Nghe được tiếng la, Uông Vĩnh Chiêu chưa vội lên tiếng chỉ đi nhanh đến nhà chính, trên đường tránh được mũi tên mang theo sát khí của Tiểu Lão Hổ. Hắn đẩy cửa đi vào, lấy mồi lửa bật đèn dầu.
Bóng tối lập tức bị ánh đèn xua tan, đứa nhỏ vừa nhìn thấy hắn thì đã kinh ngạc lên tiếng, “Hóa ra là phụ thân đại nhân……” Dứt lời hắn thu mũi tên trong tay, khom lưng cúi đầu nói, “Hài nhi bái kiến phụ thân đại nhân, không biết ngài đại giá đến đây, mong ngài thứ tội.”
Uông Vĩnh Chiêu quét mắt nhìn hắn, buông đèn trong tay rồi ngồi ngay ngắn trên ghế. Từ khi đứa nhỏ này tiến vào Trung Vương phủ, hơn nửa năm nay mọi hành động của hắn đều chứng tỏ hắn bằng mặt mà không bằng lòng với minh. Điều này hắn biết và hắn cũng không ngốc.
Lão bộc kia cũng mang theo đèn lồng tới, nhìn thấy cảnh này thì ông ta nói với Uông Hoài Thiện lúc này còn đi chân trần, “Tiểu công tử, Tổng Binh đại nhân tới, ngài mau mặc xong quần áo rồi ra ngoài bái kiến.”
Uông Hoài Thiện nghe xong thì cười, đôi mắt nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu đang im lặng. Uông Vĩnh Chiêu không nói gì, một khắc sau thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Theo đó là Trương Tiểu Oản đã ăn mặc chỉnh tề đi tới hành lễ, “Đại công tử.”
“Miễn.” Uông Vĩnh Chiêu lúc này mới ngước mắt nhìn Uông Hoài Thiện, nhàn nhạt nói, “Mặc xong quần áo rồi ra đây.”
Uông Hoài Thiện đáp “Vâng” nhưng không rời đi mà chỉ ngước mặt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ……
Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì cong cong khóe miệng. Thế mà hắn còn dám trách cha mình đêm khuya mới tới sao? Đúng là đứa nhỏ to gan.
“Đi mựac xong rồi qua đây thỉnh an phụ thân.” Lúc này phụ nhân kia mở miệng, giọng nói dịu dàng cực kỳ. Đứa nhỏ nghe xong thì lui ra, mà lão bộc nhìn thấy nàng tới cũng đã cầm đèn lồng đi xuống.
“Ngươi có biết vì sao ta đến không?”
“Mong Đại công tử nói rõ.”
Nhìn nụ cười đạm mạc trên môi Trương thị, Uông Vĩnh Chiêu bình tĩnh nói, “Hắn đã đi chỗ nào? Sao lại bị thương? Ta là phụ thân hắn thì hẳn nên được biết những chuyện này. Nhưng Thế Tử không báo cho ta, ngươi là mẫu thân của hắn có phải cũng nên giải thích cho ta không?”
“Phụ nhân quả thật không biết.”
“Không biết?” Uông Vĩnh Chiêu hừ lạnh một tiếng, “Dám nói không biết? Trương thị, hắn gia nhập quân doanh đối địch chứ không vào dưới trướng của ta mà ta cũng chẳng nói gì. Có điều người khác vẫn sẽ có đánh giá, ngươi thật sự cho rằng hắn dựa vào Thế Tử thì có thể kê cao gối mà ngủ sao? Ngươi cho rằng người khác đều mù mắt rồi chắc?!”
Uông Vĩnh Chiêu đập bàn khiến nó run rẩy, Trương Tiểu Oản nghe xong thì chỉ bình tĩnh suy nghĩ một hồi mới nhìn thẳng Uông Vĩnh Chiêu nói, “Phụ nhân ngu dốt, mong Đại công tử nói rõ hơn một chút.”
“Cho dù hắn bất hòa với ta thì ít nhất cũng phải giữ mặt ngoài cho tốt.” Uông Vĩnh Chiêu nhẫn nhịn, đứng lên đi đến cạnh cửa, xác định lão nô kia đứng ở ngoài cửa, bên cạnh không có ai mới quay đầu lại nhìn Trương Tiểu Oản, ánh mắt lạnh băng, giọng nói nhẹ đến khônng thể nhẹ hơn, “Quay đầu lại đợi bệ hạ hỏi ta con mình đi đâu làm gì, Trung Vương cũng hỏi ta mà ta một chữ không đáp được thì Trương thị, ngươi đặt ngươi, ta và Uông gia ở chỗ nào? Việc này Thế Tử giấu diếm Hoàng Thượng, đến phụ vương mình ông ta cũng giấu, ngươi nói xem có phải việc tốt không?”
“Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi ôm được gốc đại thụ này thì các ngươi có thể bén rễ nảy mầm chắc?” Uông Vĩnh Chiêu lại đi vài bước, đến gần nàng nhẹ nói bên tai nàng, “Ngươi cũng đừng quê vì sao hắn đến Trung Vương phủ.”
Trương Tiểu Oản không cười nữa mà hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu nói, “Mong Đại công tử nói rõ.”
“Ngươi không cần mở miệng là Đại công tử,” Uông Vĩnh Chiêu ngồi xuống, xoa trán, chống đầu nhàn nhạt nói, “Khoảng cách này ngươi có kéo xa đến mấy thì ngươi cũng vẫn là con dâu Uông gia, hắn vẫn alf người của Uông gia. Nếu ta có việc thì các ngươi thoát làm sao được? Nhưng nếu hắn xảy ra việc thì ta lại có cách đẻ thaots được. Hiện nay chính là ta tồn tại thì các ngươi mới có thể sống, ngươi cứ nghĩ lại cho kỹ đi.”
“Thế Tử…… Vì sao không nói với ngài?” Dưới ánh đèn cô liêu, gió lạnh thổi vào khiến ánh đèn lay động. Trương Tiểu Oản cúi đầu, cả người lạnh lẽo nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi.
“Các ngươi không thể không thắt cổ trên cái cây Thế Tử hả? Nguyện trung thành với ông ta nhưng lại bất kính với ta phải không?”
“Đó là đường sống.”
“Đường sống?” Uông Vĩnh Chiêu cười lạnh nói, “Các ngươi cho dù có đường sống thì cũng là do ta che chở ở phía trước để lại đường sống cho các ngươi.”
“Đại công tử nói đùa,” Trương Tiểu Oản nghe vậy thì ngẩng đầu, nhẹ nhàng trả lời, “Không biết có bao nhiêu hồi mẫu tử chúng ta xém chút nữa là chẳng còn, hẳn trong lòng Đại công tử cũng hiểu rõ. Chỉ sợ ngài còn đang kỳ quái không hiểu vì sao chúng ta còn sống được tới bây giờ ấy chứ?”
Đôi mắt Uông Vĩnh Chiêu mãnh liệt co lại, nhìn thẳng vào Trương Tiểu Oản.
“Đường sống trước kia làm thế nào có được thì sau này cũng cứ thế đi. Sống được một ngày thì là một ngày……” Trương Tiểu Oản quỳ trước mặt hắn dập đầu, mỏi mệt đến cực điểm mà nói, “Đại công tử, ta không quên mình là con dâu Uông gia, Hoài Thiện là cháu của Uông gia nhưng việc này Thế Tử không cho nói thì chúng ta lấy bản lĩnh đâu ra mà nói?”
Nàng vừa dứt lời này thì cạnh cửa vang lên tiếng cười. Uông Hoài Thiện lúc này vừa cười vừa đi đến bên cạnh mẹ hắn rồi nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Hóa ra phụ thân đại nhân tới đây là để hỏi ta đã đi giúp Thế Tử làm việc gì sao?”
Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng mà nhìn hắn. Uông Hoài Thiện nhìn khuôn mặt giống hệt mình kia rồi thở dài nói, “Nhưng Thế Tử đã dặn dò là không thể nói ra chuyện này. Phụ thân đại nhân nếu không thể không biết thì ngày mai cùng đi Thế Tử gia xin chỉ thị là xong.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì nhếch khóe miệng cười nói, “Thật là có gan tày trời.”
“Phụ thân đại nhân tán thưởng.” Uông Hoài Thiện nói xong thì kéo tay Trương Tiểu Oản nói, “Mẫu thân đứng lên đi, trên mặt đất lạnh hơn nữa ngài có làm sai gì đâu. Ngài chỉ nghe theo lời Thế Tử dặn dò, phụ thân đại nhân sẽ không nhẫn tâm phạt ngài quỳ đâu. Ngài nhanh đứng lên đi, có phải hay không? Phụ thân đại nhân……”
Một câu này hắn cười hỏi Uông Vĩnh Chiêu. Uông Vĩnh Chiêu dùng ánh mắt lạnh băng nhìn vào ánh mắt con trai mình. Ánh mắt lạnh băng, giống nhau như đúc của hai cha con vào giờ phút này chém giết đối phương. Cuối cùng Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu để Uông Hoài Thiện kéo nàng lên.
“Mẫu thân, con đói bụng, phụ thân đại nhân hẳn cũng đói. Ngài đến phòng bếp làm cho chúng ta chút gì đó ăn đi. Để con và phụ thân tâm sự một chút.” Uông Hoài Thiện nói đến đây thì nhìn thoáng qua Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản nhìn ánh mắt chắc chắn của con thì nhắm mắt, không nói gì nữa mà chỉ thi lễ rồi xoay người đi ra ngoài.
Trương Tiểu Oản bưng bánh nướng áp chảo cùng canh thịt đến thì thấy hai cha con vẫn ngồi trên ghế dựa căng thẳng đối mặt không nói một lời. Nàng đi qua chỉnh đèn dầu cho sáng rồi ôn hòa nói, “Ăn trước đã.”
Nói xong nàng mang ghế dựa đến ngồi giữa bọn họ, cầm muỗng múc canh cho hai người sau đó lại thả bánh nướng trước mặt bọn họ. Hai người vẫn không nhúc nhích, nàng thì cầm lấy bánh cắn một miếng, lại uống canh.
Chờ nàng ăn rồi Uông Hoài Thiện mới cầm bánh cắn một miếng, uống ngụm canh. Chờ bụng ấm lên hắn mới uống hết canh thịt với gừng rồi cầm bát đưa cho mẹ mình nói, “Mẫu thân, cho con một bát nữa.”
Trương Tiểu Oản vừa cười vừa đi múc một bát to cho hắn. Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì cũng cầm bánh nướng áp chảo lên ăn với canh thịt.
Đãi bọn họ sắp ăn được đến cuối thì Trương Tiểu Oản mới mở miệng nhẹ nhàng nói, “Ta nghĩ tới nghĩ lui thì thấy lời vừa rồi lời Hoài Thiện nói cũng là một biện pháp. Ngày mai phụ tử hai người đi bái kiến Thế Tử gia một chuyến, trước mặt Hoài Thiện, Đại công tử có gì muốn hỏi thì cứ hỏi Thế Tử.”
Lúc này Uông Hoài Thiện trừng mắt, Trương Tiểu Oản thì nhẹ nhàng lắc đầu với hắn ôn hòa nói, “Đại công tử là phụ thân của con, quan tâm đến con là việc nên làm. Hoài Thiện, con phải hiểu lễ.”
Uông Hoài Thiện nghe xong thì miễn cưỡng cười nói, “Con đã biết.”
