Tính ra đây là buổi chào cờ trọn vẹn đầu tiên, kể từ lúc chuyển tới trường này mà tôi không bị đi trễ. Nhìn chung không khí cũng không khác mấy trường cũ của tôi lắm, mọi thứ điều diễn ra như bình thường ngoại trừ cái cặp đôi ngang trái “gái cao và trai lùn” trước mặt tôi đang diễn cảnh chia lìa khi cô bạn Vy Linh bí thư chuẩn bị đi họp với đoàn trường sau khi kết thúc buổi chào cờ. Ngày nào cũng gặp nhau mà cứ như tám tỷ năm chưa gặp, kiểu gì lát nữa trên MXH cũng có status yêu đương sến sẩm, à thế mà cũng có đứa dở hơi like không sót bài nào của chúng nó là tôi đây.
Nói thế thôi, không để ý hai con người vô lương tâm đó nữa, tốt nhất là nên đi tìm nhỏ Huyên lớp trưởng, kể ra tôi toàn chơi với mấy người có chức có quyền. Còn bản thân tôi thì chưa bao giờ được làm gì trong năm qua ngoài cái năm học lớp khóc tận ba hôm cô giáo mới cho làm tổ trường và “nắm chùm” đứa còn lại trong tổ, cũng quyền lực phết.
Hừ…Nhìn cảnh tượng sân trường đông đúc và ồn ào, từng đám học sinh kéo nhau về lớp như ong vỡ tổ làm tôi chẳng định hướng được Huyên của tôi đang nơi đâu, loay hoay cả buổi cũng không thấy bóng dáng cô bạn, tôi từ bỏ và tự đi về lớp trước vì trời bắt đầu nắng lên rồi.
- Chào bà chị bất đắc dĩ! – Gia Long từ đâu tới khoác vai tôi một cách rất tự nhiên.
Tôi phũ phàng hất tay nó ra khi có quá nhiều cái lườm nguýt của mấy bé khối dành cho tôi. Mà chả hiểu sao cái thằng nhóc này nó lại vô tư như thế, chẳng lẽ nó không xem tôi là con gái hay sao mà gần gũi quá mức quy định vậy, tôi cũng biết ngại chứ.
- Vụ gì nữa? – Tôi gắt gỏng và vẫn đang trên đường về lớp còn nó thì lẽo đẽo theo phía sau.
- Chị nhìn gì gê thế?
Gia Long không trả lời câu hỏi của tôi mà thay vào đó là chuyển hướng nhìn đến hai cô bạn đang cầm tấm giấy khen “đôi bạn cùng tiến” vừa đi ngang qua tôi, và chắc chắn nó cũng nhận ra cái sự khao khát của tôi vừa rồi.
- Ở trường này có khen tặng mỗi tháng kiểu này nữa á? _Tôi vẫn chưa kết thúc ánh nhìn mãi cho đến khi hai người đó rẽ vào cầu thang khu A.
- Dễ mà, chị có muốn không? – Gia Long đặt hai tay lên vai tôi, nó và tôi đang đứng đối diện, một cự li rất gần để người khác dễ hiểu lầm.
Tôi nhận thấy cái vẻ mặt tự tin của nó ngay sau đó, cũng đúng thôi nó học giỏi nhất trường này mà, chắc nó biết cách giúp tôi, kể mà được trường oách vầy khen tặng danh hiệu đó chắc đại ca ở nhà bớt xem thường tôi rồi, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy hãnh diện.
- Cậu có cách để giúp tôi ẫm giải đó á? – Lần này tôi sẽ đặt hết niềm tin và hy vọng vào nó.
- Hừm…để xem – Gia Long suy ngẫm hồi lâu rồi bún tay cái chóc trước cặp mắt đang sáng rực lên của tôi - …chị chịu khó ở lại một năm đi, năm sau học chung rồi hai chị em mình lãnh thưởng, em gánh team cho, thế chị yên tâm chưa haha?
Tôi biết mà, tôi biết quá mà, cái thằng lưu manh này nó đâu bao giờ đối xử tử tế với tôi đâu, và sau câu nói đó hẳn là một tràng cười khanh khánh đắt thắng vì vừa lừa được một con cá ngu. Và tôi thề với lòng tôi sẽ không tha thứ và bỏ qua cho nó thêm lần nào nữa.
- Chị giết mày…
Tôi lao thẳng về phía trước khi Gia Long đã nhanh trí phóng đi ngay sau khi tôi có ý định sẽ hành hung nó, và làm quái gì mà tôi đuổi kịp vì chân nó quá dài.
“HUÝT” – Cẩn thận!
Tôi mất đà bật ngược lại phía sau và ngã, nguyên nhân là do cái bóng lưng cao to của tên con trai nào đó đã hất tôi ra để bảo vệ cô bạn đi bên cạnh tránh được cú tông của tôi vừa rồi.
- Em không sao chứ?
Lời hỏi thăm đó không dành cho tôi, không dành cho cái đứa đang lồm cồm bò dậy sau cú va chạm không-hề-nhẹ, mà là dành cho cô gái xinh đẹp đang lom khom gom sấp giấy đã rơi khắp dưới nền.
- Xin lỗi…- Tôi khẽ khàng lên tiếng trước, nhưng thật ra cũng không hẳn là tôi sai hoàn toàn khi hai người đối diện cũng đang nói chuyện gì đó rất hào hứng và không hề nhìn về phía trước.
- Mắt mũi để đâu vậy bé?
Tên con trai vừa hất tôi một phát không nương tay vênh mặt về phía tôi càu nhàu, cái thái độ cáu gắt không thể chấp nhận được, và tên này cũng là người mà tôi từng được gặp qua, là lần chặn đánh nhóc Gia Long tuần trước. Vậy hai người trước mặt là đàn anh đàn chị lớp , tốt nhất tôi không nên thất lễ, tôi đã hứa với Huyên không dính líu tới người ngoài lớp để tránh rắc rối vì trường này không hề đơn giản.
- Thôi mà không sao đâu, mà em có bị làm sao không?
Là giọng nói rất dễ nghe vừa được thốt ra trên khuôn mặt hoàn mỹ của cô chị này, tôi đơ đi vài giây khi gương mặt ấy đối diện trực tiếp với tôi. Cô ấy là cô gái đẹp nhất tôi từng gặp. Chắc chắn thế vì vẻ đẹp thanh thoát nhẹ nhàng này làm tôi thật sự ngưỡng mộ lẫn ganh tỵ phần nào.
- Anh tốt quá nhỉ? – Tiếng Gia Long bên cạnh cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi và nó đã phát hiện cái vệt sướt dài trên khuỷu tay tôi đang ứa máu –Sẵn sàng xô ngã một cô gái để giúp một cô gái.
Hành động này của Gia Long, phải chăng là đang muốn bảo vệ tôi, như lời nó đã từng hứa, mặc dù tôi không biết là thật hay đùa.
- Thì cũng giống như kiểu, sẵn sàng bỏ rơi một cô gái để cứu một cô gái khác!
Tôi nhận thấy được tình hình đã bắt đầu căng thẳng lên từ một chuyện rất nhỏ, và câu đáp trả vừa rồi là của người vừa xuất hiện. Quân Bi, câu nói của anh ta đang ám chỉ điều gì hiện tại tôi không rõ, nhưng trước tiên là nên lôi Gia Long ra khỏi chỗ này vì tôi thừa biết họ có mâu thuẫn từ trước.
- Tôi không sao đâu? – Tôi cười khổ và kéo nhóc Long đi mặc dù cái thằng nhóc bướng bỉnh này cứ dây dưa – Đi mau, tôi cần băng bó vết thương sắp muộn giờ học rồi.
- Chăm sóc cô ấy cẩn thận nhé nhóc!
Quân Bi vẫn chưa từ bỏ, cái kiểu cười chế giễu làm tôi càng thấy mất cảm tình. Đúng là không thể nhìn mặt mà đoán được tính cách, mới đầu tôi còn tưởng anh ta tử tế khi giúp tôi lúc đi học muộn, nhưng kể từ cái hôm tôi biết anh ta là ai ở trong cái trường này thì suy nghĩ lại khác hoàn toàn. Có chút thất vọng, nhưng không nhiều.
- Chị đang làm mất mặt em đấy! – Gia Long nói kiểu như đang trách cứ trong khi tôi vừa giúp nó.
- Thế cậu định sẽ làm gì? – Tôi trừng mắt nhìn Gia Long đang không mấy hài lòng vì hành động của tôi vừa rồi – Muốn gây sự trong trường à, tôi không muốn liên can nên tốt nhất cậu muốn làm gì thì làm lúc không có mặt tôi ấy.
Nói xong câu đó thì tôi cũng bỏ đi luôn, và nơi tôi muốn đến ngay bây giờ là phòng y tế vì vết sướt trên tay bắt đầu chảy máu nhiều hơn, và khá là đau.
- Cậu về lớp đi, tôi tự lo được!
Tôi biết Gia Long sẽ tiếp lục lẽo đẽo theo tôi thế nên tốt nhất là dẹp ngay cái ý định đó của nó, vì hôm nay là đầu tuần và chắc chắn tôi đã bị trễ giờ sinh hoạt lớp của thầy chủ nhiệm. Kiểu gì cũng sẽ bị phạt, thế nhưng cái vết thương này biết đâu sẽ giúp ích cho tôi trong việc nói dối.
Gia Long trở về lớp, mặc dù cậu không có ý định sẽ tham gia cái tiết sinh hoạt chủ nhiệm nhàm chán, thế nhưng việc cô giáo chủ nhiệm dọa sẽ mời phụ huynh nếu như cậu lại tiếp tục bỏ tiết thì cũng nên vào điểm danh để cô vui lòng.
- Đợi tôi một chút!
Tiếng cô gái đang vội vàng chạy theo từ phía sau, Gia Long không quay lại cũng biết là ai, vì giọng nói quá quen thuộc, thế nhưng cậu không muốn dính thêm rắc rối với Bùi Thế Bảo, đàn anh khối , và cô gái này là bạn gái cũ của anh ta.
- Cậu có thể nghe tôi nói được không? – An Hạ đứng ngay trước mặt Gia Long, và để chắc chắn cậu em này không bước đi tiếp nữa.
- Nếu như chị muốn giải thích chuyện vừa rồi thì cái người cần nghe lời giải thích đó là cô gái lúc nảy chứ không phải tôi.
Vẫn thái độ đó, thái độ bất cần và thờ ơ đến đau lòng.
- Thật ra Thế Bảo không phải cố ý đẩy em ấy ngã đâu, chẳng qua chỉ là…
- Chẳng qua là muốn bảo vệ chị để chị không bị tổn thương – Lần đầu tiên Gia Long ngắt lời người khác và hơn hết là người mà cậu chưa bao giờ muốn gần gũi nói chuyện riêng tư kiểu này – Tôi nói vậy đúng chưa?
Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp, vốn thông minh lanh lợi lại giỏi giao tiếp thế nhưng trước mặt cậu em lớp dưới này, An Hạ lại thấy mỗi lời nói ra có khi cô cần phải suy nghĩ rất nhiều.
- Nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước!
Gia Long bỏ đi, bỏ đi bởi cái im lặng quá lâu của An Hạ, hay bỏ đi khi bắt gặp cái ánh mắt khó hiểu của cô nàng hoa khôi xinh đẹp và tài năng. Cậu biết rõ cô chị này đối với cậu cũng có chút tương tự Bảo Ngọc, nhưng hiện tại có là ai, cậu cũng không quan tâm, vì trong lòng cậu còn tồn tại một cô gái khác vẫn chưa quên.
Hôm nay Huyên nghỉ học đột xuất, tất cả những gì tôi nhận được là một dòng tin nhắn mệnh lệnh yêu cầu tôi chép bài đầy đủ và đẹp đẽ, nếu bỏ sót con chữ nào, nhất định tôi sẽ nếm mùi vị bị lớp trường đì. Tôi khổ quá mà, đã ngồi học một mình cô đơn, vậy mà trưa nay còn phải ở lại trường để chiều tham gia khóa học “giáo dục định hướng” cho toàn khối , mà cái dòng note to tướng của thầy chủ nhiệm là ai không tham gia trực nhật hết tuần.
Cái bụng thì đói meo mà trưa nay lại chẳng muốn ăn gì, tôi chọn cho mình một hộp sữa chua, một cái bánh nhỏ và một vị trí trong cùng của căn-tin. Và tốt nhất nên ăn lẹ và chui vào thư viện đánh một giấc trước khi bắt đầu giờ học buổi chiều.
- Hừ…mấy tên này mà cũng chịu khó tham gia mấy khóa học “nhảm nhí” này nữa hả?
Tôi bắt gặp hai cái bóng lưng nổi bật quen thuộc của Duy Nam và Hữu Hưng, và chắc chắn không nhìn mặt cũng biết cô gái đi phía sau là ai rồi. Đúng là ba con người này, thật biết cách làm cho người khác phải chú ý khi mấy đứa ở đây có vẻ đang nhường đường tránh chỗ. Tôi cũng không quan tâm lắm, sau đó chừng ít phút thì cả đám rời đi, à không còn một tên đang đứng lại và dáo dác tìm người mà tôi đoán là có đứa nào vừa cả gan đắt tội với đại ca rồi.
- Làm quái gì nhìn qua đây nhỉ?
Tôi quay lại phía sau để chắc chắn sau lưng mình là mấy bàn trống và không hề có người nào. Khỉ thật, đừng ai nói với tôi là tên này đang nhìn tôi và còn đang tiến lại rất gần. Cái khuôn mặt gian xảo này làm sống lưng tôi ớn lạnh.
- Này tôi không có liên quan đến thằng nhóc đó nữa nha? – Tôi nghĩ là ngoài cái lý do cũ rích này thì không có gì liên quan để tên Hữu Hưng đứng trước mặt tôi ngay lúc này – Chuyện sáng nay chỉ là…
- Chuyện sáng nay là chuyện gì? – Hữu Hưng nhíu mày nhìn tôi đang cố giải thích điều gì đó rất dư thừa.
Ra là cậu ta không biết, thế thì khỏe đở mắc công giải thích việc lại dính líu đến người thương của Bảo Ngọc, chuyện này tôi cũng vừa mới biết thông qua nhỏ Huyên.
- Là mấy chuyện liên quan đến thằng nhóc Gia Long! – Hữu Hưng chậm rãi buông một câu rất tỉnh, tôi biết mà dễ gì mấy chuyện này không đến tai cậu ta.
- Vậy cậu đến tìm tôi là vì chuyện sáng nay?
Lại không trả lời tôi, kéo ghế và ngồi đối diện, vẻ mặt hơi khác thường, tên này đúng chất bệnh lạ, nhưng bệnh mà được cái phong thái và đẹp như cậu ta tôi cá khối đứa muốn vậy mà không được. Tính ra mấy đại ca khối này cũng một chín một mười với Gia Long, mặc dù nhan sắc của mấy tên này trong mắt tôi vẫn xếp sau nó một chút, à mà cũng không hiểu sao dạo gần đây tôi lại hay lấy thằng nhóc đó ra làm thước đo cho mấy đứa con trai còn lại, khó hiểu thật.
- Nhìn gì nhìn dữ vậy?
Nếu như không có câu nói đó của Hữu Hưng chắc tôi vẫn không nhận ra nảy giờ hơi vô duyên khi nhìn chầm chầm vào mặt cậu ta như con háo sắc.
- À ừm…- Tôi bối rối chả biết phải giải thích như thế nào cho phù hợp với cái hoàn cảnh đáng xấu hổ này – Mà cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đó.
Tốt nhất là nên đánh lạc hướng chứ không tôi chẳng còn mặt mũi nào đối diện cậu ta, đúng là tự làm khó mình.
- Câu hỏi nào nhỉ? – Cười gian, tôi biết chắc Hữu Hưng cố tình mà, biết tôi đang lúng túng nên bắt thóp tôi mà.
Khỉ thật! phải nhịn, không được gây hấn với mấy tên này, nếu không sẽ chuốt lấy phiền phức, tôi tự nhủ vậy để không phải hành động ngu ngốc và thiếu kiểm soát.
- Thì chuyện cậu tìm tôi? – Tôi nhắc lại một lần nữa rõ to để Hữu Hưng tập trung trả lời và quên đi chuyện vừa rồi.
- Là có chuyện cần thương lượng!
“Chuyện cần thương lượng” tôi với cậu ta có thân thiết gì đâu mà thương lượng, hay là tính bày trò lừa đảo đứa hơi khù khờ như tôi. Không được, phải cảnh giác, mấy tên này láo cá lắm, không là đính phốt như chơi.
- Cô làm gì suy nghĩ gê thế? – Hữu Hưng cau mày nhìn tôi dò xét khi tôi mãi miết nghi ngờ mà vẫn không hề để ý là tôi đã im lặng hơi lâu – Tôi đã nói là chuyện gì đâu.
Đúng nhỉ, Hữu Hưng đã nói gì đâu mà tôi lại tự huyễn hoặc ra cảnh tượng cậu ta bày mưu tính kế hãm hại tôi các kiểu để trả thù cho Bảo Ngọc khi cả gan dám thân thiết với người thương của cô ta.
- Tôi với cậu thì có gì để thương lượng, đừng có nói là mấy chuyện liên quan đến Gia Long?
Tôi dè chừng vì ngoài giả thiết này thì chẳng còn cái nào phù hợp hơn.
- Không hẳn, là chuyện khác…
Hữu Hưng trầm ngâm hồi lâu, biểu cảm gian xảo trên khuôn mặt cũng bớt đi nhiều và có vẻ nghiêm túc hơn trong lời nói. Còn tôi thì vẫn đang hết sức đề phòng.
- Vậy cô có muốn đến nhà tôi để tiếp tục vẽ như bình thường hay không?
Ý Hữu Hưng là gì vậy? Nhắc đến chuyện này làm tôi càng muốn nổi sung vì cái bức tranh quý báu của tôi nhờ con Becgie nhà cậu ta mà mất một góc, điều đó khác gì phải vẽ lại từ đầu vì tôi chẳng thể sửa được.
- Tất nhiên là có…- Tôi gần như sẵn giọng để đáp lời Hữu Hưng – …thế nhưng hình như cậu không thích điều này.
Tôi cũng nghĩ vậy, vì chẳng ai thích có kẻ lạ mặt cứ lãng vãng ở trước nhà của mình, nếu là tôi thì biết đâu tôi sẽ gọi hẳn cảnh sát đến xử lý.
- Đúng là tôi không thích, thế nhưng cô có thể tiếp tục đến vẽ nhưng với một điều kiện…- Hữu Hưng nở một nụ cười mời gọi, và cái kiểu cười quen thuộc này khiến tôi càng cảm thấy bất an hơn. Cậu ta nhướng mày, như chờ đợi câu trả lời từ tôi.
- Điều kiện gì?
- Cũng dễ thôi, nếu cô đồng ý dạy nhóc Bin học vẽ thì việc đến nhà tôi sẽ không thành vấn đề…không những thế, cô còn được trả công, coi như đi làm thêm.
Nghe thì có vẽ hấp dẫn, thế nhưng thiếu gì giáo viên dạy tốt không mời, chẳng phải gia đình Hữu Hưng rất có điều kiện hay sao mà không tìm được người nào ưu tú hơn, mà tôi đã có kinh nghiệm dạy dỗ gì đâu, đã thế lại không mấy cảm tình với nhóc Bin em cậu ta, tính ra tôi cũng còn ghim nó vụ thả chó báo hại tôi chạy thục mạng suýt chết.
- Cậu đang có ý định gì? Đừng có mà lừa tôi – Tôi dè chừng và vẫn không quên ném cho Hữu Hưng cái nhìn cảnh cáo nếu như cậu ta có ý định không phù hợp với học sinh cấp .
- Dẹp bớt mấy cái suy nghĩ lệch lạc kiểu đó đi, cô nàng biến thái! – Hữu Hưng bĩu môi lắc đầu sau câu nói có phầm hơi cảm tính đó của tôi – Tôi đang nghiêm túc mà cũng không ép cô, dù gì nhà tôi cũng đang có ý định nuôi thêm vài con chó.
Khốn nạn! không ép cái chỗ nào hay là lời cảnh cáo, đúng là cố tình làm khó tôi mà, rõ biết tôi sợ chó nên cố tình chơi tôi.
- Cô suy nghĩ lâu quá vậy, thôi coi như tôi chưa nói gì?
Hữu Hưng đứng dậy, cái phong thái đĩnh đạc đút tay vô túi quần toan bỏ đi mà không hề có câu chào nào cho cái đứa vẫn đang đấu tranh tử tưởng chuyện được mất nếu như nhận lời.
- Khoan đã! – Tôi đứng bất dậy trước khi Hữu Hưng rời đi – Cậu định trả công cho tôi như thế nào?
Tôi biết ngay mà, cái nụ cười đắt thẳng của Hữu Hưng xuất hiện khi vừa thỏa thuận được với đứa dễ bị tiền bạc làm cho lưu mờ lý trí như tôi. Tôi đoán chắc là cậu ta sẽ hả hê lắm khi tôi dễ dàng đồng ý như vậy. Thế nhưng điều tôi suy nghĩ được lúc này là biết đâu tôi sẽ được đặt chân vào ngôi nhà ấy, ngôi nhà mà tôi chỉ được hình dung qua những lời kể vội vàng của ba lúc nhỏ, hay những bức ảnh chân dung mà ba vẽ cho mẹ thở còn sống ở đấy. Thật sự tôi rất muốn biết.
Quán cà phê Lyna!
Vừa bước ra khỏi quá, Quân Bi bắt gặp cái chiếc xe quen thuộc dựng cách đó không xa của Thế Bảo khi vừa kết thúc cuộc điện thoại cách đây p.
- Cậu đúng giờ quá nhỉ?
Quân Bi ném cho cái tên lề mề một cái trừng mắt đe dọa khi anh phải ngồi chờ hơn p như đã hẹn, và chắc chắn Thế Bảo sẽ không phản ứng gì mà xề xòa lãng sang chuyện khác, tốt nhất là vậy, vẫn là không nên chọc điên kẻ đáng sợ này.
- Đi đâu giờ “đại ca”?
Cái từ đại ca vừa thốt ra của Thế Bảo làm Quân Bi thở dài, vốn dĩ anh cũng chẳng thiết tha gì cái danh xưng này, thế mà bọn đàn em thân thiết lại hay sử dụng mặc dù đã rất nhiều lần bị anh chỉnh đến mức bầm mắt.
- Cứ chạy đi rồi tính…
Tiếng xe rú ga đi nhanh hơn mức bình thường vì đường khá vắng, và ánh mắt Quân Bi vừa bắt gặp một người quen đang chạy cùng chiều phía xa và sắp rẽ vào con hẻm khác.
- Đến Bar ABC đi, có đứa báo đám Bảo Ngọc đang ở đó, biết đâu có chuyện để giải trí.
Bảo gợi ý, thế nhưng Quân Bi hiện tại không quan tâm điều đó lắm. Cái đập tay lên vai tên cầm lái như yêu cầu điều gì đó cần làm ngay bây giờ.
….
Tôi trở về nhà sau khi ghé sang nhà nhỏ Huyên để xem tình hình như thế nào mà một đứa chăm học như nhỏ lại bỏ tiết ngày hôm nay. Và đúng như dự đoán, nhỏ sốt khá cao và chưa thể đi học lại bình thường và cần phải nghỉ ngơi để lấy lại sức. Và tất nhiên công việc của tôi vẫn là chép bài đầy đủ cho Huyên, nếu như sai sót là sẵn sàng xử lý không nương tình nếu như tôi vi phạm nội quy. Tôi sợ nhỏ một phép.
Rẽ vào con đường số quen thuộc, vẫn khá vắng và không có người qua lại thường xuyên. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt tôi đây là một đám loai choai đang tụ tập hút chích. Tôi chẳng hiểu sao con đường này dạo gần đây lại thường xuyên xuất hiện trình trạng này, chắc chắn tôi sẽ báo cáo lại với người “bí mật” của tôi để có biện pháp xử lý kịp thời và tránh gây chuyện chẳng lành như cướp bốc, hành hung, hay xin tiền đểu, và thậm chí nghiêm trọng hơn là sự an toàn của người dân trong khu phố.
- Chẳng có chiếc xe nào cả?
Tôi bắt đầu nhả ga và đi chậm hơn với hy vọng có chiếc xe nào đó chạy qua con đường này ngay bây giờ, thật ra cũng không sợ lắm, thế nhưng ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi là con gái và đang đi một mình.
- Em gì ơi…đua không?
Tiếng xe máy từ đâu xuất hiện chạy song song cùng hướng với tôi, tôi mừng ra mặt vì có xe đồng hành thì chắc đám người phía trước chẳng dám làm bậy. Thế nhưng càng quan sát kỹ thì tôi mới để ý hai tên con trai lạ trên chiếc Exciter độ lại mới cóng này có vẻ còn nguy hiểm hơn cái đám kia, “con trai con nứa đi đêm bịt khẩu trang kín mít chả biết tử tế hay không lại còn sáp vào con gái nhà lành” cái suy nghĩ này làm tôi đề phòng dữ dội.
- Không thích! Đừng có giỡn kiểu đó!
Tôi trừng mắt,phóng đi nhanh hơn, và hiện tại vừa vượt qua được cái đám loai choai kia và chuẩn bị rẽ vào hẻm nhà, về tới sân nhà rồi thì tôi cóc sợ ai nhá, liệu hồn mà có ý định gì với tôi. Và hai tên đó vẫn lao vun vút theo phía sau tôi, chẳng biết có ý đồ gì xấu xa, hay thấy tôi con gái nên định chọc ghẹo, nếu thế chọn nhầm người rồi, bà đây không dễ bắt nạt.
- Tay lái được đó, anh chịu rồi, chào em nha!
Cái vẫy tay chào của tên ngồi đằng sau khi vừa kết thúc câu nói mà tôi còn chưa kịp tìm hiểu cái mục đích của việc đuổi theo tôi là để làm gì. Thế nhưng cái giọng nói quen lắm, hình như đã nghe ở đâu đó nhiều lần rồi, nhưng chẳng thể nhớ ra là ai, thôi kệ coi như có hai tên dở hơi rãnh rỗi hộ tống qua đoạn đường nguy hiểm nên tạm thời cảm kích.