Cảm giác thành thân.
Cảm giác thành thân là cảm giác thế nào? Là hưng phấn, kích động, hay là bất an, thấp thỏm không yên?
Nữu Cỗ Lộc. Điềm Nhi có thể mặt đầy nghiêm túc mà nói cho ngươi biết, cảm giác thành thân chính là “Mệt thấy pà luôn!”
Giống như đêm qua nàng mới vừa chợp mắt một cái, trong chốc lát đã bị mẫu thân một thân xiêm y mới toanh lôi từ trong ổ chăn ra, khi đó trời còn tờ mờ tối nữa chứ, đương mơ mơ màng màng, nàng đã bị nhúng vào trong thùng nước tắm rửa sạch sẽ, rồi lại trong chốc lát, một lão thái thái dáng dấp tròn béo phúc hậu đến trang điểm cho nàng. Sợi chỉ đỏ dài mảnh từng đường cạo cạo trên mặt nàng, đến khi cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thành một trái táo, sau đó lão thái thái bắt đầu chải đầu cho nàng, vừa chải còn vừa nói mấy lời cát tường đạt được ước nguyện gì đó, nghe cũng hay hay.
Sau khi húp một chút nước canh gà, Điềm Nhi đã bị gấp rút mặc giá y vào.
Lễ phục đại hôn của phúc tấn hoàng tử, là chuyên viên Lễ bộ y theo vóc người của nàng mà làm, cho nên mặc vào vô cùng vừa vặn, hơn nữa lễ phục cao trang quý khí, trùm lên thân thể nhỏ nhắn của nàng, nhìn qua thấy tự dưng như lớn hơn vài tuổi.
Lúc chiếc khăn voan màu đỏ thẫm thêu phượng phủ lên cái đầu nhỏ của nàng, là lúc tiếng pháo trúc trong sân nổ lên rung trời, là lúc ca ca cúi người cõng nàng lên, là lúc bên tai truyền đến tiếng khóc không thôi của mẫu thân, vốn đang mơ mơ màng màng, trái tim Điềm Nhi đột nhiên xiết chặt một cái, một loại cảm giác sợ hãi lờ mờ từ trong lòng lan ra, từ hôm nay trở đi, nàng sẽ phải rời xa nhà, rời khỏi người thân có thể yêu chiều bao dung vô hạn mình, đi đến một nơi có hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, cùng một nam nhân hoàn toàn xa lạ bắt đầu cuộc sống mới.
Nàng thật sự có thể làm được sao?
Như cảm giác được muội muội bất an, Văn Diệp cõng muội muội nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ.”
“Dạ!” Dưới chiếc khăn đỏ thẫm, truyền đến tiếng nghẹn ngào của Điềm Nhi: “Muội không sợ.”
Nàng nhất định có thể.
...
Tiền viện phủ Tứ bối lặc.
Trực Quận Vương Dận Thì khẽ nhấp ly rượu trong tay, khóe miệng xẹt qua ý cười.
Thấy hắn như vậy, Cửu A Ca Dận Đường đảo con ngươi, tiến lên vài bước nói: “Hôm nay tâm tình Đại ca vô cùng tốt nhỉ!”
“Ha ha ha” Dận Thì hào sảng cười nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của lão Tứ, làm ca ca ta đây tất nhiên phải mừng cho hắn thôi!”
Ngươi dĩ nhiên là thật cao hứng rồi! Dận Đường liếc nhìn bốn phía vắng tanh vắng ngắt gần như là không có người nào, trong lòng cười lạnh thầm nghĩ.
“Đại ca nói phải” hắn cầm bầu rượu trong tay tự mình rót cho Dận Thì một chén, sau đó dùng giọng điệu hay nói đùa nói: “Chẳng qua tần suất cưới vợ của Tứ ca cao quá, cứ vài lần như vậy, sợ là ngay cả hạ lễ, trong phủ ta cũng không biết nên tặng cái gì mới tốt!”
Ý tứ trong lời của Dận Đường, làm sao Dận Thì không rõ cho được.
