Ở Thượng Thư phủ. lúc màn đêm buông xuống Uông Vĩnh Chiêu thức tới nửa đêm cũng không ngủ được. Hắn nằm trên đùi Trương Tiểu Oản nhìn bụng nàng. Phụ nhân kia nửa tỉnh nửa mê thức với hắn, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được hỏi một tiếng, “Có phải ngươi không muốn sinh con không?”
Phụ nhân kia nghe xong thì mơ hồ mỉm cười đáp lời, “Sao lại không muốn? Ngài đừng quá vội, sẽ tới thôi.” Dứt lời nàng duỗi tay lại đây kéo hắn.
Uông Vĩnh Chiêu cũng mệt mỏi nên nằm trở về bên người nàng, tùy ý để nàng đắp chăn cho mình rồi nhắm mắt lại. Thôi, nàng nói nguyện ý thì chính là nguyện ý. Hắn chờ một chút là được.
Hoàng đế bên kia vẫn luôn xướng tuồng, Uông Vĩnh Chiêu không ở trong phủ nhiều lắm nhưng trong cung thưởng trái cây thì hắn vẫn cho người mang về cho vợ con hắn nếm thử.
Nhiều lần như thế hoàng đế tự nhiên sẽ lấy riêng hắn ra làm trò cười, không phải ban mỹ nhân thì chính là ban châu báu để hắn dỗ dành vợ mình. Với mỹ nhân thì Uông Vĩnh Chiêu ngoài cười nhưng trong không cười nói với Hoàng đế một câu: Đa tạ Hoàng Thượng, thần vô đức vô năng không dám nhận ban thưởng này.
Nhưng nếu được châu báu thì hắn sẽ phất áo quỳ xuống lĩnh thưởng luôn: Đa tạ Hoàng Thượng ban ân, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Tiền bạc châu báu có nhiều hơn nữa hắn cũng không chê. Cứ thế, vị vạn tuế gia kia thưởng hai lần thì hắn cũng quỳ cảm tạ hai lần, kéo kiệt đến nỗi hoàng đế cũng không thèm chọc hắn nữa.
Đối với vị hoàng đế còn nhỏ hơn hắn một tuổi này Uông Vĩnh Chiêu không dám nói là hoàn toàn hiểu biết, nhưng vẫn có chút biện pháp ứng phó. Hoàng đế muốn dẫm chân hắn thì hắn cũng dẫm lại là được.
Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cãi lại, huống chi Uông Vĩnh Chiêu không phải con thỏ. Nói hắn là con sói hung ác đã là nói giảm nói tránh, hoàng đế mà bức hắn nóng nảy thì ngẫu nhiên hắn cũng lộ ra răng nanh. Điều này ngược lại khiến ông ta yên tâm không ít.
Ở trong mắt hoàng đế thì bộ dạng nóng nảy sẵn sàng trả đũa mình của Uông Thượng Thư tốt hơn so với bộ dạng hỉ nộ không lộ ra mặt của hắn ta.
Mà ở trong mắt Uông Vĩnh Chiêu thì Tĩnh Hoàng không hề trừng mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống giống trước đây nữa. Ngày qua của hắn cũng thanh tịnh nhiều. Nhưng hoàng đế coi Binh Bộ của hắn như thám tử doanh, luôn khiến hắn không nhàn nhã được vài ngày, mà hắn cũng chỉ có thể điều tinh binh của mình đi làm việc.
Những việc hắn đi làm đều là xét nhà, tịch thu bạc nhưng mười phần thì có chín phần phải nộp lên rồi. Phần còn lại chẳng đủ mua vài bình rượu thế nên Uông Vĩnh Chiêu chỉ đành dùng biện pháp bù bạc cho bọn họ, không thể để đám tinh binh này đi làm không công được.
Bọn họ làm việc vất vả không thể không có chút tiền thưởng nào, chút bổng lộc triều đình cho thì sao nuôi nổi người nhà bọn họ. Năm nay một trăm đồng tiền chỉ mua nổi ba cân gạo, nhà nào nhiều người một chút thì coi như không xong.
Tĩnh Hoàng nuôi thân vệ của mình thì lại rất hào phóng, cứ ba tháng lại rút bạc thưởng một lần, hận không thể rút hết bạc của Binh Bộ để cấp cho hai binh doanh dưới trướng của mình. Nhưng đến khi cần dùng người thì ông ta không sai người của mình mà chuyên bắt người khác đi làm việc.
Khoảng thời gian này Uông Vĩnh Chiêu xét nhà nhiều nên đắc tội không ít người. Hắn mắt lạnh cân nhắc quan hệ trước kia hắn xây dựng nên hiện tại đã bị hoàng đế hủy sáu bảy thành, ông ta cũng nên thấy đủ đúng không?
Hắn muốn thăm dò như thế nào nên hôm nay hoàng đế lại bắt hắn đi xét nhà người khác thì Uông Vĩnh Chiêu lập tức quỳ xuống chắp tay nói, “Thần cả gan xin đề xuất lần này để tinh binh của Chu Tước doanh dẫn đầu.”
“Hả?” Tĩnh Hoàng nhướng mày cười hỏi, “Hai doanh Thanh Hổ và Lam Hổ không dùng được sao mà lại dùng thân vệ của trẫm?”
“Thần đi đến chùa miếu tìm hòa thượng hỏi qua thì thấy nói sát khí quá nặng sẽ ảnh hưởng con nối dõi.” Uông Vĩnh Chiêu vẻ mặt sầu lo bày tỏ nỗi lòng với hoàng đế.
“Từ khi nào mà Uông thượng thư lại tin cái này? Ngươi ở sa trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi nhiều năm như vậy sao trẫm lại không thấy có cái tin này nhỉ?”
“Trước đây thần không tin nhưng thê tử thần lại tin. Trước mắt xem ra thần cầu con không được, trên dưới đều biết, thần cũng không thể không tin.” Uông Vĩnh Chiêu bình tĩnh mà đón ánh mắt của hoàng đế.
Hoàng đế bị hắn nhìn thì cổ hơi nghẹn một hồi, khó chịu giống như có cái gì đó chặn lại. Nhưng chỉ một chút ông ta đã chuyển từ giận sang cười nói, “thôi được, trẫm cũng biết ái khanh có tâm muốn sinh thêm con, nhưng lần này cứ để người của Thanh Hổ và Lam Hổ doanh đi làm, lần sau trẫm sẽ tự chuyển cho Chu Tước doanh làm, ngươi thấy có được không?”
“Thần tuân chỉ.” Uông Vĩnh Chiêu lập tức không hề nghĩ ngợi dập đầu, hắn cũng không đảm đương được khẩu khí dò hỏi kia của hoàng đế.
Lúc hắn lui ra rồi hoàng đế giận đến mức đập cái chặn giấy trên bàn, miệng khinh thường nói, “Dám trưng dụng Chu Tước doanh của trẫm, thật to gan.”
Phát xong hỏa ông ta lại cảm thấy Uông Vĩnh Chiêu thật là to gan lớn mật thật sự, nhưng nhìn hắn hiện nay bởi vì Uông Trương thị không sinh được con mà mất kiên nhẫn thì ông ta cũng hạ hỏa một chút.
Thôi, Thiện Vương còn ở triều Hạ trấn áp, coi như vì Thiện Vương, cũng nể mặt Uông Trương thị thấu tình đạt lý nên lần này hắn sẽ cho Uông Vĩnh Chiêu mặt mũi, cho hắn giữ chút người.
Buổi sáng xét nhà, buổi chiều Hộ Bộ đã tới Binh Bộ nâng bạc bọn họ tịch thu được về. Uông Vĩnh Chiêu lập tức cãi một trận với Hộ Bộ Thượng Thư. Người kia đem toàn bộ tiền đi chẳng để lại gì cho hắn.
Thấy Hộ Bộ Thượng Thư chẳng cho mình chút thể diện nào, Uông Vĩnh Chiêu chỉ vào cửa lớn nói với ông ta, “Vậy thử xem hôm nay ngài có ra khỏi cửa này được không.”
“Uông đại nhân thế này là không phân rõ phải trái!” Hộ Bộ Thượng Thư nghiêm nghị có tiếng, cái mặt sắt không nói tình người lúc này được bày ra.
“Đám người này,” Uông Vĩnh Chiêu chỉ chỉ vào đám người vây quanh Hộ Bộ Thượng Thư không cho bọn họ mang bạc đi nói, “Nhà bọn họ trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ phải nuôi dưỡng, đến chút tiền thưởng cũng không cho, Cố đại nhân cũng quá là keo kiệt.”
Hộ Bộ Thượng Thư nghe được thì hừ lạnh một tiếng, “Ngài nói như triều đình chưa phát bổng lộc cho bọn họ ấy? Uông đại nhân muốn bản quan để lại tiền hối lộ lấy lòng đám người Thanh Hổ và Lam Hổ doanh chắc?”
Bị ông ta cắn một ngụm, Uông Vĩnh Chiêu tức đến nỗi muốn đi lên đá ông ta. Lúc này Lưu Nhị Lang vọt lại ôm lấy hắn nói, “Uông đại nhân trăm triệu không thể, trăm triệu không thể……”
Nói xong ông ta phất tay lệnh cho người vây quanh, “Mau mau tản ra, Cố đại nhân là phụng lệnh Hoàng Thượng tới nâng bạc về, các người chớ cản bước.”
Những người này vừa nghe Lưu Nhị Lang nói thì chỉ cau mày nhìn Lưu Nhị Lang một cái. Nhưng lệnh của trưởng quan thì không thể không nghe, hơn nữa bọn họ thấy Uông Vĩnh Chiêu lúc này chỉ xanh mặt chứ không nói gì vì thé giáo úy dẫn đầu cũng vung tay lên, mang theo người có quy củ lui xuống.
Đợi người nâng bạc đi rồi, Uông Vĩnh Chiêu hất tay Lưu Nhị Lang ra, hờ hững nói với ông ta, “Lưu đại nhân thật là nhanh trí.”
Dứt lời hắn bước vào nội đường, để lại Lưu Nhị Lang đứng tại chỗ xấu hổ mà chắp tay với mấy quan viên xung quanh nói, “Thứ lỗi, thứ lỗi.”
Đợi đến khi trở về nhà, vừa đến hậu viện thấy vợ mình thì Uông Vĩnh Chiêu không tức giận nữa, sát khí đằng đằng trên mặt cũng không còn. Đợi phụ nhân kia thay quần áo cho hắn thì hắn mới mệt mỏi nói, “Ngươi nói không sai, cuối cùng ông ta vẫn là hoàng đế.”
Phụ nhân kia đang sửa sang lại xiêm y cho hắn thì dừng tay, ngước mắt hỏi, “Ông ta lại tới nữa sao?”
“Phải, nhưng cũng không phải……” Uông Vĩnh Chiêu dừng một chút, cuối cùng cũng quyết định nói lời thật, “Ông ta muốn cắt hết nhân mạch mà ta đã vất vả xây dựng được. Hôm nay ông ta bắt ta đi xét nhà, dó là cậu em vợ của một đại học sĩ đang làm quan ở nơi khác, cũng từng có tình nghĩa với ta. Mấy ngày trước ông ta lệnh cho ta xét nhà của Đại Lý Tự Đình Úy. Đình Úy kia trước kia là người dưới trướng của ta. Cứ thế này đi xuống thì sợ là đến lúc nào ta chỉ còn danh mà không có thực quyền thì ông ta mới dừng tay.”
“Đến thế sao?” Phụ nhân kia nghe thấy thì cũng không kỳ quái, chỉ ngẩng đầu hỏi hắn, “Ngài có kế sách nào để ứng đối không?”
“Hiện tại thì không có, phải đợi thời cơ.” Uông Vĩnh Chiêu vươn tay sờ lên mặt nàng, nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng rồi hỏi, “Nhưng nếu có một ngày vị trí Thượng Thư này ta không giữ được thì ngươi có bằng lòng cùng ta rời khỏi đây không?”
Phụ nhân kia nghe thấy thế thì cười, không chút suy nghĩ mà nói với hắn, “Đương nhiên là ta sẽ cùng ngài đi, chẳng lẽ còn chờ người khác tới đẩy đi chắc?”
Nàng lại thay hắn chỉnh tay áo, bình tĩnh nói, “Tòa nhà trong thôn của chúng ta vẫn có người xử lý, tùy thời đều có thể về ở. Cách đó không xa cũng có sáu thôn trang của chúng ta, mà ở Giang Nam xa xôi cũng có người chuẩn bị ngàn khoảnh ruộng tốt cho chúng ta. Mấy đệ đệ của ngài cũng đã có chuẩn bị, kể cả huyện Long Bình cũng có người chuẩn bị chút đất đai cho chúng ta. Chỉ cần còn mạng thì sinh hoạt của cả nhà sẽ không có vấn đề gì, nhà chúng ta không phải không có đường lui, ngài yên tâm.”
“Ừ,” Uông Vĩnh Chiêu nghe thế thì nở nụ cười nói, “Chỉ cần có cái mạng đúng không? Cũng phải, chỉ cần có mạng là được.”
Phụ nhân kia nhìn hắn cười rồi nụ cười đó biến thành cười khổ hỏi, “Nhưng ngài mới quản Binh Bộ được bao lâu chứ? Ngài thật sự sẽ tới nông nỗi kia sao? Vậy thì tiếc lắm.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì ngực đau như xé ra, qua một hồi hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn khàn giọng nói, “Ngươi cũng biết ta muốn quản Binh Bộ sao?”
“Biết chứ, trên bàn của ngài có rất nhiều sổ sách, Tiểu Sơn còn nói bổng lộc của những binh sĩ mất trên chiến trường mỗi năm đều là ngài và Hộ Bộ cò kè từng tí mà đòi về cho họ.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì mắt nóng lên, một lúc lâu sau hắn mới bình phục tâm tình, ôm nàng vào lòng hồi lâu mới nhàn nhạt nói, “Ta chỉ làm được lúc này, ngày sau sợ là bạc này ta cũng chẳng đòi được cho họ. Chỉ mong biên cương đừng có chiến tranh nữa, nếu không trong mấy năm có khi lại chết tới ba, năm, mười vạn người……”
Dứt lời hắn vùi đầu vào tóc nàng nhưng vẫn không nhịn được đỏ mắt hỏi nàng, “Vậy ngươi có biết mấy tuổi ta đã lên chiến trường không?”