Bần Gia Nữ

chương 142

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Tiểu Oản biết nếu nàng còn không cúi đầu thì với nàng mà nói vẫn có tổn hại. Vì thế sao không thả lỏng một chút, đối xử với hắn tốt một chút thì tình hình của nàng sẽ tốt hơn?

Nghĩ thông suốt rồi nàng cũng đối xử với Uông Vĩnh Chiêu tốt hơn một ít. Nếu điều này có thể khiến cuộc sống này không còn lạnh băng nữa thì nàng lui nửa bước, thuận theo hắn cũng có gì không được đâu?

Hiện tại nàng không chỉ có Hoài Thiện mà trong nhà còn có Hoài Mộ đang lớn lên. Hắn cũng là con nàng, nàng không thể vì chút kiên trì còn sót lại trong lòng mà đem cục diên vốn đang yên ổn biến thành không thể vãn hồi. Cứ thế ngồi chờ chết không phải là tính cách của nàng.

Sau giờ ngọ ngày hôm nay nàng tỉnh lại, chỉ thấy trong phòng im ắng. Nàng đỡ giường, chân còn chưa buông xuống đã thấy cả người đau nhức, phải nhẹ hít mấy hơi, đang muốn gọi người thì lại thấy cửa mở.

Người vào là Uông Vĩnh Chiêu, Trương Tiểu Oản cười khổ với hắn nói, “Ngài lại đây đỡ đỡ ta một cái.”

Uông Vĩnh Chiêu thoáng sửng sốt sau đó lập tức đi tới một tay đỡ nàng lên. Trương Tiểu Oản nghiêng đầu nhìn hắn một cái sau dó nhẹ giọng hỏi, “Hoài Mộ đâu?”

“Đang chơi với Tiểu Sơn.”

“Bây giờ là sau giờ ngọ đúng không? Ngài và hắn đã ăn cơm chưa?”

“Ừ.”

“Ta không ngủ được, ngài gọi nha hoàn vào giúp ta mặc quần áo. Ta muốn đến nhà chính ngồi, thuận tiện dùng chút cơm.” Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng nói, lại để tay mình vào tay hắn, sau đó ngẩng đầu nhợt nhạt cười với hắn.

Nàng cười cực kỳ thật lòng, ánh mắt lại trong trẻo. Lúc này hầu kết của Uông Vĩnh Chiêu lăn lộn thật nhanh, ánh mắt chợt chuyển qua rồi đứng dậy đi tới tủ quần áo. Thấy hắn muốn đích thân lấy quần áo cho nàng, Trương Tiểu Oản vươn tay nghịch sợi tóc bên tai, vén chúng ra sau tai rồi mới ở phía sau chỉ huy hắn, “Ngài thay ta lấy cái áo trong màu trắng kia tới, bên ngoài thì dùng bộ màu nguyệt bạch, cái váy bên dưới cũng lấy ra.”

“Cái này?” Uông Vĩnh Chiêu cầm lấy một kiện xiêm y màu trắng, Trương Tiểu Oản nhìn thấy thì cười gật gật đầu.

Uông Vĩnh Chiêu lấy xiêm y tìm được đến, Trương Tiểu Oản nhìn nhìn thì thấy áo trong có chút mới, nếu mặt bên trong thì có chút không khớp với áo màu trắng ở bên ngoài nên lại nói với hắn, “Cái này quá mới, mặc ở bên trong không tốt, ngài đổi một cái cũ hơn cho ta đi.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì nhẹ nhíu mày, sau đó không nói một lời mà đi tới tìm một kiện áo cũ mang đến. Trương Tiểu Oản đón lấy, ở trên giường mặc áo trong và áo ngoài trước. Lúc nàng xuống đất khom lưng thì thấy cả người vẫn đau đến hít một ngụm.

“Quá vô dụng.” Uông Vĩnh Chiêu vẫn đứng bên cạnh nhìn nàng mặc quần áo nhịn không được mắng, sau đó hắn ngồi xuống trên giường, ôm nàng lên đùi sau đó duỗi tay dài xuống tìm giày cho nàng.

Trương Tiểu Oản cũng cầm một cái đã tìm thấy mặc vào rồi nghiêng đầu nói với hắn, “Cả người ta đau đớn vô cùng, sợ là phải nghỉ ngơi hai ngày mới tốt.”

Uông Vĩnh Chiêu mắt lạnh nhìn nàng, đôi mắt nhìn thấy phần ngực nàng lộ ra vì dây lưng áo chưa cái hẳn. Thấy dấu vết trên đó, mắt hắn tối lại, lập tức quay đầu đi, mắt nhìn lên sợi tóc hỗn độn của nàng.

Lúc này Trương Tiểu Oản đã mặc xong giày, vỗ nhẹ cánh tay Uông Vĩnh Chiêu nói, “Ngài thả ta xuống đi, ta muốn mặc xong quần áo.”

Uông Vĩnh Chiêu vừa ngẩng đầu đã dễ dàng bế nàng lên khiến Trương Tiểu Oản sợ tới mức ôm lấy cổ hắn. Lúc này hắn mới nhẹ nhàng thả nàng xuống.

“Ngài làm gì chứ?” Trương Tiểu Oản cười khổ lắc lắc đầu, tay cầm váy đến mặt vào, sau đó sửa sang xong áo quần trên người mới đi tới bàn trang điểm.

Lúc nàng chải đầu, Uông Vĩnh Chiêu đứng ở kia. Trương Tiểu Oản chải đầu xong thì tùy ý vấn một búi tóc cho phụ nhân đơn giản, lại cắm hai cây trâm ngọc là xong.

Sau khi đứng dậy nàng nhìn Uông Vĩnh Chiêu vẫn nhìn nàng không chớp mắt thì không khỏi cười nói, “Ngài đi gọi nha hoàn tới để các nàng múc nước cho ta rửa mặt.”

Uông Vĩnh Chiêu giống như đang bực, trừng mắt nhìn nàng một cái sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng. Không đến một hồi Trương Tiểu Oản đã nghe được tiếng hắn gọi hạ nhân. Lúc này nàng mới thở ra một hơi.

Cứ như vậy thôi, tránh thoát không được thì còn có thể thế nào?

Chờ nhìn thấy đồng hồ nước trong nhà chính Trương Tiểu Oản mới biết đã là giờ Thân. Chờ nàng ngồi xong, mới vừa mở rổ kim chỉ đã thấy Giang Tiểu Sơn ôm một mâm trái cây tiến vào. Hắn cười hì hì nói với Trương Tiểu Oản, “Phu nhân, đây là hoa quả mới vớt từ giếng lên, ngài mau ăn.”

Trương Tiểu Oản nhìn qua cư nhiên thấy có quả nho nàng chưa nhìn thấy bao giờ, lập tức hơi hoảng sợ hỏi, “Đây là từ đâu ra?”

“Đây là bồ đào, người Hạ bên kia tiến cống đến. Hoàng Thượng thưởng một ít cho Đại công tử của chúng ta, mà Đại công tử nói để xuống giếng một lúc cho lạnh ăn mới ngon. Lúc này ngài vừa tỉnh ngài ấy đã bảo tiểu nhân mang lên cho ngài. Đại phu nhân mau ăn mấy quả……”

“Cái này có chút lạnh, ta dùng cơm rồi sẽ ăn.” Trương Tiểu Oản cười nói.

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu ôm Hoài Mộ vào cửa. Đứa nhỏ vừa thấy nàng đã giơ tay ra với nàng nói, “Mẫu thân, mẫu thân dậy rồi sao……”

Trương Tiểu Oản nghe thấy thì tươi cười cứng đờ, nhìn Uông Vĩnh Chiêu liếc mắt một cái. Không biết hắn nói gì với con, nàng chỉ đàng giữ nguyên nụ cười nói, “Mẫu thân hơi mệt nên ngủ quên.”

Cho dù nàng ngủ muộn một chút cũng phải tìm lý do cho hạ nhân nghe ư? Làm nữ chủ nhân mà giấu kín được như nàng thì cũng quá không tồi. Uông Vĩnh Chiêu nhẹ nhếch khóe miệng, ôm Hoài mộ ngồi vào bên cạnh nàng sau đó nói với Hoài Mộ, “Đừng nhiễu mẫu thân, để phụ thân ôm con.”

“Vâng.” Hoài Mộ nghe thấy thế thì thu tay, nhưng vẫn duỗi người ra thổi thổi lên mặt Trương Tiểu Oản nói, “Hoài Mộ thổi thổi, mẫu thân không mệt nữa.”

Trương Tiểu Oản cười ra tiếng, cúi đầu dùng môi khẽ chạm chạm lên mặt nhỏ của hắn. Lúc nàng ngẩng đầu thì thấy Uông Vĩnh Chiêu nhìn quả nho trên bàn. Nàng nói, “Dạ dày ta không tốt, không thể ăn quá lạnh nên ta muốn ăn chút cơm trước.”

Uông Vĩnh Chiêu thu lại tầm mắt, sau một hồi hắn mới thuận miệng “Ừ” một tiếng. Lúc này Trương Tiểu Oản duỗi tay cầm một quả nho cẩn thận lột vỏ, bỏ hạt rồi đưa đến bên miệng Hoài Mộ. Có lẽ quả nho hơi chua nên lúc đầu hắn há miệng ra như trứng gà. Sau khi kinh ngạc qua đi hắn mới nhai quả nho, Trương Tiểu Oản nhìn thấy thế thì không nhịn được cười ra tiếng, lúc này mới bóc một quả khác.

