Bần Gia Nữ

chương 67

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái kẻ ăn mặc có thể diện đến đưa bạc vừa đi xong thì Uông Hoài Thiện lạnh mặt quay đầu nhìn chằm chằm Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản trầm mặc mà nhìn hắn.

“Mau ném bạc này đi, ném đi!” Tiểu Lão Hổ tức giận nghiến răng nghiến lợi nói từng câu một. Trương Tiểu Oản thậm chí thấy được gân xanh trên trán hắn nổi lên.

Sợ là hắn đang phẫn nộ đến muốn giết người. Trương Tiểu Oản đem tay nải gói bạc kia mở ra, nhìn lướt qua thì thấy ít nhất cũng có trăm lượng.

Nàng chỉ nhìn lướt qua, sau đó chuyên chú nhìn con trai đang giận dữ đứng bên cạnh, cố gắng dùng lý trí mà chậm rãi nói với hắn, “Bạc này ném đi rồi thì con và ta phải chịu khổ. Hắn cho rằng đưa bạc tới là hết trách nhiệm với con, còn chúng ta ném bạc đi rồi thì người chịu khổ chính là chúng ta. Hắn sẽ không vì chúng ta không dùng bạc của hắn mà cảm thấy bị trả thù, vậy con nói xem phải làm gì?”

“Con mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, con không muốn dùng bạc của hắn……” Tiểu Lão Hổ nắm chặt tay run rẩy, lạnh giọng gào lên những lời này sau đó nước mắt cứ thế rơi xuống.

Trương Tiểu Oản nhẹ thở ra một hơi, nàng quay mặt qua bên khác sau đó mới cảm thấy đau đớn trong lòng dễ chịu hơn một chút. Lúc này nàng mới có sức lực tiếp tục nói chuyện, “Vậy ném đi thôi.”

Ném đi, ném đi, chỉ cần hắn có thể dễ chịu thì bạc này không có cũng chẳng sao. Trương Tiểu Oản mất rất nhiều sức mới làm bộ không có việc gì mà đứng lên, cầm lấy tay nải kia, buộc lại sau đó cầm lấy chuẩn bị mang đi ném.

“Ném tới còn sông phía sau nhé?” Trương Tiểu Oản cười với Tiểu Lão Hổ sau đó nhẹ giọng hỏi hắn, ở trước mặt hắn chứng minh việc gì nàng cũng theo hắn, ở trong lòng nàng chỉ có hắn mới là quan trọng nhất.

Hắn ở trong lòng nàng là độc nhất vô nhị.

Nhìn bóng dáng của chính mình trong đôi mắt ôn nhu của mẹ hắn, Uông Hoài Thiện không nói gì, chỉ dùng khuôn mặt nhỏ thê lương kia mà nhìn Trương Tiểu Oản, đôi mắt ngây ra đến không có thần thái.

Trương Tiểu Oản không dám liếc nhìn khuôn mặt nhỏ của hắn thêm nhiều, chỉ theo bản năng đứng thẳng người, ưỡn ngực cầm tay nải đi ra cửa. Nàng đi được vài bước thì thấy hắn đi theo vì thế nàng dắt tay hắn cùng đi……

Trong nháy mắt đó Trương Tiểu Oản bị bàn tay nhỏ lạnh như băng của hắn làm cho cả kinh đến run rẩy. Nhưng cho dù mỗi dây thần kinh của nàng đều đang gào thét thì nàng vẫn dùng hết sức kéo tay con trai, giống như không có việc gì mà đi đến bờ sông phía sau.

Một đường này hai mẹ con đều trầm mặc, tới bờ sông Trương Tiểu Oản định ném tay nải đi thì Tiểu Lão Hổ vươn tay, kéo nàng một chút.

Trương Tiểu Oản quay đầu nhìn hắn lại thấy đứa con trai mới chỉ có sáu tuổi của nàng nhẹ nhàng nói với nàng, “Để lại thôi mẫu thân. Ngài nói đúng, hắn sẽ chẳng để tâm tới chúng ta mà chúng ta cũng chẳng cần để ý tới hắn, đâu cần phải tức giận chứ?”

Trương Tiểu Oản không nói chuyện, chỉ lẳng lặng mà nhìn hắn.

“Chúng ta trở về đi.” Tiểu Lão Hổ cầm lấy tay nải trong tay nàng đeo lên người mình sau đó kéo tay nàng mang nàng trở về.

Chỉ là bước chân vội vàng lúc về đã tiết lộ tâm tình của hắn.

Màn đêm buông xuống, Tiểu Lão Hổ bừng tỉnh bởi tiếng la “Ta muốn giết ngươi” của chính mình. Lúc hắn quay đầu thì nhìn tháy bóng người nằm bên cạnh mình trong bóng đêm đang lẳng lặng nhìn hắn. Hắn mang theo hận ý ngập trời mà gằn từng câu nói với nàng, “Cả đời con sẽ không tha thứ cho hắn, về sau con nhất định sẽ phải khiến hắn sống không bằng chết.”

“Ừ, được.” Nữ nhân kia dùng bàn tay ấm áp của nàng vỗ về khuôn mặt hắn, dùng giọng điệu có thể khiến hắn yên tâm mà nói với hắn, “Vì tương lai, mau ngủ tiếp đi.”

Uông Hoài Thiện quay mặt lại gật đầu một cái. Một lúc sau hắn lại nói với mẹ mình, “Mẫu thân đợi con ngủ đã nhé, ngài canh cho con một lát thôi.”

Trong bóng đêm nữ nhân khẽ cười nói, “Mẫu thân sẽ chờ con ngủ say mới ngủ. Con mau ngủ đi, mẫu thân đang suy nghĩ sáng mai nên làm bánh củ cải hay nấu cháo cho con đây này.”

Uông Hoài Thiện vừa nghe thấy thế thì cảm thấy bụng mơ hồ có chút đói. Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ nói, “Đều làm hết đi, con muốn ăn cháo mẫu thân làm và ba cái bánh củ cải. Bánh kia mẫu thân làm nhiều một chút để con mang đến học đường cho đám Tông Minh ăn.”

“Làm bao nhiêu cái thì được?” Mẹ hắn cười khiến con mãnh thú trong ngực hắn đang muốn vùng dậy rống to dần dần bình lặng xuống.

Hắn lại cẩn thận nghĩ nghĩ, tính tính số người sau đó hơi xin lỗi nói với mẹ mình, “Muốn mười cái, có phải hơi nhiều không?”

“Không nhiều lắm, một lát là đã làm xong rồi. Con mau ngủ đi, ngày mai còn phải tới học đường đó. Nếu con ở học đường ngủ gật thì Mạnh tiên sinh sẽ mắng đó.”

“Đúng, đúng, Mạnh tiên sinh sẽ đánh tay nữa.” Nhớ tới vị tiên sinh cực kỳ nghiêm khắc nhưng sẽ kiên nhẫn giảng bài cho hắn kia, Uông Hoài Thiện không nhịn được nở nụ cười, còn nói với mẹ hắn, “Mẫu thân làm thêm mấy cái nữa để con cho tiên sinh hai cái.”

“Được, tổng cộng là mười lăm cái đúng không?”

“Vâng.”

“Vậy mẫu thân làm nhiều thêm năm cái nữa để con đưa cho nhà Đao thúc nhé.”

“Vâng……”

“Ngày mai con từ học đường về mẫu thân sẽ làm gà băm ớt cho con nhé?”

“Vâng……” Lúc này hắn mang theo chút mơ màng mà trả lời Trương Tiểu Oản. Đứa con trai nàng vừa rồi còn mang theo sát khí hét to bừng tỉnh nay đã chậm rãi thiếp đi.

Chờ hắn an bình ngủ thiếp đi Trương Tiểu Oản mới chậm rãi sờ tay đến bên má hắn. Sợ đánh thức hắn nên nàng cũng không dám sờ quá nhiều. Trong bóng đêm nàng nhìn khuôn mặt không thấy rõ sau đó tự cười, nhẹ nhàng nói với đứa con trai đang mơ ngủ của mình, “Tiểu Lão Hổ đừng sợ, mẫu thân vẫn mãi ở bên con, ngoan ngoãn ngủ đi nhé, được không?”

Trả lời nàng là tiếng ngáy tinh tế của Tiểu Lão Hổ. Trương Tiểu Oản dựa trên giường lẳng lặng lắng nghe, sau đó nàng mệt mỏi nhắm mắt.

Người của Uông gia quả thật ai cũng đáng sợ.

Được một trăm lượng kia rồi Trương Tiểu Oản cũng không cần phải vào trong núi nữa. Có bạc thì rất nhiều việc đều tiện hơn, nàng cũng mua chút thịt làm các món tặng cho trưởng bối trong Hồ gia tộc, còn có tiên sinh của Tiểu Lão Hổ nàng cũng tặng cân. Đám bạn tốt chơi với Tiểu Lão Hổ cũng được nàng tặng cân.

Nàng mua không ít thịt, làm thịt khô cũng mất rất nhiều thời gian nên Trương Tiểu Oản mất rất nhiều công sức mới làm xong hết sau đó để Tiểu Lão Hổ đưa tới từng nhà.

Tiểu Lão Hổ còn nhỏ nhưng việc đưa quà tạ lễ này hắn càng làm càng thành thục. Mặc dù nhiều người của Hồ gia không hiểu vì sao Uông gia lại không đón đứa cháu chỉ nhìn đã biết không phải vật trong ao này (không phải người thường) về nuôi dưỡng nhưung thấy Uông Hoài Thiện đến tặng đồ thì cũng vẫn vui vẻ đón nhận.

Không nói tới lễ vật hắn đem đến tặng mà chỉ nghỉ tới tương lai còn dài, nếu không có gì bất ngờ thì đứa nhỏ này lớn lên hẳn cũng không phải kẻ vong ân phụ nghĩa.

