Hàn Tử Đằng lập tức gật đầu lia lịa, anh ôm cô lên cười ngây ngốc như trẻ con. Giọng anh khàn khàn nói khẽ bên tai Tịch Y khiến cô không nhịn được mà run rẩy,"Ừ, là của cậu, chỉ là của cậu thôi."
Hôm đấy là ngày chủ nhật, sau khi xác định quan hệ yêu đương, Hàn Tử Đằng liền quang minh chính đại cầm tay cô đi tới khu vui chơi giải trí Thiên Vương.
Nhưng cứ tưởng rằng sẽ có được một quãng thời gian ngọt ngào của riêng hai người thì từ đâu lại nhảy ra một con gấu con làm kì đà cản trở.
Bị Hàn Tử Đằng nhìn một cách đầy ghét bỏ, Nhậm Minh ai oán gào lên,"Cậu thật quá đáng, yêu đương rồi thì không để ý đến người ta nữa. Người ta vẫn còn đang FA mà."
Tịch Y buồn cười nhìn hắn,"Được rồi, vậy cùng đi đi."
Được sự đồng ý của Tịch Y, con gấu nhỏ Nhậm Minh sung sướng đi theo. Không phải là cậu ta muốn làm bóng đèn, chỉ là cậu ta không thể chấp nhận được việc sáng sớm cậu ta sang nhà gọi người đã rủ cậu ta đi chơi net từ vài tuần trước lại thất hứa mà chạy đi chơi với bạn gái thôi. Tại sao lại đối xử với cậu như vậy?
Nhưng...cái kết của kẻ làm bóng đèn cho người ta đó là...
"Tịch Y, ăn cái này đi.", Hàn Tử Đằng đưa cho cô cái kẹo bông thật to, cười sủng nịnh.
"Của tớ đâu?", Nhậm Minh vừa chơi xong trò đua xe thì chạy tới đòi ăn.
"Cậu tự đi mua đi."
"Sao cậu đối xử đặc biệt quá vậy?", Cậu ta khóc không ra nước mắt.
"Cậu đâu phải bạn gái tôi."
"..."
Ok, cậu có bạn gái, cậu có quyền.
Ba người đi chơi cho đến chập tối. Nhậm Minh rốt cục cũng không chịu được nữa mà phải bỏ về nhà trước. Phải về nhà ăn món mama nấu để chắp vá cho trái tim bị tổn thương của cậu mới được.
Hàn Tử Đằng vui vẻ tiễn một đứa lắm mồm đi. Anh nắm tay cô nhét vào trong túi áo mình, hớn hở như trẻ con được kẹo.
Chợt, anh quay lại nhìn cô, ánh mắt có chút rối rắm.
Tịch Y biết anh nghĩ gì. Vài năm học tâm lí học để làm thân với Tịch Thần không phải chỉ là cho có. Cô thấy vẻ mặt anh cứ muốn nói lại thôi, đã thế còn cắn cắn môi mình, ánh mắt đảo qua đảo lại, mặt thì ửng đỏ cả lên.
Cô giả vờ như không biết, bâng quơ hỏi,"Sao vậy? Ốm à? Vậy thì về nhà thôi."
Nói xong còn làm bộ muốn kéo anh về thật.
Hàn Tử Đằng cắn răng, anh là lần đầu tiên yêu đương có được không. Phải chủ động ở phương diện này cũng rất ngại ngùng đó chứ.
Anh kéo cô lại, đặt cái đầu to lớn lên vai cô, nhịp tim càng ngày càng tăng cao.
Biết anh xấu hổ, nhưng cô cũng là con gái có được không. Bảo cô làm cái chuyện mất mặt này thì sao mà được. Cuối cùng, là do anh không nhịn được nữa, giữ lấy cái ót nhỏ xinh của cô rồi ấn môi xuống.
Chỉ đơn giản là chạm nhẹ, không có bất kì tính xâm lược nào nhưng cũng đủ làm mặt hai người nóng như bị thiêu đốt.
Thấy cô không phản kháng mình, anh buông ra rồi cụng trán vào trán cô, giọng nói mang chút dò xét,"Sau này tôi có thể chủ động. Cậu đừng từ chối có được không?"
Cô đỏ mặt vùi đầu vào khăn quàng, một lúc sau mới gật đầu một cái.
Tim anh như hóa nước mùa xuân, ấm áp và ngọt ngào len lỏi khắp cơ thể. Cô nhóc này đúng thật là một tsundere mà.
- ---
Kì nghỉ đông đã kết thúc, Long Nhật chuẩn bị bước vào kì thi cuối kì I dành cho các học sinh. Hàn Tử Đằng đứng ngoài phòng thi của cô, có chút lo lắng không yên.
