Lúc này đã là cuối mùa xuân, đã đến lúc ươm mạ trồng lúa nước. Việc ngoài ruộng rất bận, trong khoảng thời gian này Trương Tiểu Oản không định ra ngoài. Cả nhà bọn họ đều bận rộn ngoài ruộng.
Tình cảnh của Trương gia mấy năm đã tốt lên, lại có một người họ hàng làm quan là Lưu Nhị Lang khiến người trong thôn cũng coi trọng nhà bọn họ hơn. Hiện nay Trương Tiểu Oản lại đính thân với con nhà quan lại khiến người ta càng khách khí hơn nhiều.
Đối với việc này Trương Tiểu Oản làm như không biết gì hết. Nếu người khác cười với nàng thì nàng sẽ cười lại, nếu nói chuyện với người lớn nàng vẫn ôn tồn như cũ. Nếu nàng có thể giúp người khác thì vẫn sẽ làm, không chê nhiều việc. Ngày cứ thế trôi qua, những người đối tốt với nàng càng nhiều hơn mà những kẻ mang theo ghen ghét chỉ trỏ sau lưng cũng ít nói mấy lời khó nghe.
Trương Tiểu Oản không làm ra vẻ ta đây, hiểu chuyện lại hào phóng. Tuy ngẫu nhiên nàng sẽ lộ ra bô dạng hung ác nham hiểm nhưng chỉ với những kẻ khinh người. Kỳ thật đây cũng có thể coi là một loại năng lực, có cô nương nhà ai lợi hại như nàng chứ? Cỗ lợi hại này thoạt nhìn khiến nàng càng giống quan gia phu nhân.
Hơn nữa nàng không phải người sẽ ghét bỏ thôn này nghèo. Người ta chỉ cần nhìn sẽ thấy trừ hai lão Trương gia không đàng hoàng kia thì ngày thường nàng vẫn tôn kính trưởng bối, thấy ông bà nhà ai nàng cũng chào đến ngọt ngào. Thôn Ngô Đồng có một vị quan gia phu nhân như nàng thì sau này ra ngoài thăm người thân cũng sẽ hãnh diện, đúng là mát mặt!
Vì thế khi thời gian qua đi, quan hệ của Trương gia với người trong thôn càng ngày càng tốt lên. Đặc biệt là năm nay Trương gia ươm nhiều nửa gánh mạ, Trương A Phúc khiêng đến chia cho hàng xóm xung quanh mỗi nhà non nửa bó mạ. Từ đó một nhà Trương A Phúc xem như dần dần có thanh danh.
Đến đại ca của Trương A Phúc là Trương Đại Kim ngẫu nhiên từ trong trấn trở về cũng không còn mấy ai chào hỏi.
Nói đến Trương Đại Kim thì tính cách giống ông nội Trương, vừa bủn xỉn vừa hẹp hòi. Trước đây nếu Trương A Phúc dám ăn nhiều hơn nửa miếng cháo thì có thể bị ông ta đánh một trận. Trương Đại Nương thường nói Trương A Phúc từ nhỏ đã là cục nợ của nhà bọn họ, Trương Đại Kim cũng cho là như thế. Lúc phân gia, chẳng qua hai mẫu ruộng kia ở sát chân núi nếu không ông ta cũng chẳng muốn chia cho nhà Trương A Phúc.
Sau đó nhà Trương A Phúc khá lên khiến ông ta cảm thấy không cam lòng, âm thầm xúi Trương Đại Nương đi qua làm ầm ĩ vài lần. Nhưng mỗi lần Trương Đại Nương đều tháo chạy về, hiện tại cũng không dám qua nữa. Trương Đại Kim hận bà ta vô dụng nhưng mỗi lần ông ta đụng phải Trương Tiểu Oản, lại nhìn thấy lạnh lẽo trong mắt nàng thì cũng khiếp đảm. Chính vì thế mà đến giờ ông ta cũng chưa dám tìm cả nhà Trương A Phúc gây phiền hà gì.
