Ngoài ruộng cấy xong mạ thì thời tiết cũng trở nên nóng bức. Cũng may năm mẫu ruộng nước của Trương Tiểu Oản ở vị trí tốt nên không cần phải lo lắng chuyện ruộng bị cạn.
Nhưng thời tiết nóng lên nên vườn rau vốn chỉ cần tưới một lần nay phải tưới hai lần. Sau khi mua chó và gà, lại mua một trăm cân gạo thì tiền bạc còn lại không nheièu lắm. Cuộc sống này chắc cũng không đến mức đói chết, nhưng quả thật cũng không quá tốt.
Nhưng nàng cũng không muốn hà khắc dinh dưỡng cho chính mình, hơn nữa trong bụng nàng còn có một người nữa, không thể hà khắc được.
May mà mấy người trong nhà vẫn khỏe mạnh, chỉ cần cho một ngụm cơm ăn, thì bọn họ cũng tự giác bận rộn trong ngoài, xử lý ruộng vườn. Không ai trộm lười, cũng không cần Trương Tiểu Oản phí quá nhiều sức lực hay động tay làm gì nhiều. Điều này cũng khiến Trương Tiểu Oản có rảnh thời gian cầm cung tiễn nàng mới mua đi ra rìa ngọn núi để đi dạo. Ngẫu nhiên nàng sẽ săn được con thỏ hoặc gà rừng mang trở về thêm thức ăn.
Con chó nàng mua về con nhỏ, lúc đầu ăn nửa tháng cháo nhưng vẫn chẳng lớn lên được tí gì. Sau đó nó có chút xương cốt để gặm thì cũng coi như lớn hơn được một chút.
Nó cũng rất thích quấn lấy Trương Tiểu Oản, có lẽ là vì nàng cho nó ăn xương cốt. Nàng đi tới đâu nó cũng đi theo, nên lúc Trương Tiểu Oản muốn ra cửa cũng phải nhờ người đuổi nó về không cho đi theo.
Trương Tiểu Oản mang thai nên tất nhiên cũng không dám ôm nó hoặc quá thân mật. Nhưng con thổ cẩu này mà không quấn được lấy nàng thì sẽ dùng đôi mắt đen nhánh của nó nhìn Trương Tiểu Oản. Trong đôi mắt đen ngập nước của nó là một mảnh chân thành.
Kỳ thật chỉ cần nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đó một chút là Trương Tiểu Oản đã mềm lòng nhưng nàng vẫn hy vọng nó hung hãn một chút, như thế mới trông được nhà. Nếu quá ngốc thì sẽ không sống được.
Bất kể là người hay vật, ở thế đạo gian nan này muốn sống được thì phải mạnh mẽ nếu không sẽ bị đào thải.
Con chó này Trương Tiểu Oản gọi là Cẩu Tử, những người trong nhà vẫn luôn có ý kiến về việc nuôi nó. Bởi vì bọn họ nghĩ rằng việc này thật lãng phí lương thực. Mỗi lần Trương Tiểu Oản để bọn họ nấu cháo thì phải nấu nhiều hơn một chút.
Vốn dĩ lão Thái thẩm có ý là chó thì để trời sinh trời nuôi, không cần cho ăn. Nó sống được thì sống, không sống được thì là ý trời.
Nhưng nhà này vẫn do Trương Tiểu Oản làm chủ, đại nương tử này thoạt nhìn là người không hà khắc nhưng cũng không phải người có thể dung thứ bọn họ phạm thượng. Chuyện nàng đã quyết định thì tốt nhất là đừng ai nhiều lời nếu không chỉ cần nàng quét đôi mắt lạnh lùng qua thì ai cũng phải sợ. Bọn họ cũng chẳng ai biết nàng nghĩ cái gì trong đầu, cho nên lão Thái thẩm có ý kiến cũng chỉ dám lén nói thầm với những người khác, làm gì dám nói trước mặt Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản cũng biết vài người này không coi chuyện nuôi chó là đúng. Mấy người bọn họ cho rằng việc chó giữ nhà là đương nhiên và bản thân nó phải tự đi ra ngoài kiếm ăn cũng là việc đương nhiên. Muốn con ngựa chạy nhanh nhưng lại không cho nó ăn, bọn họ nghĩ cũng quá ngây thơ rồi. Có điều Trương Tiểu Oản cũng không muốn tìm lý do thuyết phục bọn họ.
