Trương Tiểu Oản không mất tiền nhưng trong lòng nàng đã có tính toán. Lần sau đi chợ nàng sẽ cắt thêm ít vải, làm một cái áo thường ngày cho lão bản nương. Ân tình này nàng vẫn phải trả về, có qua có lại thì lần sau có việc cầu người ta cũng không khó.
Lúc này nàng chạy về, Trương A Phúc thấy nàng thở hồng hộc mà chạy về thì hỏi, “Con đi đâu thế?”
Chu Điền cũng tò mò mà nhìn nàng, Trương Tiểu Oản thì than thở trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “Con bị rơi đồ.”
Chu gia đại thúc nghe xong thì cười ha hả, “Vui tới hỏng đầu rồi sao? Ha ha, đại thúc cũng vui sướng, quên cái gì cũng không kỳ quái.”
Nói xong ông ta lại cười đến không mở được mắt, quả thực là vui đến mê man. Trong lòng Trương Tiểu Oản thì chỉ thấy dở khóc dở cười. Cả người nàng từ trên xuống dưới cũng chỉ có vài thứ như thế, có cái gì có thể rơi được chứ? Nhưng cho dù Chu gia đại thúc nói gì thì nàng cũng không dám phản đối.
Bọn họ đi rất nhanh về nhà. Vừa đến cửa thôn, Chu gia đại thúc đã bước nhanh đến mức giống như sắp bay, mà cha nàng cũng thế. Trương Tiểu Oản thực sự phải mất rất nhiều sức lực mới đuổi kịp cha nàng, thấy ông thở hồng hộc nhưng vẫn không chịu đi chậm lại.
Hai người lớn nóng lòng về nhà khiến lòng Trương Tiểu Oản cũng ngóng trông có thể sớm về nhà. Nàng hận không thể bay lên mà về nhanh hơn, trái tim vui vẻ nhảy nhót, muốn báo tin vui cho người trong nhà.
Còn chưa tới cửa nhà thì đã thấy ánh lửa mơ hồ, lại thấy Lưu Tam Nương cầm rổ kim chỉ ngồi ở trước đống lửa. Chờ đến gần Trương Tiểu Oản nhìn bức tường đã dính không ít khói ám thì đoán hàng đêm bà đều đốt củi chờ hai cha con họ về.
Vừa đến cửa nhà nàng đã thấy Trương A Phúc hưng phấn mà cho tay vào ngực định lấy túi tiền. Trương Tiểu Oản vô cùng bất đắc dĩ, vội vàng kéo tay ông nói, “Phụ thân, vào nhà rồi nói sau.”
Lưu Tam Nương đã bưng rổ kim chỉ đứng dậy vào nhà. Bà nghe thấy lời này thì trừng mắt nhìn Trương A Phúc không tim không phổi đang gấp gáp không chờ nổi một cái rồi mang theo hai cha con vào phòng.
Trương Tiểu Oản đi đến cửa thì dập tắt thanh củi, lúc nàng đứng dậy thì chú ý tới nhà lão Điền thúc ở bên cạnh có bóng người đi vào phòng, trong lòng nàng nhịn không được thở dài.
Việc này sợ là không giấu được nữa. Cái thôn này lớn được bao nhiêu chứ? Chỉ có mấy chục hộ gia đình, chuyện gì xảy ra thì cả thôn đều biết. Hai người nhà bọn họ và Chu đại thúc đi ra ngoài lâu như vậy, tới đêm mới về thì người trong thôn không thể không nghĩ nhiều được.
Nàng chỉ nghĩ thế, việc này vẫn phải để Chu đại thúc ngẩng đầu ra mặt mới tốt. Nhà bọn họ không có nền tảng, cha nàng lại có hai bậc sinh thành như thế nên chẳng thể có tiếng nói gì, cũng không thể ra mặt được.
Vào phòng, Trương Tiểu Oản phát hiện hai đứa nhỏ cũng đã tỉnh ngủ.
