Còn nhìn em ấy một đường từ tiểu học ấu trĩ đến cao trung, tôi nghĩ... em ấy lên đại học thì hẳn sẽ không thay đổi, ấu trĩ chắc là trời sinh rồi
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu ra sao vừa nghĩ đã mang theo em ấy đến Anh quốc tản bộ, em ấy cũng vừa hay cùng ý kiến với mình đạt thành nhất trí, sau đó chúng tôi quyết định ngày thứ hai sẽ bay tới Anh quốc.
"Mới không có mà! Đây là có tính trẻ con, huống chi, em vẫn chưa có trưởng thành đâu ! " Triệu Gia Mẫn không cam lòng phản bác.
Cúc Tịnh Y không thèm để ý nhíu nhíu mày bĩu môi : "Được rồi được rồi, là tôi già. "
Triệu Gia Mẫn hừ một tiếng "Đúng đấy, lão nhân gia. "
" Hừ, chờ một lát nữa xuống máy bay sẽ đem em ném ở sân bay. " Cúc Tịnh Y nói.
"Hah hah! Vậy chị đúng là lừa gạt trẻ con. " Triệu Gia Mẫn cũng tiếp tục phản bác.
"Em còn trẻ con ? Xong đời, đầu óc em hỏng rồi. " Cúc Tịnh Y giơ tay lại đem thảm kéo kéo lên trên .
Triệu Gia Mẫn đưa tay che mặt Cúc Tịnh Y .
Cúc Tịnh Y thuận thế dùng thảm che khuất mặt, ở lòng bàn tay Triệu Gia Mẫn hôn một cái.
Triệu Gia Mẫn thả tay mình xuống : "Ai nha, chị đáng ghét "
Cúc Tịnh Y ngây ngô cười ha ha ha ha.
"..."
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thời gian bảy năm thật sự rất nhanh, thế nhưng nếu như hai người ở cùng nhau, như vậy thời gian bảy năm cũng coi như dư dật.
Sau đó bảy năm, mười bốn năm, hai mươi mốt năm đều ở cùng nhau. Nhìn đứa nhỏ bên cạnh một chút, Cúc Tịnh Y nghĩ.
Thời gian bảy năm có thể không đủ, muốn thật nhiều thật nhiều bảy năm, đời này bảy năm chưa xong thì tiếp tục đời sau bảy năm nữa, Cúc lão sư bảy năm chỉ thuộc về mình. Triệu Gia Mẫn cũng nhìn Cúc Tịnh Y bên cạnh nghĩ.
Hai người đồng loạt nhìn đối phương, lại là một trận cười ngây ngốc.