Nàng dùng thân phận đại nương tử để thuyết phục bọn họ cũng vô dụng, bọn họ là người của thời đại này, từ khi sinh ra thì thế giới quan đã bị thời đại này quyết định. Mọi ý niệm và nhận thức của họ đã ăn sâu bén rễ đến không gì phá nổi. Bọn họ cho rằng trời đất là vuông thì việc gì phải cố nói với bọn họ trái đất tròn. Cho dù bọn họ có bị cưỡng chế tin tưởng thì cũng sẽ lén nói với người khác ngươi trúng tà hoặc uống lộn thuốc.
Trương Tiểu Oản cũng biết bọn họ sẽ không hiểu. Làm một người sống trong hoàn cảnh này mà muốn lật đổ nhận thức của những người xung quanh để bọn họ công nhận mình thì làm sao được? Đó là chuyện không thể.
Nếu đổi lại là nàng thì cũng thế, ai đến nói với một người hiện đại như nàng rằng thời đại này khổ đến không có cách nào, ông trời cho mệnh thì người phải chịu gì đó thì một người hiện đại như nàng cũng không thể coi như chuyện đương nhiên được.
Đương nhiên không thể lấy cứng chọi cứng, nàng vẫn nên khuất phục với quy tắc của thế đạo này thì hơn nhưng nàng có thể lén tranh đấu, mà nàng cũng phải làm thế.
Giống như việc nàng có đứa nhỏ của mình, việc tương lai nàng có thể về nhà thăm em trai em gái. Những việc này nàng có thể làm được thì nàng đều sẽ thử làm. Nàng sẽ không nhận mệnh, hoàn toàn để người khác quyết định tương lai của mình.
Trương Tiểu Oản quả thật đã khoác một tấm da thuộc về triều đại này nhưng cuộc sống gian nan vẫn không thể khiến nàng thay đổi được suy nghĩ cứng cỏi từ trong xương cốt. Bởi vì cho tới nay nàng đều dựa vào tinh thần và nghị lực của kiếp trước mới sống sót được ở nơi dị thế này. Nàng cố tình quên bản thân của kiếp trước, quên cuộc sống hiện đại như thiên đường kia nhưng kỳ thật vẫn luôn phải dựa vào tinh thần quật cường của bản thể cũ để tồn tại.
Nếu không, nàng sẽ chịu không nổi những tuyệt vọng không gì so nổi này. Nàng cũng biết mình khác biệt, nàng sẽ không dại dột để thế giới này nhận ra hoặc cho rằng bản thân mình có năng lực thay đổi toàn bộ thế giới.
Thế nên người của thời đại này có niềm tin của họ, còn Trương Tiểu Oản chỉ bo bo giữ mình mà im miệng không nói. Nàng biết chỉ có tuân theo quy tắc ở nơi đây thì nàng mới sống được.
Chuyện bọ ngựa đấu xe kết cục trước giờ đều rất thảm thiết.
Nhưng lúc nên dùng thân phận để người nhà im miệng thì nàng sẽ dùng. Lúc nào nên vừa đấm vừa xoa thì nàng sẽ làm. Ngày nào đó nếu bọn họ vượt quá giới hạn của nàng có thể chịu đựng thì nàng cũng có thể nhẫn tâm.
Nàng sẽ không cho phép bọn họ bò lên đầu nàng, lại để mấy kẻ ở nhà của nàng, ăn cơm của nàng mà dám kéo chân sau.
Nàng có lẽ không phải nữ nhân ác độc gì nhưng cũng sẽ không thiện lương để người ta khinh.
Nàng cũng biết vợ chồng lão Thái là do người của Uông gia phái tới quản nàng. Nhưng chỉ cần bọn họ còn không gây phiền toái thì nàng cũng coi như không biết.
Trương Tiểu Oản thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện nói những điều này với người làm trong nhà. Nàng căn bản chỉ nghĩ nghĩ thế thôi.
Hơn nữa mấy người này thoạt nhìn bây giờ nghe lời nàng nhưng chẳng ai biết được có thể một ngày nào đó bọn họ lại đâm sau lưng nàng một đao.
Rốt cuộc, bọn họ cung làm việc cho Uông gia cả đời, mới đi theo Trương Tiểu Oản nàng được mấy ngày mà thôi.
Chuyện anh nông dân và con rắn là bài học để nàng biết mà làm. Nàng sẽ không cảm thấy bọn họ sẽ nghĩ cho nàng. Mà nghĩ lại thì nếu ngày nào đó bọn họ tốt bụng muốn vì nàng làm gì đó thì cũng chẳng có bản lĩnh để làm cái gì. Một người làm nô tài cho dù muốn giúp đỡ thì cũng có thể giúp đến đâu chứ?
Cho nên sau khi yên ổn, trong hai tháng đầu tiên mấy người này ở trước mặt nàng sẽ có lúc cậy già mà lên mặt, hoặc có việc thì dùng lời nói để thử nàng. Nếu bọn họ vượt quá giới hạn, Trương Tiểu Oản sẽ thu lại tươi cười, lạnh lùng mà nhìn họ.
Nhưng dù sao chỉ cần không động vào vảy ngược của nàng thì nàng cũng sẽ không sao, vẫn là Uông đại nương tử thích cười.
Ấy vậy mà vẫn có kẻ không hiểu sắc mặt của nàng.
Hôm nay ăn xong cơm triều không lâu, vợ chồng lãi Thái tới chỗ nàng nói bây giờ là đầu mùa hè, có cần người gửi thư hỏi thăm lão phu nhân không.
Lão Thái thẩm còn bày ra vẻ mặt vì tốt cho Trương Tiểu Oản để nói, “Ta nghĩ ít nhiều gì thì chúng ta cũng là lão nô tài làm việc cho Uông gia nhiều năm. Đại nương tử hiền huệ chúng ta đều biết, ở trong tin lần này chúng ta nộp lên cho lão phu nhân nhất định sẽ nhắc đến ngài. Đến lúc đó lão phu nhân cũng biết ngài tốt, có khi còn……”
Nói đến đây bà ta nhìn nhìn bụng Trương Tiểu Oản rồi thở dài nói, “Có lẽ lão phu nhân sẽ nể mặt tiểu công tử mà đón đại nương tử trở về.”
Lúc này Trương Tiểu Oản nhấp miệng cười cười, vươn tay nghịch lọn tóc bên mặt sau đó nhẹ nhàng bâng quơ mà nói với đối lão Thái thẩm, “Ngươi nói là lão thái thái sẽ xem thư một nô tài như ngươi viết gửi về ư? Ta lại không biết các ngươi biết viết thư cơ đấy, sao việc lớn thế này mà không thấy ai nói cho ta nghe hết vậy? Các ngươi còn có bao nhiêu việc mà ta không biết đây?”
Lão Thái thẩm lập tức đại kinh thất sắc, ngay tức khắc quỳ trên mặt đất.
Trương Tiểu Oản đi lấy cái ghế tới ngồi. Hai người này náo loạn ra chuyện này đúng lúc nàng có rảnh nên cũng muốn nghe thử một chút, “Nếu lão thái thái thật sự nể mặt đám nô tài làm việc cả đời cho Uông gia các người mà xem tin thì sợ cũng nghĩ các ngươi đi theo ta, bị ta sai khiến nên mới viết tốt về ta ở trong thư. Đến lúc đó người chịu quở trách hẳn là ta rồi?”
Nói xong, Trương Tiểu Oản cười nhìn hai vợ chồng này, “Ta gần đây đối xử với các ngươi không tốt sao? Ta cắt xén đồ ăn, hay bắt các ngươi làm việc đến mệt chết mệt sống? Các ngươi không chấp nhận nổi sự tồn tại của ta nên muốn để ta phải gặp khó chịu trước mặt lão thái thái hả?”
Nàng nói xong những lời này thì mặt lão Thái cũng trắng bệch, chân mềm xuống quỳ trên đất.
“Ta thấy các ngươi sống quá tốt, ăn quá no nên mới rảnh rỗi nghĩ tới mấy cái này.” Trương Tiểu Oản đứng lên, gọi lão Ngô thẩm đang làm bộ quét rác ở không xa, “Ngô thẩm, lại đây giúp ta lấy cái cuốc, chúng ta ra ruộng rau xem một chút.”
Luôn có những người thế này, cho bọn họ ba phần màu thì họ muốn mở phường nhuộm. Nàng cũng không thèm quản hai vợ chồng nhà kia mà lãnh Ngô thẩm ra cửa.
Vợ chồng lão Thái không có lời của nàng thì vẫn quỳ cho đến khi Trương Tiểu Oản trở về. Nàng quét mắt một cái sau đó mới tùy ý để bọn họ đứng lên.
Nhìn bóng dáng nàng rời đi, lão Thái thẩm mới dập đầu cảm kích nói với nàng, “Đa tạ đại nương tử.”
Trương Tiểu Oản nghe xong những lời này thì vốn không muốn nói cái gì nhưng nàng vẫn quay đầu lại nhếch khóe miệng lạnh lùng cười cười nói: “Lần sau đừng lặp lại chuyện này nữa.”
Lần sau xen vào việc người khác thì nàng sẽ để bọn họ cơm cũng không được ăn, xem bọn họ còn có sức mà nghĩ đông tây hay không.
Làm nô tài của Uông gia cả đời nên hoài niệm nàng cũng không trách. Nhưng nếu bọn họ dám ăn cơm của nàng lại không nghe lời nàng nói thì không được. Nàng muốn bọn họ biết hiện tại nàng mới là chủ tử quyết định sống chết của bọn họ.
So sánh với lão Thái thì lão Ngô thành thật hơn nhiều. Nếu không phải ông ta quá mức thành thật thì Trương Tiểu Oản cũng sẽ không để lão Thái đi làm nhiều việc như thế.
Giống như việc mua đồ vật, lão Thái chỉ cầm một đồng tiền nhưng có thể mua nhiều hơn lão Ngô một nửa. Đây là thành thật cũng có chỗ tốt nhưng thành thật quá thì đầu óc không dùng được.
Nhưng mặc kệ tâm lão Thái hướng về Uông gia thì ngày thường ông ta làm việc cũng rất lưu loát, nhìn ra được trước kia ông ta chính là nô tài giúp quản gia của Uông gia.
Nhưng từ khi nàng nhờ ông ta làm vài việc ông ta lại nhảy lên đầu nàng thì Trương Tiểu Oản cũng không để ông ta làm việc gì nữa.
Ông ta nghĩ rằng cái nhà này không có ông ta thì không được. Ông ta cho rằng mình là người bản địa, kiến thức rộng rãi lại còn từng làm việc bên người lão thái gia nên thường lên mặt trước mặt nàng. Trương Tiểu oản muốn cho ông ta thấy trong nhà này người nào nói mới có trọng lượng, người nào đang cho ông ta cơm ăn rồi người nào bỏ tiền mua thuốc cho ông ta uống mỗi khi phát bệnh ho.
Tháng này lão Thái ban đêm bị lạnh nên lại bị ho khan. Lần này Trương Tiểu Oản không để ý tới ông ta như những lần trước nữa. Nàng không đưa tiền để lão Thái thẩm đi bốc thuốc nữa.
Lão Thái thẩm cố ý nói qua vài lần trước mặt Trương Tiểu Oản nhưng nàng vẫn làm như không phát hiện ra.
Ăn xong cơm, nàng cầm một miếng bánh để Cẩu Tử đi theo rồi vào núi tìm gà rừng. Hôm nay mất cả ngày mới bắt được một con gà rừng, may mà nó cũng béo tốt.
Trương Tiểu Oản tự mình nấu canh gà để vào bình gốm. Nàng tính ngâm vào nước suối để ngày mai uống.
Nàng chia thịt gà ra làm hai nửa. Một nửa nàng để ra hai cái chén đưa cho một nhà lão Ngô thẩm, chén còn lại để bà ta đưa cho nhà lão Thái làm thức ăn tối.
Nàng sẽ không để bọn họ thiếu ăn nhưng nhiều hơn thì không được. Lão Thái thẩm hôm nay thấy Trương Tiểu Oản hoàn toàn không để ý tới bọn họ thì đành phải cầm tiền của chính mình đi bốc thuốc về. Sau khi trở về bà ta ngồi ở ngạch cửa phòng của bọn họ định nghỉ ngơi một hơi thì thấy lão Ngô thẩm bưng tới một phần đồ ăn cho nhà họ. Bà ta nhìn thấy đó là thịt thì hơi kinh ngạc nhưng nghe nói hôm nay đại nương tử bắt được một con gà lớn lại chỉ chừa cho bọn họ chừng này thì tâm cũng lạnh xuống.
“Của các ngươi thì sao?” Bà ta hỏi lão Ngô thẩm.
“Chúng ta cũng có phần, mấy người ăn đi, ta cũng trở về ăn đây.” Lão Ngô thẩm không phải đồ ngốc, ngược lại bà ta linh hoạt hơn lão Ngô nhiều.
“Hôm nay không cũng ăn cơm sao?”
“Không được, đại nương tử có ý là về sau mọi người tách ra ăn.” Lão Ngô thẩm nói đến đây thì nhìn lão Thái thẩm một cái, trong giọng nói cũng không còn kiên nhẫn, “Đừng tưởng ngồi cùng một bàn thì các ngươi coi như chủ tử. Các ngươi đúng là phân biệt đến rõ ràng nhỉ? Lúc trước thấy Thiết quả gia thì các ngươi cúi người rõ thấp, sao giờ lại cậy già mà lên mặt với đại nương tử? Bây giờ đã trắng mắt ra chưa? Tốt nhất là đừng nói cái gì nữa, nếu không miếng cơm cũng không có mà ăn đâu. Các ngưoi về Uông gia mà chờ Thiết quản gia thưởng công cho cả nhà các ngươi ấy.”
Giọng bà ta mang theo châm chọc, sau khi nói xong thì uốn éo mông đi luôn, cũng không để ý tới trong phòng lão Thái đang ho khan kịch liệt.
Bà ta không nhịn được một nhà lão Thái làm ầm ĩ. Đã bị người ta tống cổ đi mà còn tận lực gây họa cho chủ mới, không biết trong đầu nghĩ cái gì.
Hai vợ chồng lão Thái bị gõ lần này thì thông minh hơn nhiều. Lão Thái thẩm cũng không giống trước kia mà nói chuyện không cả nể trước mặt Trương Tiểu Oản. Nhưng rốt cuộc giữa bọn họ cũng có chút khoảng cách.
Trương Tiểu Oản nuôi bọn họ đơn giản vì bọn họ là bị Uông gia tống cổ lại đây gây khó dễ cho nàng nên nàng đành phải nhận. Nhưng nàng không có lý gì phải coi bọn họ là tổ tông, cho nên nhiều kiêng kị một chút cũng tốt. Miễn cho ngày sau bọn họ muốn bò lên đầu nàng.
Lão Thái bị một trận bệnh đó lại thêm tức giận trong lòng nên uống mười thang thuốc mới khỏi. Bao nhiêu tiền bạc vất vả tích cóp mấy năm nay cũng tiêu tán gần một nửa khiến hai sắc mặt hai vợ chồng già cực kỳ khó coi.
Hiện tại tách ra ăn nên bọn họ cũng chỉ đủ ăn. Phòng bếp là do lão Ngô thẩm quản, bữa trưa chỉ cho bọn họ hai chén cháo, đến tối mới thêm chút bánh, cũng không khác gì so với lúc ở Uông gia.
Trong lòng lão Thái thẩm rất là không vừa lòng nên đã cãi nhau với lão Ngô thẩm vài lần. Sau một lần cãi nhau bà ta thấy Trương Tiểu Oản đến phòng bếp, coi như không nhìn thấy hai người mà lấy đồ rồi đi thì trở về phòng rớt nước mắt. Ngày hôm sau bà ta cũng thành thật xuống.
Đến lão Thái cũng trầm hẳn xuống, đôi mắt vẩn đục xảo quyệt cũng không còn tinh anh nữa.
Lúc người trong nhà thành thật xuống thì Trương Tiểu Oản lại nghĩ đến việc làm thế nào kiếm thêm bạc. Nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được biện pháp kiếm tiền. Nàng không thể vào núi sâu săn thú khi đang mang thai thế này. Việc đó cần sức lực và tinh lực, mà những việc đó lại quá dễ tổn hại đến đứa nhỏ trong bụng nàng.
Vì thế, rốt cuộc nàng vẫn chỉ nghĩ đến một cách đó là tiết kiệm. Ngày thường căn bản không cần tiêu tiền, nên bạc còn lại dùng để phòng khi có việc gấp.
Còn quần áo của đứa nhỏ thì nàng lấy mười thước vải bố xanh làm ba cái áo, lại bỏ ra một trăm đồng mua bông làm hai kiện quần bông.
Tã của đứa nhỏ thì nàng xin của lão nhân trong thôn. Lúc đến cửa xin tã nàng sẽ mang theo một cái đùi gà hoặc non nửa cái chân thỏ. Lúc trở về trong tay nàng hẳn sẽ có vài miếng tã đã dùng rồi.
Lúc này vừa vặn vào mùa hè nên nàng chỉ cần giặt sạch phơi khô rồi cất đi chờ đứa nhỏ ra đời sử dụng là được.
Cũng có nhà cho nàng chút vải thô vụn, từng khố vụn vặn nàng đều để lại để làm áo mặc trăm ngày cho đứa nhỏ.
Thừa dịp bụng nàng còn không quá lớn, có thể làm ít việc khom lưng, Trương Tiểu Oản muốn đem mọi việc chuẩn bị ổn thỏa. Như thế mỗi ngày nàng đều có việc bận rộn, chuẩn bị đồ cho đứa nhỏ, còn có việc trong ruộng nàng cũng thường phải đi xem để xử lý. Những việc nhỏ vụn thế này cứ thế chiếm lấy thời gian mỗi ngày của nàng.
Người trong thôn cũng rất nhanh đã biết nàng có thai. Đối với việc vì sao nàng không trở về huyện thành bọn họ cũng tò mò nhưng chuyện trong thôn mấy năm nay quá nhiều: đổi trưởng thôn, con gái út của Vương Tồn Phúc lại chết, hiện tại ông ta trở thành tửu quỷ mang cả chăn đệm nhà mình đi đổi rượu, mắt thấy còn muốn bán cả thê tử. Việc lớn này của Vương gia khiến miệng mọi người nói không ngừng, cho nên ít người chú ý tới Trương Tiểu Oản. Cho dù có người nghi ngờ thì cũng chỉ nói vài câu, chẳng ai có hơi sức đào sâu.
Trong thôn cũng có mấy phụ nhân to gan hỏi Trương Tiểu Oản vì sao lại không trở về huyện thành sinh hài tử. Mỗi lần như thế nàng cũng chỉ mỉm cười cho qau, khiến phụ nhân kia thấy nàng đáng thương nên dần dà cũng không có ngừoi anò hỏi Trương Tiểu Oản loại câu hỏi này nữa.
Nhưng người trong thôn cuối cùng vẫn biết nàng không được mẹ chồng thích nên mới bị đuổi tới trong thôn.
Lão Ngô thẩm nghe được lời này thì thề lên thề xuống với Trương Tiểu Oản là bà ta không nói. Lão Thái thẩm cũng kêu trời khóc đất mà quỳ gối trước mặt Trương Tiểu Oản nói lời này không phải bà ta truyền ra.
Lời này là ai nói ra thì cũng chỉ có thể là một trong những người này. Nhưng Trương Tiểu Oản không để bụng việc bị người khác biết. Nàng muốn ở lại đây có lẽ là nửa đời sau vì thế dù sao cũng phải có lý do để ở lại.
Hiện tại có lý do này rồi cho dù bị người khác thương hại cũng không sao. Nói đến cùng, nàng kỳ thật cũng không phải không có gì.
Người trong thôn cũng tốt, hơn nữa con nhà mình còn chưa được ăn no ai hơi sức đâu đi đáng thương một người có nhà, có ruộng lại có thể cho người thuê ruộng thu tiền như nàng chứ?