Lần này ông ta tới lại phát hiện mình chào hỏi người ta nhưng người trong thôn cũng không nhiệt tình chào đón như trước. Phải biết rằng nhà ông ta ở trong thôn coi như tốt nhất. Ông ta có cửa hàng ở trấn trên, đến thôn trưởng cũng phải hoà nhã mà nói chuyện với ông ta. Ấy vậy mà hiện tại người ta lại lạnh nhạt thế này là sao?
Thế nên ông ta đi một mạch vào trong thôn nhưng không về nhà cha mẹ đòi lương thực như trước mà mang theo cục tức vọt tới nhà Trương A Phúc. Lúc này một nhà Trương A Phúc đều ở ngoài ruộng. Ông ta đạp cửa vài lần, lại cầm một khúc gỗ để trước cửa đập vài lần đến khi hai cánh cửa không chắc chắn gì cho cam kia ầm một cái đổ xuống, khóa cửa cũng gãy.
Ông ta đi vào trong phòng lục tung đồ đạc một lần lại phát hiện ở dưới giường của Trương A Phúc có một cái bình, bên trong đựng hơn hai ngàn đồng tiền.
Lúc này mắt Trương Đại Kim sáng lên. Ông ta vội ôm cái bình chạy ra ngoài. Chạy tới cửa nhìn thấy đám thịt thỏ hong dưới mái hiên, ông ta lại vội vàng chạy lại bỏ hết thỏ vào một cái bao rồi vác trên lưng sau đó mới vội vàng chạy ra cửa thôn.
Chạy đến nửa đường ông ta nhớ tới đống thỏ và gà sống không mang theo được thì đau lòng đến dậm dậm chân. Ông ta nghĩ lần sau nhất định phải mang theo bà nương nhà mình tới, nhiều người thì nhiều tay.
Lão Điền thẩm ở cách vách nhìn thấy cảnh này thì vội cất cái hót rác vào trong nhà sau đó khóa kỹ cửa rồi xách váy chạy như bay tới ruộng nhà Trương A Phúc.
Bên kia, Lưu Tam Nương vừa nghe nói Trương Đại Kim ôm tiền nhà mình chạy thì lập tức trắng mặt. Nếu không phải Trương Tiểu Oản ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ kịp thì chỉ sợ bà đã ngã xuống ruộng.
Lúc Lưu Tam Nương ngồi ở bờ ruộng thở hổn hển thì Trương Tiểu Oản cũng lên bờ ruộng, đến dòng suối nhỏ rửa sạch tay chân, đi tất rồi nói với Trương Tiểu Bảo ở bên cạnh, “Tìm hai cây gậy gỗ to chắc chắn.”
Trương Tiểu Bảo vẫn luôn trầm mặt vừa nghe thấy thì biết chị hắn chuẩn bị đi tính sổ với người ta. Hắn mạnh mẽ đáp một câu sau đó nhanh tay đi tất, sau đó đi giày vào là chạy ngay vào trong núi tìm gậy gộc.
Trương Tiểu Oản ngồi tại chỗ nghĩ nghĩ, đoán Trương Đại Kim sẽ không ngốc mà ở lại thôn, sợ là ông ta đã về trên trấn rồi.
“Mẫu thân, ngoài ruộng đã có phụ thân làm việc, chúng ta về nhà một chuyến xem thiếu cái gì.” Trương Tiểu Oản đi đến trước mặt Lưu Tam Nương trầm tĩnh nói.
Lưu Tam Nương sợ tới mức thở hổn hển mãi. Lúc này bà nghe thấy lời này thì cũng cố bò dậy. Ai biết cả người bà không có sức, thiếu chút nữa lại ngã xuống ruộng, may có lão Điền thẩm ở bên cạnh đỡ kịp.
Lão Điền thẩm vừa đỡ bà vừa mắng, “Cái đồ vô pháp vô thiên dám đoạt đồ của người khác như thế chỉ sợ cũng sẽ giảm thọ thôi.”
Trương Tiểu Oản cảm tạ lão Điền thẩm, sau đó nhờ bà trông chừng Lưu Tam Nương đang rửa chân đi tất.
