"Thế...", Tịch Y đứng đối diện với Hàn Tử Đằng, híp đôi mắt xinh đẹp đánh giá anh,"...đối thủ của tôi là cậu à?"
Hàn Tử Đằng cười cười. Ai mà ngờ được bọn kia lại giao sát thần của đội nữ cho anh xử lí chứ.
"Tuy nói là con gái sẽ có được hai mạng nhưng tôi chỉ cần một mạng thôi.", Cô nhìn anh lạnh nhạt nói,"Cậu không cần nhường tôi. Tôi không thích được nhường."
Anh bất giác gật gật đầu. Được, nếu cô muốn chơi công bằng thì anh sẽ không nhường đâu.
p sau...
"Aaaa, Trần San, cậu đừng có nắm tóc tôi!!"
"Tô Trừng Trừng, người ta nói đánh người tránh đánh mặt. Sao cậu cứ nhằm vào mặt tôi mà đánh thế!!!"
"Đ..Đại tỷ ngừng tay, em thua rồi em thua rồi.", Nhậm Minh bị Hạ Đình đè hẳn xuống đất, kêu gào thảm thiết.
Đáng ra bọn họ không nên để mấy bà chằn này có thêm một mạng nữa mới đúng.
"Xoẹt", "Xoẹt",...
Năm người của đội nam đồng thời bị loại.
"A, lão Hàn, cậu đây rồi,...", Nhậm Minh vừa trốn thoát được liền ngay lập tức chạy tới sau lưng Hàn Tử Đằng. Nhưng...có cái gì đó không đúng.
Ơ đm. Bảng tên của lão Hàn đâu?
"B...Bảng tên của cậu..."
Hàn Tử Đằng mặt mũi trắng bệch, anh ỉu xìu đẩy tay cậu ta ra tiến vào trong bóng râm ngồi nghỉ.
Đù, lão Hàn bị Tịch Y loại rồi sao?
Anh cầm chai nước bên cạnh lên uống một ngụm. Phần thưởng lần này đám con trai chắc chắn sẽ không có cửa chạm vào đâu.
Nhớ lại p trước.
"Được, vậy tôi sẽ không nhường cậu. Lát nữa đừng có cầu xin tôi đấy!!", Anh tự tin ngoắc ngoắc tay với cô.
Tịch Y cười lạnh một tiếng. Đột nhiên điểm mũi chân nhẹ như bay mà phóng tới đằng sau anh.
Hàn Tử Đằng ngây người rồi nhanh chóng phản ứng. Nhanh quá!
Anh cầm cổ tay của cô, một tay nắm lấy eo cô vật qua vai mình, nhưng Tịch Y dường như đã sớm đoán được, cô dùng hai chân vòng qua cổ anh dùng sức đè cả người anh xuống.
"Xoẹt!"
Một tiếng xé thâm thúy vang lên. Cho đến khi anh hồi thần trở lại thì đã thấy cô đứng trước mặt mình từ lúc nào, trong tay còn có bảng tên của anh.
"Yếu quá."
Lúc này anh mới tỉnh ra. Thì ra hồi đánh nhau ở con hẻm đó cô còn chưa tung hết sức mạnh của mình. Đòn khóa cổ vừa nãy, cả tốc độ không giống người thường của cô đều khiến cho anh sợ hãi. Một cô gái bình thường chỉ học mấy món võ phòng thân mà có thể làm được đến thế sao?
Hàn Tử Đằng chán nản dựa vào ghế xem đồng đội hy sinh. Thở dài hai tiếng thật to.
"Hạ Đình, đánh lén là không đúng đâu.", Lâm Triết Hạo khóa hai tay cô nhóc ra đằng sau, ôm cả người cô vào ngực mình.
"Hê, Lâm Triết Hạo, cậu thử xé xem....", Chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng "xoẹt", Hạ Đình trợn mắt nhìn anh ta,"Cậu dám!!"
"Yên tâm đi, phần thưởng sẽ chia cho Hạ Đình mà.", Lâm Triết Hạo xé xong bảng tên thì lập tức tránh xa khỏi móng vuốt của cô.
Hạ Đình giận dữ phồng má rồi vẫy vẫy tay,"Các chị em, ở lại vui vẻ nhé."
Cuối cùng, lực lượng cũng giảm xuống còn có năm người. Hai nam ba nữ.