Đút cho Hoài Mộ vài quả thấy trong miệng hắn vẫn còn, Trương Tiểu Oản lại đưa quả nho đã bóc vỏ đến bên miệng Uông Vĩnh Chiêu. Hắn ngây ra nhìn nàng.

“Ngài ăn một quả.” Trương Tiểu Oản cười nói với hắn.

Uông Vĩnh Chiêu mở miệng để Trương Tiểu Oản nhét quả nho vào, sau đó nàng lại quay đầu lại lột vỏ bo. Hai cha con ngươi một miếng ta một miếng, cứ thế đã ăn xong đống nho để ở trên bàn. Một đĩa quả nho cứ thế sau một hồi bị ăn hết, Hoài Mộ thấy thế thì vỗ hai tay nhỏ vào nhau, thất vọng mà “A” một tiếng.

“Đừng ăn nhiều, ăn cái này nhiều bụng sẽ lạnh.” Thấy Uông Vĩnh Chiêu ngẩng đầu muốn gọi người thì nàng đã giành mở miệng trước hắn, cũng ngăn hắn lại.

“Mới mấy quả thì có vấn đề gì?” Uông Vĩnh Chiêu không nhịn được cằn nhằn sau đó gọi Giang Tiểu Sơn lấy thêm tới.

Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ mà thở dài, Hoài Mộ thấy nàng thở dài thì xoay người gọi Uông Vĩnh Chiêu, “Phụ thân……”

Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày, lại quay ra cửa không kiên nhẫn nói, “Người đâu……”

Không bao lâu lại có gã sai vặt chuyên canh cửa chạy vào.

“Bảo Giang Tiểu Sơn không cần lấy nữa.” Uông Vĩnh Chiêu không nhanh không chậm nói một câu này sau đó thả Hoài Mộ lên đất, nói với hắn, “Con tự ra cửa chơi đi.”

Hoài Mộ ngước mắt nhìn mẹ hắn, thấy Trương Tiểu Oản cười gật đầu với hắn thì lúc này mới chạy như bay đến cạnh cửa gọi gã sai vặt chuyên chơi đùa với hắn, “Thuận Tử, Thuận Tử……”

“Chờ hắn qua hai tuổi ngài vẫn nên nghiêm khắc với hắn hơn, để hắn học mấy chữ đi.” Nhìn hắn chạy ra xa, ý cười bên miệng Trương Tiểu Oản nhạt đi. Nàng nghiêng đầu thương nghị với Uông Vĩnh Chiêu.

“Ừ, việc này ta tự có chủ trương.” Uông Vĩnh Chiêu nửa nằm ở ghế trên, lười nhác nói.

Lúc này Thính quản gia mang theo nha hoàn bưng đồ ăn lên. Trương Tiểu Oản không để nha hoàn thêm cơm, chỉ ôn hòa bảo bọn họ đi xuống. Lúc này nàng mới tự động tay lấy cơm co mình rồi chậm rãi ăn.

Ăn đến một nửa, thấy Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn nhìn mình nàng mới hỏi, “Ngài có muốn ăn thêm không?”

Uông Vĩnh Chiêu lắc đầu nói, “Ăn của ngươi đi.”

Trương Tiểu Oản lại quay đầu ăn cơm, vì thân thể nên hiện tại nàng ăn cơm chậm lại, cứ thế cũng mất gần nửa canh giờ. Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn ngồi ở kia không nói. Chờ nàng ăn xong ba bát cơm hắn mới nhìn thân thể thon gầy của nàng một cái sau đó mở miệng nhàn nhạt nói, “Ngày sau bảo đại phu tới viết một đơn thuốc bổ mà uống.”

“Vâng.” Trương Tiểu Oản không cự tuyệt, chỉ gật đầu nói.

Sắp đến giờ Tý ngày hôm nay thấy Uông Vĩnh Chiêu chưa về, Trương Tiểu Oản cầm đèn lồng đi đến thư phòng ở tiền viện. Thấy nàng tới, thủ vệ hai bên đều ngây người ra, sau đó một người phục hồi lại chạy vào phòng thông báo.

Trương Tiểu Oản cầm đèn một đường này, thấy cửa thư phòng mở rộng thì nàng hơi dừng lại hỏi người bên trong, “Ngài có ở trong đó không? Ta vào được không?”

“Tiến vào đi.”

Nghe giọng nói còn có chút lạnh nhạt kia, Trương Tiểu Oản xách váy đi vào phòng. Đến trong phòng nàng đánh giá thư phòng mình chưa bao giờ đến này. Xem qua vài lần nàng mới ôn nhu nói với Uông Vĩnh Chiêu lúc này đang ngồi chính giữa phía sau bàn, “Đã đêm rồi nên ta tới hỏi xem ngài có trở về ngủ không?”