Bất quá hắn vẫn luôn bất hòa với Tứ A Ca, còn mong sao hắn lại làm hỏng chuyện nữa kìa! Tốt nhất vừa vênh vênh bước vào cửa liền chết sớm một chút, xem cái mặt lạnh của lão Tứ còn có thể lớn lối nữa thôi. Hai người đang nói, Thập Tứ A Ca Dận Trinh cũng đứng dậy đi đến bên này, lần này cũng chỉ có ba người bọn họ đến dự tiệc cưới của a ca, những người còn lại cũng là “quà đến thay người”, cho nên, từ phương diện này cũng nhìn ra nhân duyên của Tứ A Ca Dận Chân rốt cuộc kém cỡ nào!
Hoa nở hai đầu, cả cành hỗn loạn. (một cành nở hai bông)
Đương lúc ba vị a ca mỗi người còn đang đùa giỡn tâm nhãn thì kiệu hoa rước dâu cũng đã dừng lại trước cổng chính phủ bối lặc.
Điềm Nhi được người một đường nâng vào hỉ phòng, ngồi lên tấm đệm giường trơn mềm màu đỏ thẫm, nàng còn chưa kịp thích ứng, liền cảm thấy trên đầu chợt nhẹ đi, khăn hỉ được bị người vén lên.
Một nam tử mặc bào phục đang đứng trước người nàng.
Gần như là theo bản năng, Điềm Nhi cười cười với hắn.
Bộ dạng ngoan ngoãn lấy lòng giống như một sóc con bụ bẫm lông đỏ rực.
Dận Chân nhíu mày.
Ước chừng là phải chào hỏi khách khứa trong tiền viện, hắn cũng không nán lại trong này quá lâu, uống xong ly rượu hợp cẩn, liền xoay người đi ra ngoài.
Điềm Nhi thấy hắn đi rồi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thành thật mà nói trong lòng nàng có hơi sợ! Bởi vì người nam nhân kia thoạt nhìn thật sự rất, ừm... Nói như thế nào nhỉ? Tựa như hồi còn bé nhìn thấy đồ tể ở dưới quê, con lợn to trắng bóng bị treo ngược trên cây trúc, hắn vẻ mặt bình tĩnh cầm con dao nhọn, nhìn cũng không nhìn một đao liền cắm phập vào, con lợn trắng hét thảm như bên bờ cái chết, trong nháy mắt liền im bặt, máu tươi ào ào văng lên mặt hắn, hắn lại vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng một cái, vẻ mặt nhe răng cười nói: “Ừm! Không tệ, con lợn này cũng được hai trăm cân.”
Bởi vì hình ảnh kia thật sự rất rung động, cho nên tên đồ tể kia bị nàng liệt vào người đáng sợ nhất trên thế giới.
Nhưng ngày hôm nay, nàng lại phát hiện, hình như Tứ A Ca còn đáng sợ hơn cả hắn. Bởi vì khi tên đồ tể nhìn con lợn, sâu trong ánh mắt là vẻ thích thú, nhưng trong ánh mắt hắn nhìn nàng thì lại trống trơn không có gì cả.
Điềm Nhi chụm chụm đầu ngón tay, có chút uể oải nghĩ, chẳng lẽ mình ngay cả đầu heo cũng không bằng?
“Phúc tấn, có muốn ăn chút gì không?” thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của chủ tử nhăn nhó thành một cục, chắc là đã đói rồi, San Hô vội đi tới hỏi.
Dù sao này trong hỉ phòng này, ngoài đám thiếp thân nha hoàn của nàng ra cũng không có người khác, Điềm Nhi liền chỉ vào mình nói: “Trước giúp ta tháo những thứ này xuống đã.” Mang cả ngày, cái cổ nhỏ của nàng gần như bị gãy rồi.
Cởi lễ phục đại hôn, Điềm Nhi đổi lại một thân kỳ phục* màu hồng đào thêu đôi chim bỉ dực liền cành**, lại mặc kệ San Hô ngăn cản, cứng rắn tháo mớ trang sức trên đầu.
(*kỳ phục: hay còn gọi là “kỳ trang”, là trang phục truyền thống của phụ nữ Mãn Thanh)
(** nguyên văn: bỉ dực liên chi: theo truyền thuyết, loài chim bỉ dực một khi cất cánh bay, đều thường là hai con cùng bay. Dùng để so sánh cho tình cảm vợ chồng thân mật không rời)
“Chủ tử, nô tỳ bưng nước tới ạ.” Phỉ Thúy dẫn theo hai tiểu nha hoàn, thật cẩn thận bưng chậu đồng đi vào.
“May mà có ngươi nhanh như vậy đã tìm được nơi có nước.” San Hô cười nhận lấy chậu nước, đặt lên cái giá gỗ dương nhỏ bên cạnh.
Phỉ Thúy nghe vậy thì cười hì hì, dùng tay đảo cho nước ấm vừa phải, lại lấy một cái túi da ra đổ vào trong khoảng nửa lít sữa, cách cách nhà nàng vậy mà da mặt non cực kỳ, nếu nước không đủ ấm, ngày mai trên mặt thế nào cũng nổi lên mấy nốt mụn cơm li ti hồng hồng.
Sau khi rửa mặt xong, Điềm Nhi dùng chút điểm tâm, là San Hô lén giấu trong tay áo đặc biệt cho nàng lót dạ, vì bị nén lại mà vừa vụn vừa bể, cho nên nàng chỉ ăn hai miếng, liền không chịu ăn nữa.
Nhị kinh vừa được gõ, trong thư phòng, Dận Chân buông kinh thư trong tay xuống, gọi một tiếng: “Tô Bồi Thịnh.”
“Có nô tài!”
Xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ bằng gỗ đàn trên ngón tay cái, Dận Chân mặt không thay đổi nói: “Đến chỗ phúc tấn.”
“Dạ!” Tô Bồi Thịnh khom người đáp.
Hắn khom lưng đặc biệt thấp, tim đập cũng dồn dập hơn ngày thường, bởi vì hắn biết hiện tại tâm tình của chủ tử gia nhất định vô cùng kém. Khẳng định là ở tiền viện bị cái gì chọc giận rồi! Tô Bồi Thịnh lặng lẽ thở dài, thần sắc lại càng lộ vẻ cẩn thận.
Lúc Dận Chân đi vào, Điềm Nhi đang còn nhai táo.
Cứ như thế ngồi xếp bằng trên giường hỉ, hai cái móng vuốt nhỏ mập mập đang ôm một trái táo đỏ căng bóng đầy nước, cắn một cái nom mặt mày hớn hở, vừa lòng thỏa dạ ra phết.
A! Nhân tiện nói một câu, quả táo kia là cái quả mà nàng phải liên tục cầm từ trên kiệu hoa xuống, tục gọi là “quả Cát Tường.”
“Người đâu!” Đối mặt với phúc tấn tân nhiệm dường như đã hoàn toàn hóa đá, Dận Chân lạnh nhạt nói: “Dọn một bàn ăn khuya.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Nhi trong nháy mắt đỏ lên, hu hu... đừng nói vị hôn phu mới cưới này có ấn tượng đầu tiên về nàng, sẽ không phải là đồ tham ăn chứ...
Không cần a, đây chỉ là tình huống ngẫu nhiên, bình thường nàng rất chi là rụt rè a!
Rất nhanh, một bàn rượu và thức ăn liền được dọn lên.
Điềm Nhi cúi đầu ngồi cạnh bàn, làm bộ lơ đễnh nhìn lướt qua.
Tám món, nhưng tất cả đều là chay.
Dận Chân mặt không chút biểu tình tự rót rượu tự gắp đồ ăn cho mình.
Điềm Nhi thật sự đã đói muốn xỉu, thấy vị hôn phu đại nhân không để ý đến mình, liền cầm đũa lên thử thăm dò hướng vào trong mâm.
Món đậu đũa xào khô này, mùi vị không tệ, gắp hai gắp.