Trương Tiểu Oản sờ sờ đầu hắn sau đó ngẩng đầu thê lương mà cười với Uông Vĩnh Chiêu, “Đại công tử, mẫu tử chúng ta chỉ có thể làm như thế. Mặc kệ ngài đối xử với chúng ta thế nào thì coi như vì hắn thật sự có bản lĩnh nên mong ngài coi chừng hắn nhiều hơn. Rốt cuộc hắn cũng là huyết mạch, là hài nhi của ngài.”
“Mẫu thân……”
Trương Tiểu Oản nắm chặt lấy tay hắn ở dưới bàn, để hắn đè bất mãn xuống. Trên mặt nàng vẫn là vẻ thê lương như cũ mà nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Đại công tử, ngài nói như thế nào?”
“Cứ thế đi.” Uông Vĩnh Chiêu uống xong một ngụm canh cuối cùng thì nói câu này.
Sau đó hắn để Trương Tiểu Oản sửa sang lại ra một gian phòng rồi đi ngủ.
Chờ bố trí xong cho hắn nàng tới phòng Uông Hoài Thiện. Hắn đang nằm bò hỏi mẹ hắn đang ngồi ở mép giường sửa sang lại ống đựng tên, “Mẫu thân biết con và hắn đàm phán thất bại sao?”
“Ừ.”
“Sao ngài lại biết?”
Trương Tiểu Oản cầm vải mềm lau mũi tên sắc bén, nhạt nhạt nói, “Nghe được giọng điệu kia của hắn thì biết. Hai người hiện tại đều vì chủ tử của mình, mà con đi theo Thế Tử gia thì dù bí mật hay quang minh cũng đều là con đường nguy hiểm. Con trai, hắn chỉ muốn xác định con đường con đi dù thuận lợi hay có hại thì hắn đều có được chỗ tốt.”
“Mẫu thân nói kỹ xem nào.”
“Nếu Thế Tử thắng và ngồi được lên vị trí kia, chỉ cần có con ở đó thì hắn sẽ không thiệt thòi. Trên đời này không có chuyện nhi tử lập công lại giết phụ thân. Nhưng nếu Thế Tử không thắng thì đến lúc đó hắn có ra tay giết con cũng chỉ là chuyện thanh lý môn hộ.” Trương Tiểu Oản nói xong cái này thì lạnh lùng cười nói, “Thiên hạ này có bao nhiêu lợi ích thì phụ thân của con sợ là một mình muốn chiếm hết rồi.”
“Hắn muốn chiếm thì để hắn chiếm.” Uông Hoài Thiện chắc là đã nghĩ đến choáng váng, cuối cùng lẩm bẩm mà nói ra câu này. Dứt lời hắn quay đầu nhìn về phía mẹ mình nói, “Mẫu thân, Thế Tử nhất định phải có được vị trí kia.”
“Ừ.”
“Mẫu thân không sợ sao?”
“Sợ gì?”
“Thế Tử mà bại nếu là bại thì ngài sẽ phải đi theo con. Hắn có biện pháp dẫm lên thi thể con để tranh công nhưng mẫu thân thì không.” Uông Hoài Thiện bò lên đùi mẹ mình, lật người nằm ngửa ra, nhìn mẹ hắn từ dưới.
“Đi thì đi,” Trương Tiểu Oản cười cúi đầu dùng mặt chạm chạm mặt hắn, tiện đà đứng dậy tiếp tục xoa mũi tên, nhàn nhạt nói, “Có thể cùng đi thì tốt.”
Uông Hoài Thiện ngây ra mà nhìn khuôn mặt bình yên của mẹ hắn. Nhìn lâu quá hắn ngây người ra quên cả rời mắt.
Trương Tiểu Oản cọ xong hai mũi tên thấy mắt hắn vẫn mở to thì vươn tay che mắt cho hắn, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng nói, “Ngủ đi, gối lên đùi mẫu thân mà ngủ. Chờ con tỉnh lại vẫn sẽ thấy mẫu thân, bất kể ở đây cũng sẽ thấy. Mẫu thân sẽ luôn ở đây.”