“Phụ thân, lát nữa thấy Tiểu Bảo thì ngài bảo hắn về nhà nhé.” Lúc lão Điền thẩm đỡ Lưu Tam Nương đi rồi, Trương Tiểu Oản nói một câu với Trương A Phúc vẫn ngây người nãy giờ.
Trương A Phúc giống như không nghe thấy lời nàng, ông vẫn ngây ngốc tại chỗ.
“Phụ thân……” Thấy thần sắc ông không đúng, Trương Tiểu Oản lại gọi một tiếng, lần này giọng nàng ôn hòa hơn một chút.
Nghe thấy lời nàng, lần này Trương A Phúc phục hồi tinh thần, sau đó duỗi tay lau lau mặt rồi gật gật đầu sau đó cong lưng tiếp tục làm việc.
Trương Tiểu Oản biết ông vừa khóc, nàng chỉ nhấp miệng, ánh mắt lập tức lạnh lẽo.
Trước tiên nàng đưa Lưu Tam Nương trở về kiểm tra đồ đạc. Chưa đến một hồi Trương Tiểu Bảo đã cầm hai cây gậy lớn trở lại. Trương Tiểu Oản thử thử sau đó gật đầu. Nàng để Trương Tiểu Bảo đem cung tiễn mang tới nhằm ngừa vạn nhất, nhân tiện cũng để hù dọa luôn.
Trên đường đi nàng dặn dò hắn, “Không phải sợ, đại tỷ bảo đệ làm cái gì thì đệ cứ làm theo là được.”
“Đệ biết, tỷ yên tâm.” Trương Tiểu Bảo nhe răng cười. Trương Tiểu Oản thấy được dáng vẻ hung ác giống lão hổ nàng từng gặp trên người hắn.
Nàng không nhịn được dừng lại một chút. Chẳng lẽ đây là gần mực thì đen? Trương Tiểu Bảo đi theo nàng lâu như vậy, bản lĩnh tính toán và đọc chữ thì không học được nhưng bộ dáng hung ác khi săn thú và hành động quả quyết không nể tình thì đúng là học đủ mười phần.
Trương Tiểu Oản biết tiệm tạp hóa của Trương Đại Kim ở đâu. Cửa hàng của ông ta không ở trên đường chính như khách điếm của Lý chưởng quầy mà ở một con phố nhỏ phía bắc. Đó là nơi mọi người chuyên tới để mua bán hàng tạp hóa, ở đó có chừng ba gian hàng tạp hóa.
Đầu tiên nàng nghe ngóng động tĩnh từ cửa sau, sau đó mới quay đầu nhìn Tiểu Bảo lúc này cũng học nàng dán tai lên cửa nhẹ giọng nói, “Đợi lát nữa cùng tỷ đi vào, đệ không cần nói gì, chỉ cần thấy cái gì đập cái đó là được. Đệ không cần đánh, cứ để tỷ.”
“Được.” Tiểu Bảo muốn đáp thật to nhưng may mà Trương Tiểu Oản đã nhanh tay che kín miệng hắn. Nàng lắc đầu với hắn ý bảo im miệng. Hai người lúc này vòng ra cửa trước thì thấy tiệm tạp hóa của Trương Đại Kim đang đóng. Trương Tiểu Oản lập tức vọt đến một bên rồi gõ gõ cửa.
“Chuyện gì thế?” Bên trong truyền đến tiếng một phụ nhân.
“Có lẽ là người đến mua hàng, mau mở cửa đi.” Bên trong truyền đến tiếng Trương Đại Kim, trong giọng nói còn mang theo vui mừng.
“Ta thấy không phải, sợ là mấy đứa nhóc nhà mình ở bên ngoài chơi đã trở lại nhưng chắc là nghịch bẩn hết rồi, sợ ta đánh nên mới không dám nói lời nào……” Vợ Trương Đại Kim là Lương Hoa Quế mang theo tươi cười đi ra mở cửa.