Ngô Hành Khởi trông thư sinh thế mà có thể trụ được đến bây giờ khiến rất nhiều người kinh ngạc. Nhưng cũng chỉ đến đây thôi.
Tịch Y xông tới đè cậu ta ra, Ngô Hành Khởi bị cô đè thì mặt đỏ tai hồng, mặc sức cho cô xé.
Cuối cùng chỉ còn lại ba người là Trần San và Tịch Y đấu với học trưởng Lâm.
"Chà, hai em nhớ nhẹ tay nhé, anh mệt lắm rồi.", Dù cho có nói như vậy nhưng anh ta lại không có dấu hiệu thở dốc, mặt mũi vẫn trắng trẻo không vết bẩn, nụ cười bên khóe môi càng đậm hơn.
Tịch Y dù sao cũng là nữ nhi. Đấu với đám con trai to con sớm đã phải dùng hết mười phần lực khiến thể trạng của cô giảm rõ rệt. Trần San cũng không kém, mặt cô bé đã đỏ lên như bị nướng dưới ngọn lửa.
Trần San đã bị Nhậm Minh xé một lần, Tịch Y thì căn bản không dùng tới phần nhường này cho nên cả ba người hiện giờ đang ở thế cân bằng. Thậm chí học trưởng Lâm còn nhỉnh hơn một chút.
"Ngon, cả hội trưởng và Tiểu San đã kiệt sức rồi. Trận này thắng chắc."
"Không ngờ Lâm ca lại mạnh đến thế."
"Phải đó, tớ bị anh ấy xé tới hai lần liên tiếp lúc nào không biết.", Một nữ sinh năm nhất cảm thán.
Một... hai... ba
Cơ hồ là cùng một lúc, cả ba người đồng loạt tiến lên. Tịch Y nhanh chóng vòng ra sau Lâm Triết Hạo, Trần San nhân cơ hội ấy giữ chặt hai tay của anh đêr Tịch Y có thể xé.
Bàn tay cô nắm được một góc của bảng tên...
Đây rồi, Tịch Y dùng sức, nhưng chưa kịp xé thì một tiếng vang khác đã vang lên trước.
Bảng tên của Trần San bị xé rồi!!
Tịch Y mở to mắt,"Làm sao mà..."
Ngay lúc cô lơ là, anh đã thoát khỏi Trần San rồi nhanh chóng túm lấy tay cô đè cả người cô xuống.
Lâm Triết Hạo cười cười,"Xin lỗi Tiểu Tịch Tịch, anh thắng rồi."
"Xoẹt"
- ---
"Tịch Y, mau đi tắm thôi.", Thích Tâm Tâm đưa cho cô cái khăn tắm, chính mình thì ngâm nga đi vào trước.
Trận xé bảng tên phần thắng đã thuộc về học trưởng. Cô có chút không cam lòng. Nhưng cũng chỉ là một chút, sau đó lại trở về vẻ lạnh nhạt thường ngày của mình.
"Tiểu Y, em nhanh lên một chút nào!!", Cô Hứa từ đằng sau đi tới ôm vai Tịch Y.
Cơ thể Tịch Y cứng đờ, rồi rất nhanh trở lại bình thường.
Nhìn cô giáo Hứa đang nhảy chân sáo về phía phòng tắm, cô nhíu mày một cái, tay không nhịn được đưa lên vai.
Một màu đỏ tràn vào trong lòng bàn tay cô.
May mắn là cô mặc đồ màu đen cho nên không ai để ý. Cô giấu tay có máu vào trong khăn tắm, bình thản mà đi về phía sau suối nước nóng.
Cô định sẽ tắm ở đây, dù sao với cái vai bị thương này cô cũng không ngâm nước nóng được.
Chợt, một cánh tay rắn chắc túm lấy eo cô, kéo cả người Tịch Y vào trong lòng.
Hàn Tử Đằng kéo cô vào lòng mình, trốn ra phía sau gốc cây tùng.
Theo bản năng định né tránh, ngay sau đó lại cảm nhận được đầu của người kia gục trên bên vai không bị thương của mình.
"Đừng động, cho tôi ôm một lát có được không?", Anh giờ đây như một đứa trẻ tìm thấy đồ chơi yêu thích của mình, đến chết cũng không chịu buông tay.
Lần này Tịch Y rất nghe lời. Cô không xù lông như mọi khi nữa mà dựa vào lòng anh, nhắm mắt lại.
Hàn Tử Đằng càng thỏa mãn mà ôm cô chặt hơn.