Tịch Y mỉm cười chỉnh lại cà vạt cho anh, cô nói,"Thắng được tôi, liền có thưởng cho cậu."
Sau đó cô xoay người vào phòng, vẫy vẫy tay với anh.
Ba ngày là đã cơ bản hoàn thành xong tất cả các môn, chỉ còn môn giáo dục quốc phòng cần phải hoàn thành nốt là có thể an tâm hưởng một cái tết an lành.
Ngày thông báo điểm, cô Hứa lại đột nhiên bị bệnh cho nên người công bố kết quả sẽ là Tịch Y - lớp trưởng A.
"Quả nhiên là không thể thắng mà!!", Hàn Tử Đằng sau khi nghe hết kết quả thì nằm úp sấp xuống mặt bàn.
Tịch Y gần như đạt số điểm tối đa, còn anh thì kém cô tới hơn ba mươi điểm. Quả nhiên sự chênh lệch giữa anh và cô là rất lớn.
"Không tồi, lần này có thể lên được top , có tiến bộ.", Cô ở bên cạnh xoa xoa cái đầu xù của anh. Dạo gần đây cô đặc biệt thích nghịch tóc anh. Ngưa ngứa, lại hơi cứng khiến lòng bàn tay cô thực thoải mái.
Hàn Tử Đằng tiến tới ôm lấy cô, ngửi ngửi mình hương từ cổ cô. Trông anh như một chú chó lớn đang lấy lòng chủ mình, lòng Tịch Y không nhịn được lại run nhẹ một cái.
Cô phát hiện từ khi yêu nhau anh còn bám người hơn nữa. Cứ một lúc lại đòi hôn hôn, một lúc lại muốn ôm ôm. Thực sự làm cho cô xấu hổ không chịu nổi.
Các bạn trong lớp đã quá quen với hai người này. Mới đầu họ còn sốc như không thể tin nổi, bây giờ thì nhìn thấy cũng chỉ đau lòng quay đi. Nhìn nữa đảm bảo là mù mắt.
Mà người chịu khổ nhất lại chính là Nhậm Minh cùng Thích Tâm Tâm. Hai người học kì này đột nhiên bị chuyển tới ngồi ở chỗ hai người. Thích Tâm Tâm ngồi bên trên Tịch Y mà Nhậm Minh lại ngồi ở phía bên cạnh cô. Thành ra ngày ngày cứ phải chứng kiến hai người hết ôm rồi lại hôn. Thực là,...
Trả lại lớp trưởng cao quý không gần nhân gian cho chúng tôi!!!!
Nhưng đau khổ nhất có lẽ là Ngô Hành Khởi. Sau hôm giáng sinh anh ta có đến nhà Tịch Y để tặng quà, nhưng lại thấy cô cùng một người khác đứng ở ngoài cổng ân ái không nỡ buông tay.
Món quà rơi trên đất, hai người đó đều chú ý tới bên này nhưng lại không có biểu cảm như chột dạ hay lo lắng. Tịch Y thoáng nhìn qua anh ta rồi quay lại cười cười với Hàn Tử Đằng, sau đó hôn lên má anh một cái thì anh mới chịu buông tha, quay lưng rời đi.
Hôm đó hai người hẹn nhau ra khu đất trống gần nhà họ Tịch, Tịch Y một lời liền từ chối tâm ý của anh ta khiến mối quan hệ của hai người giờ đây cũng không thể coi là bạn bè. Cô nói, nếu anh còn cố gắng theo đuổi cô, cô sẽ không muốn làm bạn với anh nữa.
Ngô Hành Khởi lại không cho là thế, anh cho rằng cô bây giờ chỉ là có cảm tình với Hàn Tử Đằng cho nên mới nói thế, chỉ cần qua một thời gian, mọi thứ sẽ trở lại như bình thường mà thôi.
"Theo đuổi cậu là quyền của tôi."
"Phải, nhưng tôi chỉ muốn nói, dù có không yêu thích Tử Đằng đi nữa, tôi cũng sẽ không thích cậu."
"Tại sao? Chúng ta là thanh mai trúc mã!! Tình cảm mười mấy năm tôi dành cho cậu chẳng nhẽ không bằng người mới ở bên cậu có nửa năm sao?"
Tịch Y xoay người lại nhìn anh ta, trong ánh mắt bây giờ chỉ còn là sự xa cách.
"Tôi chưa từng thích cậu, tôi cũng không có ý định thích cậu."
Cho nên...chúng ta dừng ở đây thôi, có được không?