Món cải trắng nấm mèo trộn dấm này, có hơi chua, cơ mà nàng thích, gắp ba gắp vậy.
Dĩa hoa ngọc lan phỉ thúy* này, trông cũng ngon đấy, nhai cũng giòn giòn. (tên món ăn, chả biết làm từ gì, vì tìm hoài không thấy, chỉ biết là món chay)
Món đậu hủ non sốt, woa... thật mềm, ăn thật ngon, bất quá nên dùng thìa múc thì tương đối dễ dàng hơn.
Dận Chân nhìn phúc tấn tân nhiệm ở nơi nào đó còn đang “gió cuốn mây tan”, ăn đến vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc, trong đôi con ngươi đen lạnh như băng xẹt qua ánh ngạc nhiên.
Sau một lúc lâu, Điềm Nhi đã ăn uống no đủ buông đũa xuống, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, hình như có mỗi nàng ăn, vị hôn phu đại nhân một miếng cũng chưa động đũa a!
“Tứ gia không ăn sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
Nhìn canh thừa cơm cặn trên bàn, lông mày của Dận Chân khẽ gần như không thấy được mà nhướn lên.
Trầm mặc chắc là không ăn nhỉ! Điềm Nhi lập tức yên tâm thoải mái
....
Trong tấm màn “Bách tử thiên tôn” (con cháu đầy đàn) màu đỏ thắm, khuôn mặt nhỏ của Điềm Nhi đỏ bừng ngồi quỳ trên tấm chăn bông, đôi mắt to trong veo như nước của nàng chớp chớp nhìn chằm chằm đến cửa, đôi tai nhỏ trắng như ngọc quay qua quay lại dựng thẳng đứng, đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dần dần tới gần, tim Điềm Nhi bình bịch nhảy loạn, lưng lại vô ý thức ưỡn lên, cho nên khi Tứ A Ca Dận Chân rửa mặt xong trở về từ phòng bên, liền nhìn thấy bộ dạng trông chờ mỏi mòn của cô nương nào đó.
“Đã trở lại ạ!” Điềm Nhi cười híp mắt hỏi.
Chắc là bị nụ cười ngọt như mật kia mê hoặc, Dận Chân cư nhiên lại buột miệng đáp: “Ừ!”
Oa a... thanh âm của vị hôn phu đại nhân thật trầm, thật dễ nghe nha.
Cô nương không tim không phổi nào đó hoàn toàn quên mất, mới một phút trước đây nàng còn sợ hắn muốn chết, hoàn toàn đắm chìm trong thanh âm “mỹ diệu” của vị hôn phu đại nhân, không chỉ có thế, kỳ thật nhìn kỹ thì vóc người của vị hôn phu đại nhân cũng thật dễ nhìn nữa chứ.
Khác xa với dáng vẻ thiếu niên công tử của Văn Diệp ca ca, vị hôn phu đại nhân đã là một nam nhân trưởng thành, hắn không chỉ có thân hình cao lớn rắn rỏi, ngũ quan lại sắc bén phi thường, đặc biệt đôi mắt kia, thanh lãnh (trong trẻo lạnh lùng) như nước lại lạnh lùng cao ngạo, không có lúc nào mà không tỏa ra một loại ý vị “người lạ chớ đến gần”.
Nhưng mà, Điềm Nhi nghĩ, mình là phúc tấn của hắn, cũng không phải là người lạ nào a!
Có lẽ do ánh mắt Điềm Nhi quá mức nóng bỏng, nóng bỏng khiến người ta không bỏ qua được, cho nên Dận Chân khẽ cau mày hỏi: “Nàng đang nhìn cái gì?”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Nhi lại càng đỏ bừng, xấu hổ chụm chụm ngón tay, lẩm bẩm nói: “Nhìn gia a!”
“Hửm?”
“Vì, vì gia trông thật anh tuấn, cho nên trong lòng Điềm Nhi vui sướng.” Hắc hắc hắc... Ông trời phù hộ, để nàng được gả cho một đại soái ca như vậy!