Ván cửa “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra. Trương Tiểu Oản đứng ở trước mặt bà ta lạnh lùng nhìn. Sau khi gọi một tiếng bác thì nàng lập tức đẩy mạnh vào. Lúc Lương Hoa Quế phản ứng lại muốn đẩy nàng ra thì nàng đã phang một gậy, quất thẳng lên đùi bà ta.
Nàng đánh vừa nhanh vừa tàn nhẫn, chỉ một chút đã đẩy được Lương Hoa Quế ngã ra đất, kinh ngạc đến mức quên cả kêu đau.
“Đập hết đồ cho tỷ.” Trương Tiểu Oản cầm gậy gộc nhắm thẳng về phía Trương Đại Kim lúc này đang nhào đến nhưng vẫn không quên nói với Trương Tiểu Bảo. Nàng biết lần này phải đánh cho Trương Đại Kim khiếp sợ nhà bọn họ mới được. Nếu không qua mấy năm nữa nàng đi rồi tên vương bát đản này sẽ lại quấn đến gây sự.
Nàng muốn Trương Đại Kim mở to mắt mà nhìn Trương Tiểu Bảo đập nhà ông ta như thế nào.
Trương Tiểu Bảo nghe lệnh, lần này hắn đã có thể hét to một tiếng “Được” sau đó cầm gậy gộc bắt đầu đập lên đống nồi niêu xoong chảo trogn cửa hàng. Hắn xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, liều mạng không kém gì chị hắn.
“Mày đang làm gì?” Trương Đại Kim cũng không cao lớn, ông ta nhìn Lương Hoa Quế bị đập ngã trên đất, hiện tại vẫn đang ngồi đó mà run. Bản thân ông ta cũng không dám nhìn thẳng khuôn mặt lạnh băng của Trương Tiểu Oản mà chỉ dám đứng cách cái gậy của nàng nửa thước mà hét lên. Một chút động tác nhỏ ông ta cũng không dám làm.
Trương Tiểu Oản này cả người đều là khí thế hung ác, giống như có giết người nàng cũng không để bụng vậy, thật quá dọa người.
Lúc này nghe thấy tiếng Trương Tiểu Bảo đập vỡ hết chén đĩa, ông ta lập tức đau lòng, cũng bất chấp nỗi sợ hãi mà cầm lấy một vật nhắm về phía Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản chỉ chờ có thế. Khóe mắt nàng nhìn thấy người tới xem náo nhiệt càng lúc càng đông, tất cả đều nhìn thấy Trương Đại Kim dùng một cái nồi đập về phía nàng. Lúc này nàng mới lạnh lùng nhếch miệng, cầm gậy gộc nhanh chóng lui ra phía sau một bước. Nàng nhanh nhẹn và tàn nhẫn nhắm thẳng vào eo Trương Đại Kim mà quật.
Ngay sau đó là tiếng thét to của Trương Đại Kim. Ông ta ngã trên đất lăn lộn.
Lúc này, Lưu Tam Nương đã tớ. Vừa đi tới trước cửa hàng bà đã quỳ rạp trên mặt đất mà khóc kêu, “Anh chồng, vì sao ngài lại nhân lúc một nhà chúng ta không có ở nhà mà vào đập phá nhà chúng ta, lại còn lấy hêt tiền bạc, đồ đạc mang về nhà mình…… Đó là bạc mà ca ca làm quan nhà mẹ đẻ ta và Huyện thái gia tặng con gái ta làm lễ. Ngài đoạt đi rồi ta phải nói với bọn họ thế nào? Ngài đoạt đồ vật quan gia cho nhà chúng ta, ngài đây là muốn mạng nhà chúng ta sao……”
Trương Đại Kim vừa tức hộc máu muốn bò dậy lại nghe thấy lời này thì ngây người. Sao ông ta đoạt chút đồ của nhà em trai mà hiện tại theo lời Lưu Tam Nương nói thì lại giống như ông ta đoạt đồ của quan gia vậy?
Trương Đại Kim lập tức cảm thấy như trời sụp.