Cứ thế, qua một thời gian ở chung, người của Hồ tộc từ trên xuống dưới đều coi Tiểu Lão Hổ như một nửa người trong tộc. Có vị trưởng bối còn lén nói với Hồ Cửu Đao, “Ta thấy tiền học của nhà hắn sang năm cũng không cần nộp nhiều thế đâu, coi như con cháu trong tộc là được.”

Hồ Cửu Đao nghe xong thì lập tức đi tới dập đầu cảm tạ vị trưởng bối kia khiến ông ta dở khóc dở cười, “Ngươi đang lạy ai thế?”

“Cháu thay đứa nhỏ cảm tạ ngài, hắn là bạn của cháu đó.” Hồ Cửu Đao cười đến tận mang tai nói.

Người kia chính là tộc trưởng của Hồ gia tộc nghe thấy thế thì thở dài, “Ngươi ấy à, đúng là kẻ ngốc nhưng vẫn có phúc, cứ thế gặp được những người bất phàm.”

Hồ Cửu Đoa cũng không phải ngốc thật, hắn nghe trưởng bối nói thế thì biết ông ta cũng đang khen mình chọn vợ giỏi nên lại dập đầu cho ông ta vài cái. May mà trưởng bối ngăn lại nếu không hắn lại phải dập đầu vài cái.

Đợi đến đầu mùa đông, con trai cả của tộc trưởng Hồ gia tộc làm tiêu sư bên ngoài đã trở về. Uông Hoài Thiện về nhà nói với mẹ mình là hắn muốn đi theo Hồ đại sư phụ tập võ. Trương Tiểu Oản đang muốn mặt dày đi cầu Hồ nương tử một chuyến thì Hồ nương tử lại qua nhà lưu loát nói với nàng, “Tẩu tử, vị đường ca trong tộc chúng ta gặp Tiểu Lão Hổ thì bảo hắn là hạt giống tốt để học võ nên để ta tới nói với ngài xem có thể để Tiểu Lão Hổ đi theo hắn làm đồ đệ không……”

Trương Tiểu Oản rất là kinh ngạc, sau đó nàng mới cười khổ nói với Hồ nương tử, “Hôm qua trở về hắn có nói là muốn theo Hồ sơ phụ học võ. Ta còn đang định tới cửa nhờ muội thế mà muội lại tới rồi, thật sự khiến ta không biết phải nói gì mới tốt.”

Hồ nương tử là người hào sảng, nghe thế thì lập tức cười nói, “Cái này tính là gì chứ? Ngài còn không biết đám nam nhân kia đang có chủ ý gì sao? Năm trước Mạnh tiên sinh có nói Tiểu Lão Hổ về sau ắt có tiền đồ, ngày sau con cháu Hồ gia tộc sợ là phải nhờ hắn giúp đỡ một hai. Ai da, ta nói với tẩu, sau khi Mạnh tiên sinh nói một câu này thì trong lòng ta cũng nghĩ nhiều. Nếu không phải trượng phu trẻ con nhà ta một hai phải kết nghĩa huynh đệ với Tiểu Lão Hổ thì ta đã nhận hắn làm con nuôi, để Đại Bảo sau này có ca ca dựa vào……”

“Đại bảo đã sớm là đệ đệ của hắn,” Trương Tiểu Oản nghe được thì bật cười lấy kim chỉ trong sọt của mình rồi nói tiếp, “Mấy ngày trước hắn còn nói với ta mùa đông tới rồi, đệ đệ sợ cũng cần phải có một cái áo bông rắn chắc mặc lên người mới ấm áp nên bắt ta phải làm một cái cho đệ đệ hắn kia kìa.”

Hồ nương tử nghe xong thì không khỏi xúc động, nhìn thấy cái áo bông chắc nịch tinh xảo kia thì vỗ ngực cảm thán, “Ai nha, hắn còn có lòng này, quả thật là không uổng công thương hắn.”

Trong lòng Trương Tiểu Oản cũng cảm kích nàng, Hồ nương tử không ít lần ra mặt vì Tiểu Lão Hổ. Hắn đọc sách trong thư viện của Hồ gia tộc, có bao nhiêu việc không phải nhờ nàng ấy chứ? Sợ hắn bị bắt nạt nên nàng thường bỏ việc trong tay chạy tới học đường xme một chút, sợ hắn bị người ta đánh phải bị đau.

“Hay là để hắn nhận Đao thúc làm nghĩa phụ đi? Muội thấy có được không?” Hồ nương tử đã nói ra câu kia thì Trương Tiểu Oản cũng không nhịn được đề nghị.

Nhưng Hồ nương tử lại diêu đầu, thò qua nhỏ giọng nói với Trương Tiểu Oản nói, “Sợ là không tốt, không nói gạt tẩu chứ chúng ta cũng đã hỏi qua Mạnh tiên sinh việc này nhưng Mạnh tiên sinh nói việc nhận nghĩa phụ này phải do người bên kia nói mới tính……”

Lúc nói nàng ta chỉ chỉ về hướng kinh thành. Trương Tiểu Oản nghe xong thì nhíu mày, lắc đầu thở dài một hơi sau đó không nói gì nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio