“Uông nương tử……” Chỉ thốt lên một tiếng nghẹn ngào này mà Hồ Cửu Đao đã như muốn khóc. Quả nhiên là anh em kết nghĩa hợp nhau, đều thích khóc. Trương Tiểu Oản cười khổ mà bế con trai nàng, lại nhìn nhìn cửa bên kia, xác định không có người khác nàng mới nhỏ giọng nói, “Có một chuyện muốn ngài giúp ta một chút……”
“Ngài nói đi, ngài cứ nói……” Hồ Cửu Đao nâng tay áo lau nước mắt sau đó tiến đến một bước gần hơn, đôi mắt không ngừng nhìn Tiểu Lão Hổ lúc này vẫn run rẩy hàm răng. Trương Tiểu Oản nhìn thấy khuôn mặt bị nghẹn đỏ của hắn thì dở khóc dở cười, giống như một khắc sau hắn sẽ oa oa mà khóc lớn giống Tiểu Lão Hổ vậy.
Trương Tiểu Oản nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng đại của hắn thì hơi hoảng sợ nhưng lúc này nàng không thể lãng phí thời gian. Nàng trấn định tâm tình, nhỏ giọng nói vài lời bên tai Hồ Cửu Đao.
Nói xong nàng ôm Tiểu Lão Hổ hành lễ với hắn nói, “Nếu như không ổn thì cứ coi như phụ nhân ta nói lời bậy bạ, mong ngài không trách!”
“Hai việc này ta sẽ làm được, mong ngài yên tâm! Ngài cứ chờ tin tức của ta!” Hồ Cửu Đao căn răng mà nói, “Trên đời này chẳng có kẻ nào không phải tuân theo lễ pháp và đạo lý.”
Trương Tiểu Oản không thể cũng hắn nói nhiều hơn vì thế nàng cung kính hành lễ với hắn sau đó ôm Tiểu Lão Hổ rời đi.
Lúc đi tới bên cửa nàng nhẹ nói nhỏ bên tai Tiểu Lão Hổ sau đó nhìn vào mắt hắn hỏi, “Có hiểu không?”
Uông Hoài Thiện nhìn đôi mắt lãnh khốc của mẹ mình thì nặng nề gật đầu. Trương Tiểu Oản thì cười, ngay sau đó nàng cắn răng khiến máu càng chảy nhiều hơn sau đó chậm rãi nuốt một ngụm. Lúc này nàng nhìn quanh, ở đây vẫn không có người nên nàng thả Tiểu Lão Hổ xuống, nói với hắn, “Không phải sợ? Nhé?”
Uông Hoài Thiện không rõ nguyên do là gì nhưng hắn vẫn gật đầu.
Hắn không sợ.
Trương Tiểu Oản rút một con dao nhỏ giấu ở chân cắt một chút lên tay mình cho máu chảy ra sau đó nàng mới nắm tay đứa con trai đã cả kinh tới mức không nói nên lời đi về phía nhà chính.
Lúc nàng đi vào, mọi người ở nhà chính ăn cơm nhìn thấy miệng nàng có máu, tay cũng có máu thì lập tức sợ ngây người!
Hai tiểu phụ nhân ngồi ở bàn nữ quyến cả kinh đến nỗi đánh rơi bát trong tay. Tiểu phụ nhân có bầu kia thậm chí còn mãnh liệt nôn một trận.
Trương Tiểu Oản hơi hơi liếc mắt sau đó buông tay Tiểu Lão Hổ đi tới trước mặt nàng ta dùng bàn tay đầy máu nâng nàng ta dậy. Mặc kệ khuôn mặt hoa dung thất sắc của nàng ta và đôi môi trắng bệch, nàng chỉ cười cười nói câu, “Muội muội cẩn thận.”
Nói xong nàng cũng không màng tới nàng ta đã sợ tới mức run rẩy ngã trên đất mà quay sang hành lễ với Uông Hàn thị, “Con dâu thỉnh an bà bà.”
Thỉnh an mẹ chồng xong nàng cũng không thiếu phần bố chồng ở đằng kia nên nhanh chóng quay người qua bàn có năm nam nhân một già bốn trẻ đang ngồi. Đầu tiên nàng hành lễ với Uông Quan Kỳ, “Con dâu thỉnh an công công.”
Nàng lạnh lùng mà nhìn thẳng Uông Quan Kỳ một cái, sau đó nhìn thẳng hướng Uông Vĩnh Chiêu nói, “Thiếp xin thỉnh an phu quân……”
Những người trẻ tuổi kia nàng chẳng biết là ai nhưng cũng vén ao hành lễ với bọn họ. Lúc mọi người còn đang sợ tới ngây người thì nàng không nhanh không chậm nói với Uông Vĩnh Chiêu lúc này đang cau mày nhìn mình, “Phu quân, có cơm canh cho hai mẫu tử chúng ta không?”
Nàng vừa nói xong lời này thì Uông Hàn thị tức giận lập tức đứng phắt dậy, run rẩy nói với người hầu lúc này cũng đã đi tới, “Mau, mau đem hai kẻ yêu nghiệt này kéo ra ngoài, kéo đi ra ngoài……”
Lúc này Văn bà tử ở bên ngoài và Thính quản gia đều tiến vào, vươn bốn cánh tay to muốn kéo Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản theo bọn họ kéo mà đi ra cửa, sau đó dùng ánh mắt bảo Tiểu Lão Hổ đuổi theo.
Tiểu Lão Hổ trầm mặc đi theo phía sau nàng nhưng trước khi đi hắn ghi nhớ rõ bộ dáng của đám nữ quyến và mấy nam nhân trầm mặc khoong nói kia.
Hắn phải nhớ mẹ hắn từng vì hắn mà phải chịu vũ nhục thế nào trước mặt những kẻ này.
Hôm sau Uông Quan Kỳ, Uông Vĩnh Chiêu mang theo mấy nam tử trẻ tuổi kia ra ngoài cửa có việc. Trương Tiểu Oản ôm Tiểu Lão Hổ ngồi trong cái phòng vốn là của nàng nghe những người này vừa đi vừa khắc khẩu gì đó.
Hôm nay người của Uông gia cũng không cho bọn họ ăn cơm, chỉ có Văn bà tử tới nói phu nhân bảo nàng khiến cho đứa bé trong bụng tiểu thiếp kia bị ảnh hưởng nên để nàng ở trong phòng đóng cửa ăn năn hai ngày.
Nói thì nói thế nhưng bọn họ cũng không cho mẹ con nàng nước và thức ăn. Vào ban đêm, Trương Tiểu Oản mở cửa sổ để Tiểu Lão Hổ chạy ra ngoài.
Buổi sáng hôm say người hầu Uông gia đi chợ mua đồ về thì ở nhà chính của Uông gia lại nháo đến gà bay chó sủa.
Hóa ra Thính quản gia đi chợ nghe được không ít lời nhàn ngôn toái ngữ, mỗi người đều đang nói tới dâu trưởng bị Uông gia đuổi tới nông thôn. Vì mẹ chồng thích vị tiểu thiếp vốn là cháu gái bà ta nên tống cổ vợ cả đến nông thôn. Lúc này cả nhà gặp nạn thì người một nhà đã mang theo tiểu thiếp kia tới ăn không lương thực của nhà vợ cả, ở nhà nàng. Nghe nói hôm qua cô con dâu kia từ trong núi về nhà bọn họ còn đánh nàng, giống như cứ thế muốn đánh chết, cả người đều là máu.
Mà càng khó nghe hơn là bài ca dao mà đám trẻ con ở trên chợ hát, thật sự không còn gì để nói.
Uông Hàn thị nghe xong lời này thì đã tức đến thở hổn hển, lúc này nghe nói còn có ca dao thì bà ta nén giận hỏi: “Ca dao hát cái gì?”
Thính quản gia trắng mặt nhìn bà ta không dám trả lời.
“Nói.” Uông Hàn thị thấy trước mặt là màu đen thì đến giọng cũng nhỏ đi nhiều. Ấy vậy mà bộ dạng ngoan độc nghiến răng nghiến lợi của bà ta vẫn không hề giảm bớt.
“Bài ca dao đó chính là nói: Uông gia phụ, thật đáng thương, bà bà ác, phu quân độc, sủng thiếp diệt thê không có lý, một nhà ép đến phụ nhân vong.” Thính thúc nhỏ giọng, cong eo mà đọc lại.
Uông Hàn thị nghe được thì trước mắt đã tối sầm đến không nhìn thấy gì. Bà ta run rẩy chỉ ngón tay về phía trước một hồi không nói nên lời. Đợi đến khi hơi trấn định được bà ta mới nhắm mắt gằn từng câu với Thính quản gia, “Đi đem ác phụ kia mang đến đây.”
Trương Tiểu Oản bị gọi tới thì vốn không muốn mang Tiểu Lão Hổ theo nhưng hắn một hai phải đi cùng nàng nên nàng cũng đành để hắn theo.
Hắn thấy đã đủ nhiều, lại nhìn thêm một chút cũng thế. Lúc ra cửa Trương Tiểu Oản nhìn khuôn mặt vững vàng đến không giống một đứa trẻ con của con trai thì trong lòng cảm thấy đau thương nhưng nàng nhanh chóng giấu đi. Nàng sửa sang lại đầu tóc của mình, trầm ổn mà đi theo Thính quản gia nãy giờ vẫn cúi đầu không nhìn mình mà tới nhà chính.
Nàng vừa vào cửa đã nghe thấy Uông Hàn thị đã cười lạnh lùng, ngoan độc nói với mình, “Ta đẫ quá xem thường ngươi rồi.”
Trương Tiểu Oản vén áo hành lễ với bà ta, “Con dâu không hiểu ý ngài.”
“Bộ quần áo hôm qua ngươi mặc đâu rồi?”
“Dính máu nên con dâu ném rồi.”
“Ngươi không ra cửa thì ai ném giúp ngươi?”
“Con dâu ném ra ngoài cửa sổ.”
“À, sao ta lại nghe nói xiêm y này xuất hiện ở trong sống chỗ đầu thôn chứ?”
“Phải không?” Trương Tiểu Oản cố tình nghiêng đầu như nghĩ gì đó, “Có lẽ là chó hoang ngậm đi, con dâu cũng hoàn toàn không rõ.”
Lúc này Uông Hàn thị nghiên răng ken két, bà ta nhìn chằm chằm Trương Tiểu Oản hồi lâu mới chậm rãi nói, “Bản lĩnh của ngươi cũng thật lớn.”
Trương Tiểu Oản cười cười, chậm rãi nói với bà ta, “Nếu ngài đã tìm thì con dâu cũng có chuyện muốn thương lượng với ngài.”
Uông Hàn thị nghe xong thì cười ha ha ra tiếng, cười đến chảy nước mắt. Một lúc lâu sau bà ta mới cầm khăn lau nước mắt nói, “Ngươi nói đi, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể đấu lại được bà bà như ta không.”
Trương Tiểu Oản hơi hơi mỉm cười vẫn không nhanh không chậm như cũ nói, “Ngài cũng biết lúc con dâu ra khỏi Uông gia ngài đã nói để con dâu cầm khế đất nhà này đến nông thôn ở cả đời, chớ có về Uông gia khiến mọi người ngứa mắt. Con dâu vẫn luôn nghe lời bà bà, chưa dám quay về khiến ngài và Uông gia ngứa mắt nhưng khế đất và nhà này thuộc về con dâu, không biết bà bà hiện giờ nghĩ là con dâu muốn nói cái gì?”
Nhìn Uông Hàn thị đột nhiên trừng mắt thật lớn, còn sờ cái chén trên bàn, Trương Tiểu Oản thân thiện cười với bà ta, lại nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Còn có một chuyện bà bà khả năng không hiểu, sức lực con dâu trời sinh đã lớn, kỹ thuật săn thú cũng tốt hơn thợ săn chút đỉnh. Lúc trước con dâu từng diết mấy con lợn rừng bán cho Dư đồ tể, nếu bà bà muốn đánh người mà con dâu né không kịp, sức lực lớn không cẩn thận làm ngài bị thương, vậy ngài xem……”
Uông Hàn thị thu tay, ngồi trên ghế nhìn nàng mà tức giận đến run rẩy. Trương Tiểu Oản đến gần một chút, đứng trước mặt bà ta khiến Uông Hàn thị bị dọa đến cả kinh trừng mắt thật lớn. Lúc này nàng mới nhẹn nhàng thì thầm với bà ta, “Nghe nói nhà chúng ta đắc tội người phú quý nên mới bị một kiếp nạn này. Nếu ngài nói phòng ở và ruộng đất này đều là của ngài nhưng khế nhà và khế đất đều ở trong tay ta mà ta lại công chính vô tư lên nha môn nộp khế nhà và khế đất lên thì có phải quan lão gia sẽ cảm thấy ta đang …… Đại…… Nghĩa…… Diệt…… Thân………… không?”
Lúc này Uông Hàn thị thậm chí nín thở không động đậy nhìn nàng. Trương Tiểu Oản lại làm như không có gì mà đứng thẳng người. Nàng nhìn bà ta rồi nhàn nhạt nói, “Ta muốn khu nhà phía sau kia, năm mẫu ruộng nước phía sau cũng thuộc về ta, đất ta cũng muốn hai mẫu. Ngài đưa những thứ này cho ta, hai mẫu tử chúng ta sẽ tự ở đó và không tiến đến quấy rầy ngài và người Uông gia. Nếu không hai mẫu tử chúng ta không tốt thì ta cũng sẽ kéo theo cả nhà cùng khổ theo.”
Nói xong nàng nhếch miệng cười, nghiêng đầu nói với Uông Hàn thị, “Hơn nữa, nếu cả nhà chúng ta chẳng may phải cùng nhau xuống dưới thì ta vẫn có thể tiếp tục hầu hạ ngài……”
Nói xong Trương Tiểu Oản nhìn nhìn lão phụ đã thất kinh đến nỗi một câu không nói được và nỗi sợ hãi khắc sâu trên mặt bà ta cùng với đũng quần ướt sũng kia thì cũng học bà ta móc khăn ra lau khóe miệng. Nàng không chút để ý mà thu khăn lại, cười nhạt nói, “Chuyện con dâu muốn thương lượng đã nói xong, phiền ngài ngẫm lại rồi cho người báo với con dâu kết quả là được.”
Nói xong nàng càng cười tươi hơn mà bồi thêm, “Nếu bà bà không thích nhìn thấy con dâu thì ngài sai người tới báo với con dâu một tiếng. Hai ngày này con dâu sẽ đóng cửa ăn năn, sợ là không đi thỉnh an ngài mỗi ngày được.”
Nàng nói hết lời này thì vén áo hành lễ với Uông Hàn thị sau đó khẽ mỉm cười dắt tay Tiểu Lão Hổ nãy giờ vẫn yên lặng đi ra cửa chính.