“Đã ăn cơm chưa?” Trương Tiểu Oản do dự một chút sau đó vẫn quyết định mang đồ ăn cầm về đi nấu thêm cơm cho hai đứa nhóc. Lần này thỏ và gà rừng bọn họ cũng không để lại, bởi vì có thể bán ra đã là chuyện rất tốt rồi nên lúc người mua muốn toàn bộ số hàng thì bọn họ làm gì dám giữ lại để nhà mình ăn. Bọn họ sợ người kia không chịu mua hàng nữa.
Lần này vào trong trấn bán vật còn sống, lại có cả Chu đại thúc đi cùng nên dọc đường đi Trương Tiểu Oản cực kỳ thấp thỏm. Vì thế thấy có người mua thì nàng cũng không dám âm thầm chừa lại chút đồ.
Phải biết rằng lần này có người chịu mua hết, không để bọn họ phải tay không đi về thì nàng đã cảm thấy cực kỳ may mắn.
Giống như lời ông chủ khách điếm, bọn họ khó mà gặp được thương đoàn lớn như lần trước đặt chân đến trấn nhỏ nghèo nàn này. Lần này có thể vừa vặn gặp được một người đi thu mua đồ mang đến trấn Cam Thiện thì quả thực đã là cực kỳ may mắn. Lần sau sợ là chưa chắc đã được như vậy.
Cho dù chỉ là mua hàng trong huyện mang đến trong trấn thì sợ là mỗi năm cũng chỉ có , năm lần. Cho dù lần này bọn họ cũng gặp đúng thời điểm thì cũng chỉ có từng ấy lần mà thôi.
Lúc Trương Tiểu Oản chạy về đưa tiền đã nghe ông chủ khách điếm nói lần sau chưa chắc bọn họ đã có thể bán toàn bộ đồ sống như thế. Xem ra cách kiếm tiền này cũng không thể làm nhiều lần.
Nhưng Trương Tiểu Oản cũng biết chuyện núi lớn đã bị người trong thôn biết thì lần sau nhà bọn họ khả năng cũng sẽ không được mùa như thế. May mà tiền lần này đủ để bọn họ thở dốc một phen, nàng cũng có thời gian nghĩ biện pháp khác. Một năm này hẳn là nhà họ sẽ không bị đói như năm ngoái, đứa nhỏ sinh ra cũng sẽ không thiếu đồ ăn.
Nghe xong Trương Tiểu Oản nói, hai đứa nhỏ nhìn nhìn Lưu Tam Nương, nuốt nước miếng không nói lời nào. Bọn họ biết chị gái đi vài ngày mới về thì luôn mang theo đồ ăn ngon cho mình, giống như lần trước vậy.
Nhưng Lưu Tam Nương còn ở đây thì bọn họ cũng không dám há mồm đòi ăn, chỉ dùng đôi mắt khát khao mà nhìn Trương Tiểu Oản.
“Chúng ta bán vật còn sống cho khách điếm kia, lão bản nương cũng là người cực kỳ tốt bụng, nữ đầu bếp cũng là người biết đồng cảm. Lão bản nương có dặn nữ đầu bếp gói cho con không ít đồ ăn……” Trương Tiểu Oản lấy gói giấy dầu ra, lại đưa bao tiền của nàng cho Lưu Tam Nương nói, “Mẫu thân đếm đi, con đi hâm nóng đồ. Một lát nữa ngài và phụ thân có thể đến nhà bếp ăn, không cần bưng vào đây nữa.”
Nói xong Trương Tiểu Oản liền muốn dắt hai đứa nhỏ.
“Từ từ, thay quần áo đi đã.” Lưu Tam Nương ngăn cản nàng, sau đó bà đi vào phòng, lấy ra một cái áo bông mỏng, mới tinh, cực kỳ thích hợp mặc vào mùa xuân.
“Là mẫu thân làm sao?” Trương Tiểu Oản ngây ngẩn cả người.
“Thay đi.” Lưu Tam Nương chỉ nhàn nhạt nói một câu này, đôi mắt liếc nhìn đôi bàn tay tràn đầy vết nứt do lạnh vài lần. Đôi tay nàng đã sưng to như cái bánh bao hấp đã thế lại còn đỏ đến đen đi, cực kỳ khó coi.