Trong tay Uông Vĩnh Chiêu vẫn cầm bút, hắn nhìn nàng một cái rồi nhàn nhạt nói, “Trước ngồi xuống đi đã.”

Thấy hắn còn có việc, Trương Tiểu Oản cũng giao đèn lồng cho thân binh bên cạnh sau đó đi qua một cái ghế ở bên sườn của chiếc bàn mà ngồi xuống.

“Đừng ngồi đó, ngồi lại đây” Lúc này Uông Vĩnh Chiêu lại há miệng nói.

Trương Tiểu Oản quay đầu nhìn lại thì thấy hắn không ngẩng đầu vì thế nàng chỉ đành ngó xem chỗ nào có thể ngồi.

“Nhanh dọn ghế lại đây cho phu nhân ngồi.” Uông Vĩnh Chiêu lại ra tiếng, ngoài cửa truyền đến một tiếng “Vâng” sau đó thư phòng lại có thêm người.

Trương Tiểu Oản thấy được một người tầm hơn hai mươi tuổi đi tới uốn gối, chắp tay với nàng nói, “Tiểu nhân bái kiến phu nhân.”

“Không cần đa lễ, đứng lên đi.”

Người kia lập tức đứng lên chuyển một cái ghế đặt ở bên trái cái bàn cho nàng ngồi. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu đang dùng tay trái để viết chữ, Trương Tiểu Oản thấy hắn cầm bút bay múa trên giấy thì quy củ ngồi ở kia, đầu không thò ra, người không nghiêng. Chỉ chờ người này viết xong tin, giao cho người vừa rồi mới dọn ghế cho nàng.

Lúc hắn đứng dậy nàng cũng đứng dậy theo rồi cùng hắn đi từ chủ viện về hậu viện. Một đường này lúc đầu Uông Vĩnh Chiêu đi cực nhanh, ở giữa giống như hắn lại nghĩ tới cái gì nên bước chậm lại, đi ở bên người nàng.

Đợi hắn đi qua bên người nàng được vài bước, Trương Tiểu Oản hơi nghĩ nghĩ đã vươn bàn tay không cầm đèn lồng nắm lấy tay hắn sau đó mở miệng tán gẫu, “Sinh nhật của Hoài Mộ ta muốn làm thêm hai bộ quần áo mới cho hắn. Ngày mai ta muốn Thính quản gia tới kho lấy vải đến chọn xem cái nào phù hợp.”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng một cái, tiếp nhận đèn lồng trong tay nàng.

Trương Tiểu Oản lúc này treo cả hai tay trên cánh tay đang cong cong của hắn. Trong bóng đêm tĩnh lặng nàng nhẹ nhàng nói, “Ta cũng muốn làm cho ngài và Hoài Thiện một bộ. Của ngài sẽ là màu tím còn của Hoài Thiện là màu xanh, ngài thấy được không?”

“Ừ.”

“Nếu nhà kho không có vải tốt thì ta còn muốn để Thính quản gia ra ngoài tiệm vải tìm thêm, ngài thấy có được không?”

“Ừ,” nàng nói đến đây Uông Vĩnh Chiêu quay đầu lại nhìn nàng nhàn nhạt nói, “Nếu rảnh rỗi thì để hạ nhân an bài, ngươi đi phường nhuộm vải nhìn xem thích cái nào thì mua cái đó.”

Trương Tiểu Oản nghe xong thì lắc đầu, khẽ thở dài nói, “Lặng lẽ mua mấy cây vải cho phụ tử ngài làm quần áo là được. Trong tình cảnh này chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút. Nơi này trong ngoài đều có không biết bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm ngài.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe được lời này thì chân lập tức ngừng lại, xoay người nhìn thật sâu vào Trương Tiểu Oản. Thấy ánh mắt nàng bình thản nhìn hắn thì hắn lập tức vung tay lên ném đèn lồng qua mọt bên sau đó ôm người bước nhanh về sân của bọn họ.

Không đến một lát sau hắn đã ôm người về chủ viện, vào nội phòng hắn cong chân đá văng cửa phòng ngủ. Trong bóng đêm, không biết là hạ nhân nào thấy người tiến vào thì lập tức hỏi ai. Thấy hắn quát một tiếng “cút” thì người kia vội lui ra, sau đó chính là lặng ngắt như tờ.

Lúc này, Uông Vĩnh Chiêu nửa ném Trương Tiểu Oản lên trên giường sau đó hắn đè lên. Nương theo chút ánh trăng mờ ảo, hắn nhìn sâu vào mắt nàng, khàn khàn hỏi: “Ngươi cũng biết ta bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm ư?”

Hắn còn tưởng cả đời này trong mắt, trong lòng nàng chỉ có đứa con trai cả kia thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio