Tự ngày đó không còn kẻ nào khả nghi đi ngang qua hoặc tìm đến cửa nữa.
Tiểu Lão Hổ hơi thất vọng vì việc này, bởi vì trong nhà mới mua dầu và mẹ hắn đã đồng ý nếu còn có người tới bắt nạt bọn họ thì sẽ để hắn cầm củi lửa và gậy gộc ra ngoài đánh người.
Đáng tiếc, những kẻ đáng giận kia không tới nữa, Tiểu Lão Hổ vì thế mà còn thở dài nho nhỏ một hồi. Nhưng nghĩ lại thì có lẽ những kẻ đó sợ hãi mẹ của Tiểu Lão Hổ hắn nên không dám tới. Vì thế hắn lại không nhịn được cảm thấy có chút kiêu ngạo.
Mặc kệ như thế nào qua vài ngày sau Trương Tiểu Oản thấy không ai đến cửa tìm phiền toái nữa thì cũng tạm thời thở ra nhẹ nhõm.
Nhưng nàng vẫn không buông lỏng cảnh giác. Nàng đánh thêm vài mũi tên cho mình và Tiểu Lão Hổ để dùng khi cần.
Sau khi không có người đến tìm bọn họ gây phiền toái nữa thì nàng cũng ít phải lo lắng đề phòng hơn. Nhưng đối với Trương Tiểu Oản mà nói thì cuộc sống này cũng không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.
Tiền trong tay nàng cứ ngày một ít dần, nàng moi từng xu một mà tiêu nhưng vẫn không còn thừa lại bao nhiêu. Mà Tiểu Lão Hổ lại đang lớn, bút mực, ăn mặc này đó nàng đều không muốn tiết kiệm không cho hắn dùng.
Ruộng bây giờ không thể trồng, trong đất vườn có thể trồng chút đồ ăn, nếu lớn lên tốt thì có thể mang ra chợ bán. Nhưng như vậy cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, cùng lắm là trợ cấp chút chi tiêu trong nhà, mua thêm chút dầu muối.
Hơn nữa, hiện tại nàng sờ không chuẩn Uông gia còn xảy ra chuyện gì không nên khó có thể đương nhiên xuất đầu lộ diện ra ngoài. Quả thật là nàng khó có đường nào để mà đi.
Suy nghĩ đến việc này khiến trong lòng Trương Tiểu Oản không nhẹ nhàng nổi nhưng ngoài mặt nàng vẫn bình tĩnh cùng Tiểu Lão Hổ trải qua cuộc sống hàng ngày. Nàng dạy hắn tập viết, lại dạy hắn phải làm sao để đối phó với người khác. Có nhiều lúc hai mẹ con nàng cầm đòn gánh và cuốc đi ra vườn để cuốc đất trồng rau.
Hiện tại là tháng mười, kinh đô của Đại Phượng Triều vốn ở phương bắc nên thời tiết lạnh hơn phía nam của bọn họ một ít có điều cũng không phải khác biệt quá nhiều. Trương Tiểu Oản đi đến cửa hàng bán hạt giống rồi nhờ Tiểu Lão Hổ hỏi thì biết lúc này là thời điểm gieo cải trắng và củ cải. Nàng mua một ít về sau đó còn cùng Tiểu Lão Hổ đến một nhà bán mì sợi mà mua một chén mì cho hắn. Nhân lúc ở đó nàng bảo Tiểu Lão Hổ hỏi nhà này cách trồng cải trắng và củ cải cùng những việc cần chú ý.
Công việc trong đồng ruộng rất vất vả. Trước kia Tiểu Lão Hổ cùng Trương Tiểu Oản làm chỉ chủ yếu là nghịch, hiện giờ hắn thật sự phải giúp đỡ nàng làm việc mỗi ngày nhưng hắn cũng không kêu khổ hay kêu mệt. Có điều đến buổi tối cơm nước xong phải luyện chữ thì mắt hắn đều díp lại. Có khi hắn đang luyện chữ thì cứ thế lăn ra bàn ngủ mất.
Có khi Trương Tiểu Oản ở bên ngoài dọn dẹp xong vào nhà đã thấy con trai ghé vào trên bàn ngủ mồ hôi đầy đầu, mặt còn dính mực nước.
Nàng nhìn thấy thì đau lòng cực kỳ, mắt cũng chua xót nhưng vẫn đi đến bế hắn lên đặt lên giường sau đó rửa mặt, rửa chân cho hắn để hắn ngủ thoải mái một chút.
Buổi sáng ngày hôm sau Tiểu Lão Hổ luôn muốn hoàn thành bài tập nàng giao cho rồi mới ăn cơm sáng nàng đã chuẩn bị.
Có ngày Trương Tiểu Oản thật sự không nhịn được mà dứt khoát không làm việc gì nữa bắt hắn đi ngủ sớm nhưng nàng làm gì thì Tiểu Lão Hổ vẫn banh cái mặt nhỏ không chịu đi ngủ. Dù thế nào hắn cũng muốn phải luyện chữ, học bài xong mới chịu đi ngủ.
Trương Tiểu Oản dùng nước mắt uy hiếp hắn khiến hắn cũng khó chịu mà rớt nước mắt theo nàng nhưng vẫn không chịu đi ngủ. Hắn nóng nảy rống lên với Trương Tiểu Oản, “Con đang học bản lĩnh, mẫu thân đừng có ngăn con học bản lĩnh.”
Hắn gấp đến tàn nhẫn, ở trong phòng ôm đầu a a a a kêu to, vẻ mặt thống khổ. Hắn làm cho Trương Tiểu Oản sợ tới mức kinh hãi không thôi cũng không dám miễn cưỡng hắn nữa. Nàng chỉ có thể mua thêm một cái đèn dầu khác để có đủ ánh sáng cho hắn học đỡ cho hỏng mắt hắn. Còn nàng cũng bớt việc buổi tối để vào nhà sớm, kịp thời nhìn thấy hắn không nhịn được ngủ mất thì bế hắn lên giường cho hắn được ngủ thoải mái.
Chờ đến khi gieo xong hạt thì không còn nhiều việc để làm nữa. Trương Tiểu Oản cũng sửa lại lịch làm việc và nghỉ ngơi của bọn họ, để Tiểu Lão Hổ đứng tấn nửa canh giờ vào sớm và tối, cũng luyện chữ vào sáng tối hai buổi.
Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ rồi hôm nay mang Tiểu Lão Hổ đi ra ngoài mua giấy cho hắn nàng đem mấy bộ quần áo và mấy đôi giày chưa kịp tặng kia đến một tiệm may bán. Ông chủ thấy vải dệt không tồi, thủ công cũng tốt nên tính cho Trương Tiểu Oản tổng cộng bốn lượng bạc.
Bởi vì nam nữ khác biệt nên khi ra bên ngoài Trương Tiểu Oản vẫn luôn để Tiểu Lão Hổ nói chuyện để dễ mở miệng hơn. Tiểu Lão Hổ nghe thấy có bốn lượng thì không quá vui mừng nhưng hắn vẫn quay đầu nhìn mẹ mình. Thấy Trương Tiểu Oản gật đầu hắn mới bày ra bộ dáng tiểu đại nhân mà ngông nghênh dùng tiếng phổ thông nói với ông chủ kia, “Số tiền đó không tồi, cảm ơn ông chủ.”
Nói xong hắn lại thò đầu đến gần, nhỏ giọng thương lượng với ông chủ, “Ông chủ, nhà cháu nghèo, cháu còn phải đọc sách nên mẫu thân cháu phải kiếm nhiều tiền mua giấy mực cho cháu. Ông chủ nói mẫu thân cháu khâu vá không tồi vậy chúng ta có thể may vá rồi bán cho ngài không?”
Ông chủ kia nghe thấy hắn nói không chút rụt rè, tiếng phổ thông lại rất trôi chảy mà bề ngoài hắn nhìn như Kim Đồng thì trong đầu không tự chủ được rất hài lòng. Có điều ông ta vẫn nói, “Sợ là không kiếm được bao nhiêu mà còn rất vất vả.”
“Cháu biết,” Tiểu Lão hổ nói đến đây thì mặt mày cũng ảm đạm, “Chỉ trách cháu vô dụng, lúc này mới vừa quá năm tuổi, chữ còn chưa học được nhiều, cũng không hiểu được bao nhiêu học vấn nên không thể đi thi lấy công danh. Nếu cháu có thể làm gì đó thì há có thể để mẫu thân phải khổ.”
Ông chủ cửa hàng may vá nghe thấy khẩy khí bi thương ảm đạm đó của hắn thì bị chọc bật cười. Một đứa nhỏ cơ linh thông tuệ như thế đúng là hiếm thấy, sợ rằng saunày sẽ thật sự làm nên chuyện. Vì thế ông ta mới nói, “Chỗ ta có chút việc mẫu thân cháu có thể làm. Cháu gọi nàng đến đây để nương tử của ta nói chuyện.”
Cứ như thế Trương Tiểu Oản kiếm được công việc may vá quần áo ở cửa hàng này. Từ vẽ mẫu thiết kiế tới thêu hoa nàng đều làm được hết, chủ cửa hàng vốn hứa cho nàng ba đồng tiền công cho mỗi kiện quần áo nhưng thấy tay nghề nàng tốt, lại có thể làm nhiều việc, căn bản không cần bọn họ giúp đỡ đã có thể làm xong hết nên lại cho thêm hai đồng nữa. Như vậy nếu Trương Tiểu Oản nhanh tay, buổi tối làm nhiều chút thì chỉ hai ngày đã có năm đồng tiền. Tiền này giúp nàng mua thêm thịt mỗi ngày cho Tiểu Lão Hổ ăn, cũng không lo miệng ăn núi lở nữa.
Nhưng việc cũng không phải ngày nào cũng có, có khi ba bốn ngày cũng không có việc gì. Nhưng trước mắt đây là việc duy nhất mà Trương Tiểu Oản có khả năng tìm được để kiếm tiền nên nàng vẫn rất coi trọng.
Bởi vì Trương Tiểu Oản nghĩ nàng không thể thường xuyên ra cửa nên rất nhiều việc nàng đều giao cho Tiểu Lão Hổ làm. Nhưng chỗ cửa hàng kia, cũng chính là trấn Tiểu Miêu cách nhà nàng quá xa, dọc đường đi nàng cũng không yên tâm. Tuy có Cẩu Tử đi theo giúp đỡ nhưng nàng vẫn không yên tâm nên chỉ đành dạy Tiểu Lão Hổ một chút việc cần đề phòng, hy vọng hắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Buổi sáng hôm nay Trương Tiểu Oản để hắn đi đưa quần áo đến cửa hàng kia, lại lấy ba đồng tiền để hắn mua nửa cân thịt về ăn. Ai ngờ lúc hắn trở về, vừa vào cửa đã trả tiền lại cho nàng sau đó lấy từ trong giỏ tre hắn cõng trên lưng ra một khối thịt tầm ba cân. Hắn đắc ý nói với Trương Tiểu Oản, “Mẫu thân đoán xem con lấy thịt ở đâu ra?”
Nhìn bộ dáng hớn hở trên mặt hắn, nếu có cái đuôi thì hẳn là lúc này hắn sẽ vui vẻ lắc nó tới lui. Trương Tiểu Oản nhìn khuôn mặt đầy khí phái này của hắn thì nhịn không được bật cười hỏi hắn, “Con lừa được hả?”
“Không đúng, không đúng, lại đoán.” Tiểu Lão Hổ rất hào phóng, cũng không chê mẹ hắn xem thường hắn mà chỉ quay đầu vung tay nhỏ để nàng đoán lại, “Mẫu thân lại đoán xem.”
Cẩu tử ở bên cạnh cũng trợ uy với hắn mà sủa vài tiếng với nữ chủ nhân để nàng đoán lại một chút.
Trương Tiểu Oản nghiêm túc mà nghĩ nghĩ sau đó cười nói, “Con gặp được người tốt sao?”
Tiểu Lão Hổ vừa nghe thấy thế thì suy nghĩ một lát sau đó suy sụp nói, “Cũng coi như thế đi, sao mẫu thân lại đoán trúng rồi chứ?”
Đố thế này thì có gì vui, thế mà Trương Tiểu Oản vẫn cười ra tiếng, bế hắn lên rồi tìm ghế ngồi xuống, đặc hắn ngồi lên đùi mình.
Tiểu Lão Hổ còn không ngồi xong đã nói với Trương Tiểu Oản, “Con sắp tuổi rồi, sắp là người lớn rồi, mẫu thân không thể để con ngồi trên đùi ngài nữa. Chỉ được một hai lần nữa thôi nhé, lần sau không được thế này nữa đâu.”
Trương Tiểu Oản liên tục gật đầu, “Đã biết, đã biết.”
Tiểu Lão Hổ thấy mẹ hắn không ngại hắn trưởng thành thì cũng yên tâm. Hắn ngồi trong lòng mẹ, vươn tay nhỏ ôm cổ mẹ hắn nói chuyện với nàng, “Trên đường đến trấn Tiểu Miêu còn gặp một quái nhân. Một đại hán tử ngồi xổm ven đường mà khóc ô ô. Con thấy hắn khóc kỳ quái thì đi hỏi. Hóa ra hắn bị đói vì thế con cho hắn nửa khối bánh ăn. Con đi được vài bước thì hắn chạy tới hỏi con ở đâu, con thấy hắn khóc đáng thương thì cũng trả lời……”
Nói đến đây Tiểu Lão Hổ còn đặc biệt giải thích với Trương Tiểu Oản, “Con đã để Cẩu Tử ngửi hắn trước mà Cẩu Tử nói hắn không phải người xấu, có phải không hả Cẩu Tử?”
Cẩu Tử ghé vào bên chân họ nghe thấy hắn hỏi thì ngẩng đầu “Uông” một tiếng đáp lại Tiểu Lão Hổ.
Tiểu Lão Hổ quay đầu lại mở to đôi mắt hổ đáng yêu mà nghiêm túc nhìn Trương Tiểu Oản, chờ đợi nàng trả lời. Trương Tiểu Oản thở dài trong lòng nhưng trên mặt vẫn tươi cười gật đầu nói, “Được, ta đã biết.”
“Vậy con nói tiếp……”
“Uh, tiếp tục nói thôi……” Trương Tiểu Oản âm thầm nói với mình phải dạy hắn nhiều hơn, tăng tính cảnh giác của hắn nhưng trên mặt nàng lại không thể hiện gì, chỉ cười nói với hắn.
“Hắn đúng là tốt bụng, thấy con đi bộ mệt muốn nghỉ chân còn cõng con. Nhưng con không quen biết hắn nên làm sao có thể để hắn cõng?” Nói đến đây Tiểu Lão Hổ còn lắc lắc đầu sau đó lại ra dáng ra hình mà tiếp tục nói, “Đợi đến trong trấn con đưa quần áo cho Tần lão bản sau đó cầm việc về. Sau đó con cầm tiền Tần lão bản đưa dến chỗ Trịnh đồ tể mua thịt. Lúc con đang muốn Trịnh đồ tể cắt cho con một khối thịt ngon thì người này lại đột nhiên tới, còn cho con một khối bánh và trả lại cho con ba cân thịt. Lúc này con bỏ thịt vào giỏ, còn chưa nói cảm ơn, cũng chưa nói sẽ chia kẹo cho hắn ăn thì hắn đã đi rồi. Nhưng trên đường về con nghĩ hắn quả thực là người tốt, cũng là kẻ đáng thương. Lần sau thấy hắn con phải cho hắn một ít kẹo ăn mới được.”
“Người đáng thương ư?” Trương Tiểu Oản có chút khó hiểu.
“Vâng,” Tiểu Lão Hổ nói đến đây thì lắc đầu thở dài, “Trên đường con hỏi hắn vì sao lại khóc thì hắn nói mình đánh mất thê tử và con trai. Con hỏi hắn sao mà mất được thì hắn lại rơi nước mắt, nhìn đáng thương cực kỳ.”
Nói xong hắn lại thở dài một hơi, trong một lát Trương Tiểu Oản không hiểu con trai mình có ý gì, chỉ đành ngẩn ngơ mà nhìn hắn.
Nhìn một hồi thấy hắn căn bản không nghĩ tới chuyện hai mẹ con họ cũng bị vứt bỏ mà chỉ đơn thuần vì người nọ mà cảm thấy đáng thương thì nàng không khỏi có chút dở khóc dở cười mà tiếp tục nhìn đứa nhỏ của nàng còn có thể vì người khác mà lo lắng.