Trương Tiểu Oản do dự một chút nhưng trên người nàng quả thật mùi quá nặng, nàng vốn đang muốn mặc nốt đêm nay, sáng sớm mai mang đi giặt sạch, phơi khô rồi lại mặc. Không nghĩ đến vừa về đã có áo mới vì thế nàng cũng không nhẫn nại nữa mà duỗi tay ra đón cái áo để thay.
“Cảm ơn mẫu thân.” Mùi thối trên người nàng tức khắc giảm đi một nửa. Trương Tiểu Oản không nhịn được cười, nhưng tính cách nàng không phải người có thể làm nũng thế nên sau khi nói một câu thì nàng lập tức dắt hai đứa em trai đang ngẩn người nhìn cái áo mới của nàng đi ra ngoài, trong tay còn cầm bao giấy dầu.
Tới nhà bếp rồi nàng mở bao giấy dầu, bên trong không ngờ còn có vài khối thịt mỡ. Trương Tiểu Oản nhìn thấy thì cũng không nhịn được nuốt nước miếng, đừng nói đến hai đứa nhỏ. Dưới ánh lửa tụi nó nhìn chằm chằm bao giấy dầu, đôi mắt sáng như trộm, miệng nuốt nước miếng liên tục. Trong bóng đêm yên tĩnh động tĩnh này thật đúng là cực kỳ rõ ràng.
Không chút nghĩ ngợi, Trương Tiểu Oản nhìn tỉ lệ thịt cũng biết đây không phải khách ăn thừa để lại mà chính là cắt xén một chút từ phần của khách. Nữ đầu bếp kia đem phần tốt nhất cho nàng, đúng là người tốt mà.
Đối với một hộ nông dân quanh năm không được ăn mấy bữa cơm khô thì tỉ lệ thịt mỡ này quả thực khiến người ta không rời được mắt. Ngay cả Trương Tiểu Oản cũng có chút không khống chế được nước miếng đang dâng lên. Trên thực tế nếu không có chuyện này thì nàng cũng không biết mình lại khát vọng thịt mỡ đến thế. Cho dù lúc trước ở trên đường nghỉ tạm nàng cũng đã được ăn thịt gà, nhưng cơ thể nàng vẫn không nhịn được khát vọng.
Có điều lần này nàng không dám giống như lần trước nhai nát cả xương gà. Nàng chỉ có thể làm như không có gì mà nuốt nước miếng, hâm nóng đồ ăn, sau đó chọn hai khối thịt mỡ hoàn chỉnh để phần cho Trương A Phúc. Sau đó nàng lại hâm nóng hai khối bánh bột ngô Lưu Tam Nương để lại cho bọn họ rồi dùng chỗ thịt còn thừa và ít đồ ăn khác làm hai cái bánh kẹp lớn cho hai đứa nhỏ ăn.
Hai đứa nhóc nhận lấy bánh thì bắt đầu ăn ngấu nghiến. Trương Tiểu Oản nhìn thấy thì không nhịn được cười, sau đó cầm một khối bánh khác chậm rãi vừa ăn vừa uống nước.
Đồ không nhiều lắm, nàng không thể cũng tham ăn.
Không nghĩ tới trong bao giấy dầu còn có thịt, Lưu Tam Nương cũng kinh ngạc, còn Trương A Phúc thì không chịu ăn cả hai khối thịt mà kiên quyết chia một miếng cho Lưu Tam Nương ăn.
Người một nhà ăn bữa cơm tối ở nhà bếp xong, Trương Tiểu Oản cũng nói một ít việc cần thương lượng với vợ chồng hai người. Lúc này Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ đều ghé vào trên đùi Trương Tiểu Oản mà ngủ. Thấy đêm đã khuya, Trương A Phúc bế hai đứa nhóc về giường, còn Trương Tiểu Oản và Lưu Tam Nương thì dọn dẹp nhà bếp. Mới vừa vào đến trong nhà, chuẩn bị đóng cửa đi ngủ thì lại nghe có người nhẹ nhàng gõ cửa nhà bọn họ.
Vừa mới mở cửa thì thấy người tới là Chu thím, phía sau bà là Chu đại thúc.
Vừa thấy cửa mở, Chu thím lôi kéo Chu đại thúc, nhẹ tay nhẹ chân như trộm mà đi vào rồi đóng cửa. Cửa vừa đóng lại thì Trương A Phúc cũng châm lớn đóng lửa bên cạnh bàn đất khiến trong phòng sáng hơn một chút. Lúc này Chu thím mới vội vàng dậm chân nói, “Trượng phu đáng chém ngàn đao nhà chúng ta đã chiếm lợi của nhà mấy người còn không thèm nói một lời cảm ơn. Cái này đúng là khiến ta gấp gáp, chỉ đành lôi kéo ông ta cũng tới đây nói cảm ơn Trương gia……”
Chu Điền bị vợ nhà mình nói thế thì sắc mặtlập tức khó coi nhưng vừa rồi ông ta ở nhà đã bị vợ dạy dỗ vài câu, cũng biết lần này mình chiếm lợi rất lớn.
Chỉ mới vài ngày ông ta đã kiếm được đồng tiền đó! Nhà bọn họ ở trong thôn cũng coi như có gia cảnh tốt, nhưng lúc dư dả nhất cũng chưa từng có đồng. Chu Điền kiếm được tiền thì chỉ một lòng muốn về nhà, ai còn nghĩ được tiền này cũng không phải một mình ông ta kiếm được. Lúc về đến nhà vợ ông ta nghe thấy việc này thì lập tức phân tích cho ông ta thấy. Cho dù ông ta dựa vào bản lĩnh của mình bắt được nhiều đồ như thế, nhưng nếu không tìm được chỗ bán thì làm sao có được nhiều tiền như thế. Lúc đó ông ta mới tỉnh ra.
Nghĩ lại thì quả thật là đúng. Ông ta cảm thấy tiền này toàn bộ là do mình kiếm được, chẳng liên quan gì tới Trương gia nhưng nếu chỉ có mình ông ta mang vào trấn bán thì không nhất định có thể bán hết ra ngoài, cũng chưa chắc đã bán được giá tốt như thế.
Hơn nữa người nông dân đi bán đồ ăn thì cùng lắm chỉ biết mang ra chợ, ai biết được mà mang đến cho ông chủ khách điếm —— vừa nghĩ tới đây, Chu Điền cũng ngoan ngoãn đi theo vợ mình, cho dù lúc này bà vợ già nói hơi quá nhưng nhất thời ông ta cũng không tiện nói gì. Ông ta chỉ đành liên tục cảm ơn Trương A Phúc, còn nói mãi nhà bọn họ sẽ nấu cơm khô rồi mời cả Trương gia sang ăn.
Trương Tiểu Oản thấy chuyện Chu Điền không nghĩ được nhưng Chu thím lại nghĩ thấu đáo thì cũng kinh ngạc. Nghĩ lại thì nàng cũng hiểu, Chu thím là người lương thiện nhưng không hẳn là cái gì cũng không để ý tới. Nếu không phải thế thì năm trước lúc nhà bọn họ mượn lương, không phải bà ta cũng ngoan tâm không cho mượn đấy sao? Chu thím này là người tốt nhưng không phải kẻ ngu. Bà ta sẽ không làm điều ác nhưng là người biết rõ tình thế.
Loại người này theo ấn tượng kiếp trước của Trương Tiểu Oản thì chính là người có phẩm chất lại thông minh, trong lòng có chuẩn mực. Cùng loại người này giao tiếp thì nhẹ nhàng hơn người khác nhiều.
Khó trách ba đứa nhỏ nhà họ Chu đều được bà nuôi cường tráng lại chăm chỉ. Lúc trước Trương Tiểu Oản còn tưởng rằng đó là do Chu gia là hộ lớn, Chu Điền lại là thợ săn giỏi nhưng lúc này nhìn mới biết nếu không có Chu thím giáo dưỡng thì làm sao được như thế.
Thấy Chu thím nói rõ ràng, Trương Tiểu Oản lập tức kéo kéo ống tay áo Lưu Tam Nương, để bà ta đem chuyện lúc trước bọn họ đã bàn luận xong nói ra.
Lần này nếu Chu gia giúp được bọn họ, ra mặt làm chim đầu đàn vậy nhà bọn họ có thể bớt không ít việc.